Chương 5: Nha hoàn của Lăng Tiếu

Một thanh niên 18,19 tuổi nhìn sắc mặt vàng cợt,pha lẫn trắng trắng, nhìn là biết chịch quá nhiều nên xuống sức .

Lăng Tiếu không khỏi lục tìm trí nhớ có đắc tội ai như vậy chưa,nhưng toàn bộ cho kết quả là không,vì vậy hỏi"ngươi đây là sao nha,đập cửa nhà ai Tiếu không giận,nhưng giờ Tiếu ở trong phòng này nha,đập vậy là chọc giận tiếu đấy"

Thanh niên kia nhìn Lăng Tiếu thoáng qua,rồi lại chuyển ánh mắt nhìn quanh phòng,cho tới khi nhìn trên đến trên người Ngọc Hân mới ngừng lại,mắt loé những tia đâm dục,hắn hỏi Lăng Tiếu"nàng ta bị phá trinh chưa?"

Thanh niên này gọi là Vương Tuấn, con cả của Vương gia,thuộc giới phàm nhân,hắn để mắt Ngọc Hân cách đây 1 tuần,tại vì 1 tuần nay hắn bận xử lý vụ việc hắn hiếp đâm một tiểu thư của một tiểu thế gia,nên gia tộc không cho hắn đi ra ngoài .

Hắn cũng không gọi là cái gì là yêu thích Ngọc Hân, hắn nhắm trúng là trinh tiết và sự rụt rè của nàng,hắn tưởng tượng cảnh nàng khóc lóc xin tha lại kích thích,không nhịn được nở nụ cười dâm.

Tối nay hắn tới thì đc thông báo nàng đang tiếp khách,vì thế hắn mới vội kiểm tra con mồi,xem thử nàng đã bị phá trinh chưa,vì nếu đã bị phá rồi,thì sẽ giảm đi tính kích thích,thấy nàng còn chưa có bỏ áo xuống,hắn mới yên lòng,ở hắn nghĩ đến một hồi làm nhục nàng hắn lại kích thích nở nụ cười đâm

Lăng Tiếu xem một bên thấy hắn bộ đạng 100% đâm đãng,không khỏi chán ghét,ở hắn xem cái tên mặt mày vàng cợt này,chả có yêu thương gì Ngọc Hân,nếu hắn yêu thương sẽ ko đâm đảng ra mặt như thế,vì vậy hắn nói "ta phá trinh nàng chưa liên quan gì tới ngươi,mau đi ra cho chúng ta tiếp tục làm công việc đang gian đở"

Nghe Lăng Tiếu nói vậy,Vương Tuấn giận giữ quát "ngươi cái này nhóc con biết ta là ai không,ta là...."chưa nói hết câu,hắn thấy mình bị một luồng gió thổi bay xuống lầu rơi ở ngoài đường.

Ở trên lầu còn có thanh âm non chẹt vọng xuống"nhân vật phụ,phản điện chỉ có bấy nhiêu câu thôi à,truyện nào cũng gặp,cút đi ta không rảnh nói nhiều với ngươi,thích thì cứ gọi hết n đời tổ tông nhà ngươi ra đây mà trả thù,thật phiền chết ta rồi"

Vương Tuấn ngồi đạy oán độc nhìn lên lầu nói "ngươi đc lắm,em của ta là đệ tử tinh anh của Hoắc Long Giáo,tu vi Tụ Linh Cảnh tầng 8 đấy, nhớ ta là Vương Tuấn nhanh thôi ngươi sẽ quỳ trước người ta" chưa nói xong,1 chiếc dày từ trên lầu bay xuống,ném thẳng vào mặt hắn,làm hắn bất tỉnh đương trường được người đi đường kéo về

Ở trên lầu Lăng Tiếu nhìn trên đường đám đông đưa Vương Tuấn đi,không khỏi kêu phiền phức,nhưng hắn 1 chút để tâm cũng không có,sắp chết hắn còn không mấy để tâm,nói chi là chuyện nhỏ nhặt này.

Đời ánh mắt về phía Ngọc Hân đang rụt rè lén nhìn mặt hắn,hắn không khỏi cười cười hướng nàng nói"lát nữa ta chuộc thân cho ngươi,ngươi đi đâu thì đi,tựa cẩn thận tên Vương Tuấn là đc"

Tứ nữ còn lại nghe vậy không khỏi cùng nhau nói"công tử xin công tử chuộc thân cho thiếp thân"nói xong quăng ánh mắt cầu xin về Lăng Tiếu

Lăng Tiếu coi như làm việc tốt bỏ ra 5000đ chuộc thân cho 5 người,giờ này thân gia hắn rất giàu,khoảng 5,6vạn đ gì đó,với lại tu tiên hết Tụ Linh Cảnh thì không sài tiền tệ đc nữa,nên hắn không tiếc gì mấy.

Xong việc hắn đi về khách cư,chuẩn bị tìm hiểu bí thuật Phong Nhận,để có thêm vài loại chuẩn bị,cho các trận chiến tiếp theo.

Hắn đang đi,đột nhiên xoay đầu lại gặp Ngọc Hân thân ảnh đang rụt rè đi theo hắn,hắn cười nói"cô sao lại cứ đi theo ta miết vậy"

Cô nàng nói với giọng bé như muỗi kêu"Ngọc Hân không có nơi nào để đi cả,mong công tử thu nhận Ngọc Hân đc không"nói hết câu khuôn mặt nàng đỏ hồng cả lên,trông rất đáng yêu .

Lăng Tiếu cười cười xem lấy từ trên xuống đưới nàng,một bộ lão tặc hái hoa xem con mồi,nhìn khá buồn cười,một 10t hài đồng đáng yêu phối với hái hoa lão tặc bộ đáng,thật bất đồng.

Nhìn tới nàng xấu hổ không biết làm gì định bỏ đi,hắn mới cười nói"được rồi,nhan sắc đủ tiêu chuẩn,đáng người đủ tiêu chuẩn,tính cách đủ tiêu chuẩn,được rồi theo làm nha hoàn cho ta"nói xong tựa bước đi một bộ ngươi không theo ta là ta bỏ ngươi

                    HCVVCH

Mọi người xem có j sai sót cmt gấp để mình chỉnh sửa nha,biên mỏi tay quá nên viết hơi ẩu