Chương 609: 408 - 410

Chương 408: Kết quả (Thượng)

Ích lợi của một ít người chiếm làm của riêng biến thành ích lợi đại đa số người cũng có thể chiếm làm của riêng, người có ý kiến muốn phản đối cũng không tiện đứng ra đắc tội mọi người, thế liên hiệp đã tan rã.

Sau khi thu ngọc điệp bổ nhiệm cùng nhẫn trữ vật của các Hành Tẩu, Chấp Sự, động chủ xong, Diêm Tu đứng trở về chỗ cũ đảo mắt nhìn mọi người yên lặng, âm thầm cảm khái. Tại sao Đại nhân có thể vượt trội hơn hẳn những người này trở thành sơn chủ? Không phải là không có nguyên nhân, đổi lại là mình chắc chắn không có khả năng, chỉ có thể dùng biện pháp thành thật.

Thiên nhi đang bưng một đống nhẫn trữ vật, Tuyết nhi đang bê một đống ngọc điệp bổ nhiệm, song song bước lên bậc cấp đưa cho Miêu Nghị.

Miêu Nghị ngồi nguyên vị cầm một miếng ngọc điệp trên tay Tuyết nhi lên xem dưới mắt mọi người, ánh mắt nhìn về phía dưới, nhàn nhạt nói:

- Người có tài mới xứng đáng! Bản tọa hưởng ứng mọi người hiệu triệu, hiện tại đưa tất cả trở về vạch xuất phát, người có tài mới xứng đáng, nếu như bây giờ có người đổi ý... Mời đứng ra!

Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nếu bây giờ như có người nói lời rồi lại ăn lời khiến cho hắn có thể mượn cớ, hắn sẽ lập tức đùng đùng nổi giận, lệnh cho bọn Điền Thanh Phong động thủ.

Thật may là mọi người đều duy trì trầm mặc, những kẻ có ý kiến đương nhiên là những kẻ có địa vị nhận được ích lợi, thế nhưng ba người Chu Hoàn đại biểu những người này đều không lên tiếng, bọn họ cũng không tiện phản đối lời ba người Chu Hoàn, trong số người của ba đại môn phái ở đây, ba người bọn họ là lớn nhất.

Mà ba người Chu Hoàn lại vì đã nói ra câu người có tài mới xứng đáng, không tiện nói ra lời rồi lại ăn lời.

- Được, nếu mọi người đều không có dị nghị, nếu đã quyết định, bản tọa tôn trọng lựa chọn của mọi người.

Miêu Nghị gật đầu một cái, đưa tay cầm hết ngọc điệp trong tay Tuyết nhi, tay kia thình lình vỗ mạnh một cái.

Bốp! Một đống ngọc điệp biến thành bột dưới mắt mọi người, chủ nhân của đống ngọc điệp này lo lắng theo cái vỗ của Miêu Nghị, chức vị mình theo đó tiêu tan rồi sao?!

Miêu Nghị thi pháp giũ bụi tay áo, lại khoát tay với Thiên nhi, ra hiệu cho nàng đặt nhẫn trữ vật xuống, sau đó hai người lại chia ra đứng hai bên Miêu Nghị.

- Cho mọi người nửa canh giờ ghi danh, ai muốn tham dự tỷ thí đi tìm Diêm Tu ghi danh.

Miêu Nghị nhìn về phía Diêm Tu:

- Diêm Tu, chuyện ghi danh sẽ giao cho lão.

- Dạ!

Diêm Tu lĩnh mệnh.

Miêu Nghị phất tay nói:

- Tất cả lui ra đi.

Diêm Tu lập tức rời đi đại điện, lão biết có những người vì đồng môn chắc chắn không tiện ghi danh ngay trước mặt đồng môn, nên tìm nơi khác ghi danh thích hợp hơn.

Phần lớn những người khác cũng lục tục tản đi, trong điện chỉ còn lại có bọn Điền Thanh Phong nhìn chằm chằm Miêu Nghị ở trên cao với ánh mắt nóng bỏng, bọn họ vẫn không lên tiếng, chờ thái độ của Miêu Nghị.

Miêu Nghị chỉ có một câu nói, hời hợt nói:

- Ta hao tốn biết bao tâm huyết vì các ngươi, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội. Nếu như các ngươi không làm được, vậy cũng đừng trách ta!

Điền Thanh Phong quay đầu nhìn đám sư đệ sư điệt gật đầu một cái, những người khác yên lặng chắp tay hành lễ Miêu Nghị, sau đó cũng nhanh chóng rời đại điện đi ghi danh.

Nhìn lại đại điện trống rỗng, Thiên nhi cùng Tuyết nhi mới lộ ra ánh mắt bội phục nhìn về phía Miêu Nghị, chủ nhân ở trong mắt hai người vẫn lợi hại như xưa, trước đây hai nàng đã lo lắng quá thừa.

Tu vi Điền Thanh Phong cũng không cần tham gia báo danh, cũng không cần tranh đoạt với đồng môn. Miêu Nghị đã ngang ngược đưa lão vào làm tùy tùng, sau này Miêu Nghị đi đâu, lão đi theo bảo vệ là được.

Điền Thanh Phong cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá Miêu Nghị cho lão đãi ngộ không thấp, là cao nhất ở toàn bộ Trấn Hải sơn, cộng thêm lão cũng nên ở lại bên người Miêu Nghị phụ trách liên lạc giữa bên này với Lam Ngọc môn, cũng không có ý kiến.

Hai người châu đầu ghé tai đi về phía sau điện, hai nàng theo ở phía sau.

Đến phía sau đình viện, cả bọn thưởng ngoạn hoa viên, quy mô trạch viện sơn chủ đương nhiên không phải là động chủ trước kia có thể so sánh.

Miêu Nghị thuận tay hái một đóa hoa đưa lên trước mũi ngửi ngửi, chợt nói:

- Bảo Lam Ngọc môn các ngươi phái thêm người tới nữa đi.

Điền Thanh Phong có vẻ không biết nói gì, cười khổ nói:

- Đại nhân, đệ tử Thanh Liên Lam Ngọc môn đã còn lại không nhiều lắm, không phải là đệ tử bản môn không muốn ra sức vì Đại nhân, mà là bản môn cũng muốn giữ những người này nghe lệnh, thật sự là không phái ra được.

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Ta không dám nhận đệ tử Thanh Liên, nếu còn nhận nữa, e rằng phủ chủ cũng sẽ không đồng ý.

Điền Thanh Phong sáng mắt lên, ngược lại đệ tử Lam Ngọc môn cảnh giới Bạch Liên còn có thể phái ra không ít, không khỏi hỏi:

- Đại nhân muốn bao nhiêu người?

- Công Tôn Vũ dẫn đi hai người cuối cùng của Trường Thanh động, hôm nay Đông Lai động và Trường Thanh động đã trống không, lại có hai mươi người đi Thiếu Thái sơn, trước mắt nhìn thấy có hơn bốn mươi vị trí trống chỗ. Các ngươi tới đây bất quá hai mươi người, thừa dịp chúng ta mới vừa giết chết Hùng Khiếu lập công, cộng thêm thành viên thiếu thốn thật sự, phủ chủ không dễ dàng từ chối, bảo Lam Ngọc môn phái hai mươi tên đệ tử nữa đến đây đi.

Miêu Nghị nói.

Điền Thanh Phong cười nói:

- Lát nữa thuộc hạ sẽ liên lạc cùng sư môn.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhắc nhở:

- Ta còn có những chuyện khác phải làm, không có nhiều thời gian như vậy tốn vào việc nhân sự. Hôm nay Đông Lai động và Trường Thanh động chỉ có vỏ ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì ta không biết ăn nói thế nào với cấp trên, trong vòng mười ngày nhất định các nơi phải có người tới chỉnh đốn đâu vào đấy.

Điền Thanh Phong thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói:

- Thuộc hạ nhất định sẽ báo cho sư môn, để cho bọn họ mau mau phái người tới đây.

Hai người trò chuyện không quá lâu, Diêm Tu đã cầm một miếng ngọc điệp, bước chân vội vã chạy tới.

Nhận ngọc điệp ghi danh vào tay xem qua, Miêu Nghị khẽ mỉm cười, ghi danh tranh đoạt chức Hành Tẩu có sáu người, ba tên tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm bọn Chu Hoàn đối mặt ba tu sĩ Lam Ngọc môn Thanh Liên tam phẩm, chờ xem.

Ghi danh tranh đoạt sáu Đại Chấp Sự, một ít đệ tử Bạch Liên bát cửu phẩm ba đại môn phái đối mặt sáu tu sĩ Lam Ngọc môn Thanh Liên nhị phẩm, dường như không cần suy nghĩ.

Tranh đoạt mười lộ động chủ cũng không cần nói, Miêu Nghị lắc đầu một cái, đưa danh sách cho Điền Thanh Phong, nói lần nữa:

- Nếu như vậy vẫn không giành được, các ngươi không trách được ta.

Sau khi Điền Thanh Phong xem qua lộ vẻ vui mừng, liên tiếp vâng dạ.

Miêu Nghị quay đầu trả danh sách lại cho Diêm Tu:

- Việc này không nên chậm trễ, lập tức tổ chức bắt đầu tỷ thí đi, nhất định hôm nay phải bổ nhiệm thành viên cho xong.

Hắn lại nói với Điền Thanh Phong:

- Lão đi với Diêm Tu, tỷ thí cần phải bảo đảm công bình công chính, vòng này không thể ra vấn đề. Dĩ nhiên nếu có người gây chuyện, giết!

Chương 409: Kết quả (Hạ)

Người này đối với thủ hạ mình thật đúng là không khách sáo! Hai người rùng mình, lĩnh mệnh rời đi.

Vốn Diêm Tu muốn mời Miêu Nghị cùng đi, nhưng Miêu Nghị không muốn làm trọng tài, như vậy sẽ đắc tội với người, chuyện đắc tội với người nên giao cho kẻ khác làm thì hơn.

Bên trong vườn không có ai, ánh mắt Miêu Nghị rơi vào trên người Thiên nhi, Tuyết nhi, quét qua thân hình kiều diễm lả lướt của hai nàng, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường. Hắn chợt gọi hai nàng tới, nắm tay đưa họ vào phòng ngủ.

Đứng ở trước giường hẹp, gương mặt hai nàng đỏ bừng, thẹn thùng vô hạn, há có thể vẫn không rõ chủ nhân muốn làm gì. Chẳng qua là lúc này làm chuyện ấy... Thích hợp sao?

Miêu Nghị mới vừa bén mùi không cho hai nàng từ chối, các nàng cũng chiều theo ý hắn, không hề từ chối. Bắt đầu cởi bỏ y phục, Miêu Nghị đã đẩy hai nàng ngã xuống giường.

Trước khi gia nhập Đông Lai động, hai nàng vì hầu hạ tiên nhân, đã được mụ mụ điều giáo qua cách phục vụ người thế nào. Lần đầu bởi vì ngượng ngùng không chịu nổi nên không nhớ tới, lần này ngược lại thử dùng tới sở học, làm Miêu Nghị lâng lâng như lạc vào cõi tiên.

Bên ngoài tỷ thí đã bắt đầu, vì ích lợi, giữa đồng môn cũng đánh mù quáng. Tỷ thí rất là kịch liệt, bên này sơn chủ và hai nữ nhân đánh nhau cũng vô cùng kịch liệt...

-----------

Lập gia đình vốn là quan niệm thâm căn cố đế ở thế tục Miêu Nghị, thỉnh thoảng có khi rỗi rảnh không khỏi không nhớ tới chuyện này. Thế nhưng sau khi hắn chiếm hữu hai nàng, chuyện này đã trở thành có cũng được, không có cũng không sao. Rốt cục hắn đã giải quyết được tâm ma trong lòng, hết sức có lợi cho tu hành.

Lúc từ trong nhà đi ra, sắc đỏ vẫn còn trên mặt hai nàng, hết sức động lòng người. Các nàng theo Miêu Nghị leo lên lầu các, đẩy cửa sổ quan sát tỷ thí ngoài xa.

Hai nàng bưng một cái khay tới, bày khay rót trà cho Miêu Nghị, ánh mắt cả hai nhìn hắn hàm chứa tình ý nồng nàn.

Sau khi giao tấm thân cho nam nhân này, hai nàng mới coi như đã hoàn toàn quy phục hắn, cảm giác giữa hai bên đã hoàn toàn khác. Không còn chăm sóc hắn theo quy củ sơn chủ như trước, mà chăm sóc hắn như thị thiếp chăm sóc nam nhân của mình. Từ chỗ hai nàng đối xử chiều chuộng hắn hết lòng là có thể nhìn ra, rõ ràng là hết thảy chỉ vì nghĩ cho hắn.

Sau khi tỷ thí kết thúc, Diêm Tu và Điền Thanh Phong trở về, leo lên lầu các, đệ trình kết quả tỷ thí.

Miêu Nghị không cần nhìn cũng đoán được kết quả từ nụ cười trên mặt Điền Thanh Phong, nhìn lại ngọc điệp, quả nhiên như vậy.

Nghe hai người hồi báo mới biết, những trận tỷ thí khác không có gì suy nghĩ, dưới tình huống đơn đả độc đấu, tu sĩ Bạch Liên rất khó là đối thủ của tu sĩ Thanh Liên, dù sao cũng là tỷ thí giữa hai cảnh giới bất đồng. Những kẻ muốn tranh đoạt vị trí động chủ cũng không ngờ rằng đột nhiên xuất hiện tu sĩ Thanh Liên, không ít người còn chưa tỷ thí đã lập tức bỏ cuộc.

Ngược lại tranh đoạt ba chức Hành Tẩu, ba Thanh Liên tam phẩm Âu Ngọc Lâm lại thiếu chút nữa thua dưới tay của ba Thanh Liên nhất phẩm Chu Hoàn.

Ba đại môn phái thật sự là danh bất hư truyền, rất có khả năng, nếu là dùng tới tốc độ vật cỡi cùng năng lực né tránh giải quyết chênh lệch, chỉ sợ ai thắng ai thua còn chưa biết. May mắn là tỷ thí trên đất bằng, ba người Âu Ngọc Lâm nguy cấp vẫn cố gắng dựa vào tu vi cao hơn hai bậc nhanh chóng giải quyết, dưới tình huống không cho đối phương rảnh tay phát huy mới đánh bại ba người Chu Hoàn.

Mặc dù như thế, ba người Âu Ngọc Lâm vẫn bị ba người Chu Hoàn đánh cho ai nấy đều bị thương, thắng rất hiểm.

Sau khi tỷ thí xong, ba người Chu Hoàn rất không phục, nhưng không thể chống lại hai mươi tu sĩ Thanh Liên Lam Ngọc môn. Nhất là sau khi Điền Thanh Phong thể hiện ra tu vi Thanh Liên tứ phẩm cũng có chút kinh hãi, chỉ có thể hậm hực chấp nhận.

- Bình thường hãy để ý bọn Chu Hoàn cẩn thận một chút.

Miêu Nghị nghiêng đầu nói nhỏ với Điền Thanh Phong.

Điền Thanh Phong tâm lĩnh thần hội gật đầu một cái, hiểu ý Miêu Nghị, cho dù là vì duy trì lợi ích của mình, cũng sẽ không dễ dàng cho phép bọn Chu Hoàn lật đổ kết quả tỷ thí lần này, tự lão sẽ căn dặn đồng môn chú ý cẩn thận.

Miêu Nghị cũng không có lòng dạ triệu tập mọi người lại công bố bổ nhiệm kích thích những người khác, hắn ở bên trong lầu các viết hơn mười phần ngọc điệp bổ nhiệm, để cho Diêm Tu phát xuống, đồng thời lập tức gọi các lộ động chủ mới vừa được bổ nhiệm tới.

Các tân động chủ vừa tới, Miêu Nghị lệnh bọn họ lập tức chạy tới các lộ động phủ tiếp nhận, cũng không cho Chu Hoàn cơ hội tụ chúng gây mâu thuẫn, điều thủ hạ trước kia của bọn họ đi hết, để cho Đông Lai động chủ và Trường Thanh động chủ mang tới hai động trước.

Còn lại đám người Chu Hoàn đối mặt mười tên tu sĩ Điền Thanh Phong tu vi thấp nhất Thanh Liên nhị phẩm, có muốn gây chuyện cũng không dám.

Nhân mã bản bộ Trấn Hải sơn trống chỗ, Miêu Nghị cứ để cho trống trước đã, nhanh chóng ổn định đại cục rồi hãy tính.

Bên cạnh Miêu Nghị có nhiều cao thủ Thanh Liên như vậy tụ tập cũng không sợ xảy ra chuyện gì, đợi đến sau này Lam Ngọc môn bổ sung đệ tử đến, sau khi thăm dò tình huống mười tên tân động chủ, sẽ điều chỉnh trong phạm vi toàn bộ Trấn Hải sơn, nơi nào quá nổi bật nhất định phải cân bằng lại.

-----------

Đêm đó, ở Trấn Bính điện, điện chủ Ô Mộng Lan khuôn mặt lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoắc Lăng Tiêu đi ra khỏi phòng khách.

Chạm mặt với hai vị thủ hạ, Hoắc Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, chỉ để lại bóng lưng phách lối cho Ô Mộng Lan, vung tay áo lên, cùng hai tên thủ hạ bay lên trời mà đi.

Bay vút trên bầu trời đêm, Hoắc Lăng Tiêu cuối cùng không nhịn được cười phá lên ha hả, cảm giác hưng sư vấn tội, chạy tới vừa ăn cắp vừa la làng thật không tồi.

Y không nghĩ đến Dương Khánh đã giải quyết Hùng Khiếu nhanh như vậy, càng không nghĩ đến Miêu Nghị lại sử dụng phần danh sách bồi thường kia như vậy. Mặc dù y đã sớm biết chuyện danh sách bồi thường, mà Ô Mộng Lan cũng biết, nói vậy Ô Mộng Lan nhất định giận không biết bao nhiêu mà kể.

Mặc dù trong lòng ai cũng biết rõ ràng là cái bẫy của Miêu Nghị, nhưng rõ ràng là hắn chiếm lý!

Đường đường điện chủ tự nhiên không thể bỏ mặc thủ hạ của mình bị khi dễ mà không quản, đối phương cũng không nói quy củ, mới vừa rồi Hoắc Lăng Tiêu có thể nói chiếm hết tiện nghi ở trước mặt Ô Mộng Lan.

Nghĩ đến sắc mặt của Ô Mộng Lan mới vừa rồi, Hoắc Lăng Tiêu lại cười lớn một trận.

Cười xong lại lắc đầu thở dài một trận, lão đệ tiện nghi kia của mình rõ ràng là một nhân tài, đáng tiếc...

-----------

Mà lúc này Miêu Nghị đang ở trong lương đình của vườn hoa thiết yến, mấy chiếc đèn lồng treo cao, gọi ba người Chu Hoàn tới nói chuyện, cũng có thể nói là trấn an, cũng không đưa chuyện này đến đường cùng, dù sao tu vi của ba người rành rành ra đấy.

Hứa hẹn duy trì đãi ngộ hiện tại của ba người không thay đổi, chẳng qua quyền lợi vốn có đã bị tước đoạt rồi.

Chương 410: Nguyệt Dao tới rồi sao? (Thượng)

- Xin hỏi sơn chủ, đãi ngộ của những người khác làm thế nào bây giờ?

Chu Hoàn còn muốn tranh thủ một chút lợi ích giúp người đồng môn bị miễn chức.

Thật đúng là được voi đòi tiên! Miêu Nghị chân mày cau lại:

- Ngươi cho là ta nhiều tiền không có chỗ tiêu sao?

Mấy người không nói gì, chuyện này tố cáo đến phủ chủ bọn họ cũng không chiếm lý, muốn gây sự ở nơi này vậy cũng phải xem có thắng được hay không. Bọn họ chỉ có ba Thanh Liên nhất phẩm, đối diện lại là mười người tu vi thấp nhất Thanh Liên nhị phẩm.

Ba môn phái lớn mặc dù thế lớn, nhưng không dám nhúng tay vào chuyện của quan phương, quay về báo chuyện này lên sư môn, không chừng lại bị sư môn mắng là phế vật.

Hôm nay Miêu Nghị bằng lòng duy trì đãi ngộ của bọn họ, đã xem như là hết sức nể mặt rồi, suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận.

Sau khi miễn cưỡng tiếp sơn chủ Đại nhân uống mấy chén liền gượng cười tan cuộc.

Mấy người vừa đi, Miêu Nghị ở dưới ánh đèn trong lương đình một mình tự uống tự rót, Diêm Tu từ phía sau cửa vòm đi ra, đi vào bên trong lương đình, mặt lộ vẻ buồn rầu nói:

- Đại nhân, hôm nay toàn bộ vị trí lớn nhỏ của Trấn Hải sơn đã rơi vào trong tay Lam Ngọc môn, tiếp tục kéo dài như vậy có thể xảy ra vấn đề gì hay không? Trước đây bọn họ và phủ chủ...

Lão lo lắng không phải là không có đạo lý, một phe thế mạnh, trong thời gian ngắn có lẽ không có gì, nhưng thời gian dài thì khó tránh khỏi sẽ xuất hiện lòng bất chính. Đây không phải là một người, mà là một đám người, dù sao cũng có người lòng tham chưa đủ ở phía sau giật dây.

Làm sao Miêu Nghị không biết điểm này, nếu như Lam Ngọc môn an phận thủ thường thì lúc trước cũng đã không trở mặt với Dương Khánh, nhưng hiện tại hắn không có biện pháp.

Nói dễ nghe một chút là báo đáp sự ủng hộ của Lam Ngọc môn trong những năm qua, đối với Lam Ngọc môn cũng xem như là có câu trả lời thỏa đáng. Nhưng ai cũng biết hai bên là đang lợi dụng lẫn nhau, nếu không có ích lợi, người ta đường đường một môn phái dựa vào cái gì ủng hộ một nhân vật nhỏ như mình?

Nói khó nghe một chút là không có thời gian tiêu tốn vào những chuyện này, nhất định phải mượn lực lượng của Lam Ngọc môn mau chóng khống chế lại Trấn Hải sơn.

Sau khi cục diện ổn định lại, hắn mới có tâm tư chuẩn bị đi Tinh Tú Hải, mấy năm sau mình sống hay chết cũng không biết, đâu có rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của bao nhiêu năm sau này, đầu tiên ổn định trước mắt rồi nói.

- Không có việc gì, mặc dù vị trí trọng yếu rơi vào tay của Lam Ngọc môn, nhưng nhân số nhiều nhất Trấn Hải sơn vẫn là ba môn phái lớn, Lam Ngọc môn không thể bổ sung nhiều nhân thủ vào được, muốn hoàn toàn khống chế Trấn Hải sơn đâu có dễ dàng như vậy.

Miêu Nghị khoát tay một cái, tạm thời không nói với Diêm Tu chuyện mình phải đi Tinh Tú Hải.

Diêm Tu gật đầu một cái, lão chỉ là nhắc nhở một chút, tin tưởng ở phương diện này Miêu Nghị sẽ biết rõ ràng nên làm như thế nào hơn mình...

-----------

Giữa trưa ngày hôm sau, Miêu Nghị khoanh chân tu luyện bên trong tĩnh thất bị Thiên Nhi kinh động.

- Chuyện gì vậy?

- Đại nhân, bên ngoài có một nữ tử nói là muội muội của ngài tới tìm.

- Cái gì?

Miêu Nghị đột nhiên mở hai mắt ra, tràn đầy khiếp sợ, hắn còn có thể có mấy muội muội, ở trên đời này chỉ có một muội muội, có thể nói là lộ vẻ khó có thể tin:

- Muội muội của ta ư?

Thiên Nhi gật đầu nói:

- Nàng ta nói như vậy.

Miêu Nghị liền nhảy xuống từ trên giường, vịn hai vai của Thiên Nhi, giọng run rẩy nói:

- Nàng ta ở nơi nào?

Thiên Nhi không nghĩ tới hắn kích động thành như vậy:

- Bị ngăn ở bên ngoài sơn môn, tu sĩ giữ cửa tới đây thông báo.

- Mau! Mau mời nàng ấy đi vào.

Thiên Nhi lĩnh mệnh mà đi.

Miêu Nghị làm gì còn có tâm tình tu luyện, bước nhanh đi ra phòng khách phía ngoài, lo lắng bất an đi qua đi lại ở bên trong đại sảnh.

Miêu Nghị quả thực là vô cùng kích động, là lão Tam sao? Vì sao lão Tam tới đây? Chẳng lẽ sau khi ta vinh thăng lên sơn chủ, nàng nhìn thấy tên của ta? Nhất định là như vậy, lão Tam chưa quên vị Đại ca này, cho dù đã trở thành Nguyệt Dao Tiên Tử cũng chưa quên người Đại ca này, là bản thân ta suy nghĩ nhiều rồi...

Hiện tại có thể nói là hắn mất khống chế tâm trạng, Tuyết Nhi tò mò nhìn hắn, chưa từng thấy qua hắn khẩn trương như vậy.

Miêu Nghị chợt vọt tới trước mặt nàng, kéo kéo y phục của mình hỏi:

- Tuyết Nhi, mau giúp ta xem thử mặc đã chỉnh tề chưa?

Thật ra thì đã rất chỉnh tề rồi, hai nàng giúp hắn xử lý sao lại để cho vị sơn chủ này ăn mặc không chỉnh tề gặp người, chẳng qua vẫn rất cẩn thận giúp hắn kéo kéo vuốt vuốt, rồi mới gật đầu một cái.

Không bao lâu, bên ngoài dần dần truyền đến tiếng bước chân của hai người, mười ngón tay Miêu Nghị nhất thời xoắn lại với nhau, ngực phập phồng dồn dập nhìn ra ngoài cửa, dường như khẩn trương đến cực điểm.

Khi Thiên Nhi khách sáo dẫn một nữ nhân xuất hiện ở cửa, Miêu Nghị giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh lên đầu, trong nháy mắt trợn mắt há mồm, đây đâu phải là muội muội của ta...

Người tới không ai xa lạ, chính là chưởng quỹ Văn Phương của thương hội Tiên Quốc ở Nam Tuyên phủ, vừa thấy thần thái của Miêu Nghị nhìn mình biết hắn đã hoàn toàn hiểu lầm, nhanh chóng nhìn trên người mình một chút, dường như không có vấn đề gì!

Chẳng qua Văn Phương vẫn chủ động tiến lên làm lễ ra mắt:

- Tiểu muội ra mắt Miêu Đại ca! Tại sao Miêu Đại ca nhìn muội như vậy, chẳng lẽ vừa mới chia tay không lâu đã không nhận ra sao?

- Là nàng đó sao?!

Miêu Nghị thất vọng hỏi lại, có vẻ dở khóc dở cười, thậm chí kích động muốn lao lên đạp nàng hai cước, nữ nhân này đến gặp mình báo tên hoặc thân phận đều có thể, báo gì không được lại báo là muội muội của hắn. Làm hại hắn còn tưởng là lão Tam vị Nguyệt Dao Tiên Tử trong truyền thuyết kia đích thân tới.

Hắn còn đang phân vân không biết nên lễ bái Nguyệt Dao Tiên Tử, hay là lấy thân phận huynh muội gặp nhau, kết quả lo lắng vô ích.

Văn Phương dường như lộ vẻ oan ức nói:

- Tiểu muội đặc biệt đến thăm Đại ca, vì sao Đại ca không muốn gặp như vậy, chẳng lẽ không hoan nghênh?

Miêu Nghị rất muốn nói một tiếng không hoan nghênh, con bà nó, lần này đùa giỡn quá mức rồi, làm hại lão tử kích động thành như vậy.

Chẳng qua còn không đến nỗi phát tác với khách nhân tới cửa, huống chi không phải ai cũng dám đắc tội nhân viên công tác của thương hội Tiên Quốc, cho dù là nhân viên công tác cấp thấp nhất cũng đều có ít nhiều lai lịch. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bởi vì chỗ dựa thương hội Tiên Quốc sau lưng bọn họ.

Nói đến những nhân viên công tác này của thương hội Tiên Quốc, ở giới tu hành có thể nói là nghề nghiệp làm cho người ta rất hâm mộ. Cùng là người trong tu hành, bọn họ không cần đánh đánh giết giết, không nói lĩnh lương theo cấp bậc, còn có hoa hồng, chỉ phải giữ nghiêm quy củ của thương hội, không có gì bất ngờ xảy ra có thể nói là bình an cả đời.