- Chúng ta cũng là nghe nói sau khi tới đây, Phong Huyền năm đó là một quân tử ngọc thụ lâm phong, ôn nhã như ngọc, tướng mạo bất phàm, tung hoành ngang dọc, rất giỏi kết giao bằng hữu, hơn nữa nhân duyên vô cùng tốt, Nam Cực lão tổ, Bắc Cực lão tổ, thậm chí có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ và yêu đạo cự phách đều là bằng hữu của hắn, đặc biệt là ngũ đế xưng bá Lưu Vân Sa hải, còn là huynh đệ kết nghĩa của hắn. . .
- Đợi một chút!
Miêu Nghị ngắt lời nói:
- Xưng bá Lưu Vân Sa hải không phải là song hùng sao? Từ lúc nào lại chạy ra ngũ đế?
Đào Vĩnh Xuân bồi thêm một câu:
- Vốn là ngũ đế, sau này bị ma thánh Vân Ngạo Thiên dưới cơn nóng giận làm thịt ba người, song hùng hiện nay thiếu chút nữa cũng đã chết trên tay Vân Ngạo Thiên!
Bì Quân Tử tiếp tục nói:
- Lúc đó Phong Huyền thật sự là một nhân vật, bằng hữu khắp thiên hạ, tư chất tu hành lại cực cao, có thể nói là niềm tự hào của Đạo Thánh Phong Bắc Trần, người ta nói Phong Bắc Trần có con cháu như thế còn đòi hỏi gì nữa. Vấn đề nằm ở chỗ trước năm vạn năm, lúc ấy “thuyền rồng U Minh” đột nhiên hiện thân ở Lưu Vân Sa hải, Lục thánh suất lĩnh bộ hạ dưới trướng nghe đồn mà tới. Sau một cuộc ác chiến không thu hoạch được gì, lúc này Phong Huyền và Vân Tri Thu vừa gặp đã mến thương, thật sự có thể nói là là trai tài gái sắc, nhưng bối cảnh của hai người quả thật phiền toái. Bởi vì cha mẹ của Vân Tri Thu, cũng chính là con trai lớn và con dâu trưởng của Vân Ngạo Thiên năm xưa khi lục thánh tranh bá đã bị chết trên tay Phong Bắc Trần. Vân Ngạo Thiên vì báo thù lại giết con trai lớn và con dâu trưởng của Phong Bắc Trần, có thể nói có thù tất báo, ăn miếng trả miếng, cho nên chuyện này đừng nói Vân Ngạo Thiên không đáp ứng, ngay cả Phong Bắc Trần đầu tiên cũng không đồng ý. Nhưng Phong Bắc Trần thật sự rất yêu thương trưởng tôn này, sau khi thấy khuyên nhủ không có tác dụng, gật đầu nhận Vân Tri Thu làm cháu dâu, còn phái người đưa sính lễ đến Đại Ma Thiên, kết quả chọc Vân Ngạo Thiên nổi giận, Vân Ngạo Thiên coi đó là nhục nhã, trách cứ Vân Tri Thu dám nói chuyện yêu đương với cừu nhân giết cha, quả thực là buồn cười, nói trừ phi mình chết, nếu không tuyệt đối không thể có thể kết thân với cừu nhân giết nhi tử của mình.
Miêu Nghị chậc chậc nói:
- Lão bản nương này thật đúng là nhìn không ra, sau đó hai người làm sao ở cùng với nhau?
Đào Vĩnh Xuân nén cười nói:
- Hai vị này sau đó quyết định rời xa thị phi, muốn vứt bỏ bối cảnh của song phương, vứt bỏ ân ân oán oán để ở bên nhau, muốn dựa vào hai tay của mình để sinh sống, chứ không dựa vào nhị thánh. Vừa vặn ngũ đế Lưu Vân Sa hải là huynh đệ kết nghĩa của Phong Huyền, cộng thêm nơi này lại là giải đất không có ai quản lí, đối với phạm vi thế lực của lục thánh là một chỗ tốt để đặt chân. Vì vậy Phong Huyền đã lén báo cho năm vị huynh đệ kết nghĩa, ngũ đế lập tức hỗ trợ xây một khách sạn ở nơi này, lấy tên của hai người làm tên khách sạn, toan tính để quần anh tụ hội, đây cũng là lý do của “khách sạn Phong Vân”. Cuối cùng hai người cùng lén chạy ra ngoài, chuẩn bị thành thân sống ở đây, ngũ đế cũng vì bọn họ mà tổ chức một buổi tiệc vô cùng long trọng, nghe nói hôm đó cả khách sạn Phong Vân khoác lụa hồng dán giấy đỏ, chờ tân lang tân lương đem gạo nấu thành cơm. Đợi đến khi hai người vừa đến, một đám người không nói nhiều liền bao vây xung quanh, trực tiếp thay y phục cho hai người, nghe nói khi bọn họ đang lạy thiên địa, giữa trời quang đột nhiên gầm lên một tiếng sét đánh, trên bầu trời ma vân cuồn cuộn, Ma Thánh Vân Ngạo Thiên tự mình đuổi tới, lúc này chuyện đã náo lớn rồi!
Lại có chuyện như vậy sao! Miêu Nghị càng nghe càng cảm thấy hưng phấn:
- Tiếp theo như thế nào?
Bì Quân Tử nói tiếp:
- Ma Thánh Vân Ngạo Thiên là cao thủ số một trong giới tu hành, trừ ngũ thánh còn lại, thử hỏi ai có thể ngăn chặn hắn, cộng thêm Vân Ngạo Thiên thịnh nộ mà đến, chuyện vui lập tức biến thành tang sự, nghe nói ở hiện trường đã chết không ít người, Phong Huyền mặc y phục tân lang bị Vân Ngạo Thiên đánh cho trọng thương tại chỗ, ngũ đế cũng bị trọng thương. Nếu không phải Vân Tri Thu liều mạng ngăn cản, lấy tính mạng của mình ra uy hiếp, chỉ sợ Phong Huyền đã sớm bị giết chết rồi. Lúc ấy Vân Ngạo Thiên cũng không có cách nào làm gì Vân Tri Thu, không muốn ép nữ nhân này đến đường chết, cuối cùng Vân Ngạo Thiên không giết Phong Huyền, nhưng Vân Ngạo Thiên vẫn nói câu nói kia, nói dù trời có sập cũng không thể kết thân với cừu nhân giết con mình, nói Vân Tri Thu khiến cho hắn quá thất vọng, còn nói không nhận rồi đứa cháu gái này nữa, trực tiếp bắt Phong Huyền đi, nhốt ở Đại Ma Thiên, đến bây giờ còn chưa thả ra.
Miêu Nghị hiếu kỳ nói:
- Vân Ngạo Thiên bắt nhi tử của Phong Bắc Trần, Phong Bắc Trần há có thể không làm gì?
- Dĩ nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn, chẳng những Phong Bắc Trần tự mình chạy tới Đại Ma Thiên cứu người, ngay cả ngũ đế cũng triệu tập không ít bạn tốt của Phong Huyền cùng nhau đi cứu, muốn lấy thế đè người, kết quả nhiều người như vậy ép tới cửa, chẳng những không làm cho Vân Ngạo Thiên khuất phục, ngược lại làm cho Vân Ngạo Thiên nổi điên lên, có thể nói là đại khai sát giới, Đạo Thánh Phong Bắc Trần bị hắn đánh cho trọng thương, ngũ đế bị hắn giết chết ba, biến thành song hùng như hôm nay, những người khác lại càng không biết bị Vân Ngạo Thiên giết bao nhiêu, nếu không phải tứ thánh còn lại muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, làm cho Vân Ngạo Thiên phải thu tay lại, chỉ sợ song hùng của Lưu Vân Sa cũng chết sạch rồi.
Bì Quân Tử hắc hắc nói.
Miêu Nghị nghe đến đây, thổn thức không dứt.
Đào Vĩnh Xuân kiểm lại nói:
- Vân Ngạo Thiên tuy nói không nhận đứa cháu gái này, nhưng Vân Tri Thu dù sao cũng là cháu gái của Vân Ngạo Thiên, lại là cháu dâu mà Đạo Thánh Phong Bắc Trần tự mình gật đầu thừa nhận, song hùng Lưu Vân Sa hải lại gọi nàng một tiếng đệ muội, cộng thêm một số bằng hữu của Phong Huyền trước kia niệm tình cũ giúp đỡ. Có bối cảnh của Ma Thánh, lại có bối cảnh của Đạo Thánh, còn có địa đầu xà của Lưu Vân Sa hải ủng hộ, cộng thêm những lão gia khác nể tình, cho dù là tứ thánh còn lại cũng phải suy nghĩ một chút, đây cũng là nguyên nhân người khác không làm được chỉ có “khách sạn Phong Vân” mới có thể làm vụ làm ăn độc môn này.