Đếm không hết nơi này có bao nhiêu căn nhà, nhìn một cái không thấy hết được rìa, quy cách đa số không lớn, gần như đều là nhà lụp xụp tồi tàn. Nếu không nhìn thấy thì không hề biết, rằng quy mô của Phong Vân Khách Sạn tuyệt đối đứng ở hàng sang trọng ở chỗ này. Cũng không có một cái nhà nào ở gần sát nhau, ít nhất đều giữ cự ly cách nhau mấy chục thước. Hướng nhà cũng không thống nhất, cửa chính muốn hướng về phía nào thì hướng về phía ấy. Điểm chung duy nhất chính là chúng đều tránh chỗ có địa thế hơi thấp.
Ở đây có thể dùng một tòa thành bần cùng và lộn xộn để hình dung. Trong thành không có đường, tất cả phòng ốc đều xây trên sa mạc. Cũng có thể nói khoảng cách giữa các căn nhà này đều là đường.
Ngẫu nhiên có thể thấy những con long câu chạy tới chạy lui. Người đi trên đường yên lặng tự đi tự biết bản thân mình, hiếm khi nhìn thấy hai ba người kết bè kết đảng mà đi. Toàn bộ tòa thành rất an tĩnh, mây mù thật mỏng bay bập bềnh cách mặt đất đại khái khoảng mười trượng, khiến cho vùng này có vẻ yên lặng phiêu miểu như có như không.
Miêu Nghị rất khó tin cái chỗ an tĩnh tường hòa như vầy lại là hung địa tiếng tăm lừng lẫy, làm cho tu sĩ của lục quốc đều kiêng kỵ.
U Minh Long Thuyền sẽ xuất hiện ở chỗ như vầy sao? Tự bản thân mình nên đi chỗ nào để nghe ngóng tin tức? Phân hội của Tiên Quốc Thương Hội ở chỗ này nằm ở nơi nào? Trước khi tới đây cấp trên từng có thông báo, có tin tức thì phải lập tức đến liên hệ cùng người của Tiên Quốc Thương Hội.
Hắn hiện tại không hề biết bản thân mình có nên ra ngoài đi dạo hay không. Trước hết khoan nói đến 'Nhất Oa Phong' đáp ứng là không tiếp tục động đến mình có đáng tin sẽ giữ lời hứa hay không, nhưng người muốn giết hắn khẳng định là có, chỉ cần hắn đi ra khỏi Phong Vân Khách Sạn sợ là sẽ rất nguy hiểm.
Ngẫm lại hay là quyết định tiếp tục chờ đợi, chờ cho đến pháp chỉ của phía Thủy Hành cung đến rồi mới ra quyết định tiếp. Tính toán thời gian thì khoảng mười ngày nữa là tin tức có thể sẽ đến rồi. Giá cả ở nơi này tuy có chút đắt đến mức quá sức tưởng tượng, nhưng dựa vào tài lực của bản thân mình, ở chỗ này mấy năm vẫn không có vấn đề gì.
Miêu Nghị ngắm nhìn xung quanh một cái. Ánh mắt dừng lại trên 'Tầng thứ ba' của khách điếm, thấy một gian phòng nhỏ đơn độc và đột ngột xuất hiện trên đỉnh tầng hai, không biết là người nào ở, có phải là Lão Bản Nương kia hay không?
Miêu Nghị không biết, cũng không có lòng đi tìm hiểu. Nếu như Lão Bản Nương kia thật sự là chủ nhân của nơi này, như vậy con người cao cao tại thượng ấy chưa chắc xem mình là cái thứ gì. Xoay người nhảy tới hành lang nội bộ của lầu hai hướng mặt về bên trong, hắn mở cửa tiến vào gian phòng của mình, trở về trên giường khoanh chân tu luyện.
Khi hắn mới vừa trở về phòng không lâu, một tên điếm tiểu nhị xách hai cái thùng tắm bằng gỗ lớn, bên trong chứa đầy nước ấm, đạp chân lên cầu thang gỗ uốn cong, leo lên đến ngoài căn phòng nhỏ trên nóc nhà. Đặt một thùng tắm bằng gỗ xuống, rảnh một tay ra, hắn liền gõ vào cửa một cái, gọi:
- Lão Bản Nương!
Người bên trong lười biếng "Ư" một tiếng, rồi truyền ra một tiếng cạch, là thanh âm mở thanh cài cửa. Điếm tiểu nhị đẩy cửa bước vào, giây lát sau lại tay không đi ra, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng nhỏ rất nhanh truyền ra tiếng nước rào rào, dường như là có người đang tắm và chơi đùa giởn nước.
Ước chừng sau nửa canh giờ, cửa sổ đóng chặt bốn phía chợt đẩy mở ra từng cái, một nữ nhân sáng rỡ và phong tình vạn chủng đứng ở phía trước cửa sổ. Tóc mai đen nhán thả lỏng quấn ra sau ót, hai bên lỗ tai thõng xuống một luồng tóc xanh, tới tận đầu vai, không có bất kỳ món nữ trang nào, mặt tựa phù dung, mày như lá liễu.
Bàn tay mềm cầm hai cái chêm bằng gỗ từ trên cửa sổ, cài vào hai bên phải trái để lèn chặt dưới cửa sổ, tránh chúng bị gió thổi đóng trở lại.
Trong phòng lập tức sáng rỡ, nữ nhân này ngồi ở trước bàn trang điểm, cầm cái lược, soi gương chải sửa lại một chút hai luồn tóc mai buông xuống, xong rồi mới mở cửa phòng, một đôi giày thêu vân văn tinh xảo màu vàng bước qua ngưỡng cửa, nhẹ nhàng bước ra, chậm bước đi trên nóc lầu hai, giương đôi mắt sáng ngắm nhìn bốn phía.
Trên người nàng có mặc một chiếc áo màu đỏ hơi trong suốt, bên trong ẩn hiện gò ngực nhô lên thật cao đã được bao bọc, đầu vai trơn mềm lộ ra dưới làn áo khoác lụa màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bay bập bềnh trong gió nhẹ. Bên trong làn lụa xanh thật mỏng ấy, dưới chiếc áo mã giáp (may-ô) ngắn ngủi ấy, cái eo thon mềm trắng khiến cho người ta không kiềm được muốn nhìn xem cho biết. Cái rốn hơi lõm xuống một chút ẩn hiện dưới lớn lụa mỏng xanh, khiến cho người ta nhìn mà khó di dời ánh mắt.
Cái mông vung cao được bao bọc bỡi một quần lụa mỏng màu xanh uốn nếp, sát lai quần so le không đều, có treo từng viên châu nho nhỏ màu vàng, dưới ánh lửa lập lòe liên tục, tạo nên chút sức nặng để kéo giữ mép váy, khiến cho cái mông của nàng càng trở nên cong cớn hơn khi nàng cất bước, và trong lúc đi thì hình dáng bắp đùi cũng thể hiện ra ngoài.
Mặt tiền mặt hậu đều có đủ, đường cong theo hình rắn, chỗ nên gầy thì không có một chút thịt dư nào, chỗ nên đầy đặn thì làm cho tim người ta nhảy đập không dứt. Da bóng loáng mịn màng, nhưng lại là loại da thoe màu sắc của tiểu mạch. Quần áo hở một cách to gan ấy lại đáp phối màu sắc rõ ràng mãnh liệt, trong vẻ quyến rũ tràn trề sự cuồng dã khó ngăn cản, thật đúng là một cổ dị vực phong tình vô cùng nồng đậm.
Không phải là người nào khác, đây chính là Lão Bản Nương mà Miêu Nghị trước kia đã gặp qua ở Diệu Pháp Tự. Phong thái vẫn như cũ, đứng ở nơi gió cát này càng tăng thêm một chút sáng rỡ.
Điếm tiểu nhị đưa nước tới lúc nayỹ nhanh chóng trèo lên trở lại, vào trong phòng mạng hai thùng chứa nước đã tắm qua mang xuống lầu.
Lão Bản Nương lẳng lặng đứng một lát trong gió nhẹ, cho đến khi mặt trời vượt qua đường cát vàng, mới xoay người quay về, giẫm chân đi xuống thang lầu, trước tiên chuyển một vòng quanh hành lang các phòng khách ở ở lầu hai, rồi đến lầu dưới cùng đình viện, sau đó chui vào nhà bếp tra xét.
Đây là thói quen sinh hoạt của nàng hàng ngày, chỉ cần có mặt ở chỗ này, khi không có sự việc gì, ngày qua ngày, chưa bao giờ thay đổi qua.
Vài tên phụ bếp đang bận rộn trong nhà bếp, không thấy bếp trưởng đâu, Lão Bản Nương nhàn nhạt hỏi:
- Đầu bếp đi đâu rồi?
- Ở sảnh trước.
Một vị phụ bếp cung kính trả lời.