Chương 770: Khách sạn Phong Vân (Thượng)

Mặc dù Trình Ưng Vũ không bị bức tử, nhưng lại bị giày vò còn hơn cả bức tử. Đường đường là mỹ nữ Lục đương gia của 'Nhất Oa Phong', bây giờ không ngờ lại trở thành thú cưỡi của Miêu Nghị!

Về phía Miêu Nghị, nữ nhân này vừa lộ mặt liền giết chín thủ hạ của hắn, hắn không giết nàng đã là tốt quá rồi. Nếu như mạng của nữ nhân này không có giá trị thì hắn đã cho đầu nàng rơi xuống đất từ lâu rồi. Hắn không phải là loại người thương hương tiếc ngọc gì cả.

Hiện tại, Miêu Nghị muốn biết nhất là kẻ nào đã thuê người giết hắn.

Người có năng lực như thế thuộc về phía chính quyền sẽ không thèm dùng phương pháp này, thiếu gì cách để giết hắn dễ dàng hơn.

Chẳng lẽ lại là tam đại phái sao? Nhưng mà cũng không đúng! Nếu như Tam đại phái biết được hắn đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, thì chỉ cần phái một cao thủ đến giải quyết hắn một cách thần không biết quỷ không hay. Thế có phải là đơn giản hay không, Tam đại phái thì thiếu gì cao thủ giỏi chém giết! Vậy thì đâu cần tốn tiền thuê 'Nhất Oa Phong' gì đó, còn phải chịu nguy cơ nếu chuyện bị lộ ra.

Thật sự là kỳ quặc, vì dù hắn suy nghĩ đến nát óc cũng không đoán ra được đó là kẻ nào. Phân tích sơ qua về những kẻ thù mà hắn vẫn còn nhớ được lại một lần nữa, đều cảm thấy không khả thi. Điều duy nhất mà hắn có thể xác định là, người để lộ bí mật chắc là người có địa vị cao thuộc phía chính quyền.

Trong thư gửi về Thủy Hành Cung, hắn đã không nhắc đến chuyện bị người mua mạng đuổi giết, nguyên nhân thật sự là vì hắn không dám nói. . .

Hai ngày sau, dưới ánh nắng gắt, Trình Ưng Vũ đã lung la lung lay. Rốt cục, “bùm” một tiếng, nàng ngã quỳ xuống đất, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Nàng trực tiếp nằm bò trên nền cát nóng bỏng, thở hồng hộc nói:

- Ta đã sai rồi, ngươi tha cho ta đi, ta thật sự chạy không nổi nữa.

Miêu Nghị đã nhảy xuống cát trước khi nàng ngã. Hắn lấy bầu rượu ra, tu ừng ực hai ngụm rồi mới thu vào, lại lấy ra bình nước, mở nút bình ra. Một dòng nước trong chảy xuống ào ào, đánh vào mặt của Trình Ưng Vũ.

Ngay lập tức, Trình Ưng Vũ quỳ lên một cách gian nan, hai tay nàng giang ra hình chữ ‘大’, từ bỏ hết thảy cử chỉ cẩn thận dè dặt của một nữ nhân, quỳ gối xuống để uống từng ngụm từng ngụm nước, bộ ngực ướt nhẹp đang nhấp nhô những đường cong mê hồn.

Một bầu nước được uống hết, Miêu Nghị cất bình đi, quan sát xung quanh nói:

- Tại sao mà người cứu ngươi vẫn còn chưa tới vậy?

Trình Ưng Vũ thở dốc nói:

- Sẽ đến thôi, từ khi ta đi làm nhiệm vụ đã qua thời gian lâu thế mà vẫn không có liên lạc, chắc chắn biết ta đã gặp sự cố nên sẽ phái người tìm ta. Nếu không phải là tại ngươi đốt cháy Linh Thứu trong túi nang thuộc về thủ hạ của ta, thì tin tức đã được truyền đi kịp thời rồi. Bọn họ cũng sẽ được biết tin sớm hơn.

- Chẳng lẽ bọn họ không thể phái Linh Thứu ra để liên lạc với ngươi sao?

- Linh vũ mà ta dùng để liên lạc giấu trong vòng hoa, ai kêu ngươi vứt vòng hoa của ta đi cơ chứ?

- Ơ! Bây giờ lại trở thành lỗi của ta.

Miêu Nghị cười cười hỏi: - Ngươi nói thử xem nào, ta bắt ngươi làm con tin thì có thể bắt Đại đương gia của các ngươi giao cái người trung gian kia cho ta hay không?

- Sẽ được.

Trình Ưng Vũ sắp khóc,

- Đại đương gia Trình Diệu Uy là cha của ta!

Miêu Nghị thuận tay rút một thanh bảo kiếm ra, khều càm nàng lên

- Thế này mới được chứ, sớm nói ra cho khỏe, cần gì phải đợi đến lúc mình gánh không nổi mới chịu nói ra từng chút từng chút một cơ chứ. Ừ! Đưa cho ngươi này!

Hắn nhét một viên Nguyện Lực Châu vào trong miệng nàng, nói

- Cho ngươi hai canh giờ, lo mà nắm chặt thời gian để khôi phục đi, đến giờ thì chạy tiếp cho ta. Nói không chừng, ngươi vẫn giấu ta cái gì đó mà còn chưa nói ra.

- Ngươi giết ta luôn đi!

Môi của Trình Ưng Vũ đã mím chặt mấy lần rồi mới nói.

Mũi kiếm nhọn của Miêu Nghị chỉa vào một bên ngực của nàng, nơi có trái tim đang đập

- Muốn chết rất dễ thôi, tự mình nhào về phía trước là được như ý. Chết hay sống, do chính ngươi quyết định đi!

Trình Ưng Vũ nhắm hai mắt lại. Thân thể của nàng thực sự đang áp sát về phía trước. Nhưng khi làn da của nàng bị làm đau bởi mũi kiếm sắc bén, thì nàng lại rụt về một cách vô thức.

Nàng cúi đầu xuống thấp, cắn chặt lại môi. Bản thân nàng rất sợ chết, và vì thế mà nàng cảm thấy xấu hổ.

Nàng không nói gì nữa, ngồi khoanh chân trên nền cát cực nóng, hai tay không thả xuống được. Sau đó, nàng nhắm mắt lại, luyện hóa Nguyện Lực Châu để khôi phục lại thể lực cùng pháp lực của mình.

Miêu Nghị mỉm cười, nếu tự sát chỉ vì chút ủy khuất ấy thì cái mạng này cũng không có giá trị gì cả. Trên đời này có mấy người có thể cam lòng tự sát được, nhất là khi kẻ đó vẫn chưa bị rơi vào tuyệt cảnh.

- Chích ya chích ya

Tiếng ưng gáy đột nhiên xuất hiện trên không trung. Trình Ưng Vũ ngẩng đầu nhìn lên, Miêu Nghị cũng nhìn theo, chỉ thấy một con hùng ưng lượn tròn trên đầu hai người, xoay vòng xong liền bay đi một cách nhanh chóng.

Trình Ưng Vũ bặm môi lại rồi nói:

- Là tìm ta đấy, người thì chắc sẽ đến rất nhanh thôi.

Nhìn tình hình, Miêu Nghị ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, gật đầu nói:

- Ừ! Vậy là tốt rồi, hy vọng cha ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng.

- Có thể cầu xin ngươi một chuyện được không?

Đột nhiên, Trình Ưng Vũ hạ thấp giọng, nói nhỏ nhẹ. Có thể mở miệng để nói ra lời như vậy, tức là nàng đã buông xuống tự ái một cách triệt để. Trước mặt Miêu Nghị, niềm kiêu hãnh của nàng cũng đã vùi dập đến không còn.

- Lục đương gia lại có thể cầu xin ta sao?

Miêu Nghị cười nói:

- Nói thử xem nào!

- Nếu có thể thì chớ ngồi trên người ta nữa, được hay không? Nếu để cho của 'Nhất Oa Phong' nhìn thấy, thì sau này ta sẽ không còn mặt mũi gặp ai cả.

Trình Ưng Vũ cúi đầu nói ra.

Miêu Nghị kỳ quái nói:

- Ngươi có còn mặt mũi để gặp người hay không thì liên quan gì tới ta chứ?

Trình Ưng Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận nói:

- Nếu để cho cha ta biết ngươi tra tấn ta như vậy, hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi. Cha ta có tu vi tử liên nhất phẩm, ngươi không trêu chọc nổi đâu!

Tử liên nhất phẩm!

Trong lòng Miêu Nghị thì kinh hãi, nhưng biểu hiện ra bên ngoài lại là cười phì chế giễu:

- Ngươi còn dám hung dữ với ta sao?

Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, tới gần nàng một cách từ từ.

Trình Ưng Vũ hoảng sợ, đứng lên, bước chân lui về phía sau

- Ngươi muốn làm gì vậy? Ta khuyên ngươi đừng có xằng bậy!

Trên đường đi, Miêu Nghị không ngừng dọa dẫm sẽ lột sạch nàng để uy hiếp, bức bách nàng làm trâu làm ngựa cho hắn. Nàng là thật sợ hãi Miêu Nghị sẽ làm như vậy, như lúc này. . .