Chương 793: Hết hơi hết sức (Hạ)

Hắn vốn muốn mau chóng ly khai Lưu Vân Sa hải, nhưng mà trạng thái này của hắn trong lúc nhất thời không thể nào đi được, giống như lần trước ở Tinh Túc Hải phải mất rất nhiều ngày không thể động thủ cùng người. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, lần này ít nhất cũng phải cần ít nhất năm ngày.

Nho sinh vẫn cười hì hì lượm lên từng viên một, thấy Miêu Nghị tức giận đến mức không còn khí lực mắng chửi, chỉ còn lại cái cằm đang nỗ lực ghì lên trên mặt đài để không té xuống, mới thu lại hết Nguyện Lực châu, phóng khoáng nói:

- Gian phòng đó vẫn còn trống, cứ tiếp tục ở phòng ngươi vốn đã ở đó đi.

- Ông nội ngươi!

Miêu Nghị ra sức mắng một tiếng, cả người sụp ầm xuống trên mặt đất, thật sự là không có khí lực nữa rồi, cắn răng cứng rắn dùng lực chống giữ cuối cùng đều bị đối phương tiêu hao hết rồi, bbây giờ cho dù có muốn bò cũng bò về không nỗi nữa.

May mắn là có người hảo tâm đi tới, đầu bếp chắp tay đi vòng quanh hắn mấy vòng, rồi chợt chộp cổ áo Miêu Nghị, trực tiếp kéo lên hắn trên mặt đất đi ra hậu viện.

Miêu Nghị trợn trừng con mắt, tương đương hoài nghi gã đầu bếp này có khi nào kéo mình vào nhà bếp dùng dao giết heo thọc tiết giống như heo vậy rrồi chặt mình thành từng khúc hay không?

May mà sự tình mà hắn lo lắng không xuất hiện, bị trực tiếp kéo tới trên lầu của khu nhà vườn ở phía trong, sau khi vào nhà bị trực tiếp ném lên trên giường, cửa vừa đóng, đầu bếp biến mất luôn.

- Cái điếm thúi! Cái đồ hắc điếm!

Miêu Nghị mắng một tiếng, ra sức chụp lấy Nguyện Lực châu vỗ vào trong miệng, cũng không còn tinh thần nào đi đếm nhiều hay ít, cũng không có khí lực khoanh chân ngồi dậy, cứ nằm ở trên giường như vậy tiến hành khôi phục. Kết quả miệng hắn ngậm Nguyện Lực châu ngủ đi luôn, một chiêu Nhất Thương Thập Sát đó quá hao tinh lực rồi vậy. . .

Trong phân hội của Tiên Quốc Thương Hội, trên một gian đơn ở lầu ba, Quách Thiểu Hải ngồi xếp bằng, lão nhân tóc bạc quy quy củ củ đứng ở một bên bẩm báo:

- Đội nhân mã của Miêu Nghị đó gặp phải phiền toái, tán tu trốn về nói, bọn chúng vừa ra khỏi khu vực này liền gặp phiền toái, bị hai tên Hồng Liên tu sĩ công kích. Có người biết kẻ công kích là sát thủ của "Mẫu Đan"

- Lưu Vân cùng Lưu Sa. Những tán tu đó nói, tình hình khi bọn chúng thoát đi, đối phương dường như là hạ sát thủ nhằm vào Miêu Nghị.

Đôi mắt phượng nhàn nhạt khép kín của Quách Thiểu Hải bỗng nhiên mở ra, mắt lóe tinh quang, trầm giọng nói:

- Lại là nhằm vào Miêu Nghị?

Lão nhân tóc bạc hơi hơi khom người nói:

- Những tán tu đó trước khi thoát đi, nhìn thấy đám người Miêu Nghị đang ác chiến cùng hai vị sát thủ đó. Về phần tình huống sau đó cũng không biết nữa. Nhưng mà vừa rồi lại nhận được tin tức, Miêu Nghị đã trở về rồi, trở về Phong Vân Khách Sạn, dường như bị trọng thương, những nhân mã khác đi theo tạm thời còn chưa có tin tức.

Quách Thiểu Hải ánh mắt lập lòe đang suy tư điều gì nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

- Miêu Nghị đã trở về rồi? Hắn còn sống dưới tay hai vị Hồng Liên tu sĩ, đã trở lại?

- Đúng!! Có thể xác nhận hắn bị thương, về phần tổn thương nặng bao nhiêu thì cũng không biết được.

Quách Thiểu Hải trầm ngâm nói:

- Lần trước là 'Nhất Oa Phong', lần này lại là 'Mẫu Đan' sát thủ đụng phải Miêu Nghị. Những tổ khác đều không sao, vì sao hắn luôn xảy ra chuyện? Ngươi không cảm thấy phương diện này có vấn đề gì sao?

Lão nhân tóc bạc cung kính trả lời:

- Không rõ lắm, có lẽ là Miêu Nghị chọc tới kẻ thù gì đó. Những tán tu kia đã nói rất rõ ràng rồi, hai sát thủ đó xem ra chỉ nhắm tới Miêu Nghị mà thôi.

- Ta thật ra thì hy vọng kẻ thù nhắm vào hắn, mà nếu như lần trước 'Nhất Oa Phong' cũng là nhắm vào thì sao? Hai tổ chức này tựa hồ đều có thể tiếp thu việc thuê mướn đi giết người đấy?

Quách Thiểu Hải lạnh lùng chất vấn một tiếng.

Lão nhân tóc bạc sửng sốt, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, không khỏi cả kinh, ngạc nhiên hỏi lại:

- Điều đó không có khả năng a?

Quách Thiểu Hải hừ lạnh nói:

- Nếu như cũng là nhắm vào hắn, vấn đề trở nên lớn rồi. Lộ tuyến bọn họ đến cùng sắp xếp thời gian đều rất bí ẩn, người biết có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, vừa đạp chân đến sa mạc thì đã có người hạ thủ đối với hắn, vậy nói rõ cái gì? Nói rõ bên này của chúng ta có người tiết lộ tin tức!

Tiếp đó y liếc mắt lạnh lùng hỏi một câu:

- Chuyện này là do Thái Bảo một tay tổ chức phải không?

Lão nhân tóc bạc lập tức trả lời:

- Hô Diên đại nhân không có khả năng tiết lộ bí mật, thử nghĩ nếu như thật sự phải tiết lộ bí mật, cũng không đáng nhằm vào một kẻ nho nhỏ như Miêu Nghị vậy.

Quách Thiểu Hải ánh mắt trở nên trầm lạnh, từ từ buông ra từng tiếng:

- Hi vọng như thế! An bài người liên hệ với Miêu Nghị, hỏi rõ tình huống!

- Dạ vâng!

Lão nhân tóc bạc ứng tiếng cáo lui.

Đêm đó, một vị Bạch y nhân mặt không biểu tình đi vào khách điếm, giao tiền ở quầy, được điếm tiểu nhị lĩnh tiến vào hậu viện ở.

Không bao lâu, một con Linh Thứu bay đến trong bầu trời đêm. Cửa sổ của Miêu Nghị đóng chặt, Linh Thứu không có cách nào đi vào được, đành đáp xuống lan can bên cửa phòng Miêu Nghị "cù rù " hai tiếng, cũng không thấy Miêu Nghị từ bên trong đi ra.

Nhưng mà Bạch y nhân vừa rồi mới vào lại ra chóng đi ra, lặng lẽ đến cửa gian phòng của Miêu Nghị, cấp cho con Linh Thứu đó một khối thịt để ăn, lại cho phép nó cất cánh bay đi.

Hắn dường như mượn đó mà chuẩn xác tìm được vị trí cụ thể căn phòng của Miêu Nghị, nếu không quả thật là không tiện đi gõ từng gian phòng để tìm.

Đi tới cửa của phòng Miêu Nghị, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, kết quả cửa không có khóa trái, vừa gõ liền mở ra rồi. Bạch y nhân khẽ nhíu mày, đẩy cửa mà vào, thân ảnh biến mất ở bên trong cửa.

Mà lúc này bên trong cái phòng nhỏ trên cao nhất của khách sạn, Lão Bản Nương đang đứng sau cửa sổ, từ trong khe hở cửa sổ nhìn hết cảnh tượng vừa rồi, nhẹ cau mày lại!

Bạch y nhân vừa vào trong phòng, liền phát hiện Miêu Nghị ngáy khò khò ngủ say, nhìn chằm chằm khuôn mặt Miêu Nghị tiến hành xác nhận xong, vỗ vỗ lên bả vai của Miêu Nghị, kết quả không thấy Miêu Nghị tỉnh dậy. Điều này rất kỳ hoặc, một vị tu sĩ không có khả năng ngủ say như chết như vậy.

Bạch y nhân nhanh chóng bắt mạch dò xét Miêu Nghị, ngay sau đó hiểu rõ nguyên nhân, đơn chưởng ấn trên người của Miêu Nghị tiến hành thi pháp.

Miêu Nghị u mê trầm trầm mở hai mắt ra, đột nhiên thấy trong bóng tối có người xa lạ, hoảng sợ giật mình, ho khan một trận, phun ra mấy chục viên Nguyện Lực châu. Đòn đánh lén này quá đột ngột rồi, văng cả lên gương mặt của đối phương.