Chương 1: Lăng Tiếu biết tu luyện

Thôn Gia Hoà là một vùng nhỏ ở rìa trung vực,cách hải vực ko xa,là một nơi thuộc quản lí của Minh Nguyệt Giáo .

Minh Nguyệt Giáo là giáo phái tu tiên mạnh nhất khu vực quanh 100km,là 1 giáo phái nữ nhiều nam ít và nam thường ko được trọng dụng.

Lăng Tiếu một đứa bé nam 10t mồ côi cha mẹ chết trong 1 lần ra khơi gặp phải hải thú,được thôn gia hoà chung nhau nuôi vì hay cười và ít khi buồn nên được gọi là Lăng Tiếu

Lăng Tiếu mặt trắng mủm mĩm,mắt to,môi hơi vểnh trông rất đáng yêu hắn đang chuẩn bị 1 lên núi để bẩy thú cậu đã làm việc này được vài lần và cậu thích loại cảm giác tự làm tự ăn này đừng nhìn hắn nhỏ hắn rất giỏi bẩy là hắn tự làm hết đấy

Một giọng nói già nua vang lên "Tiếu à lại lên núi nữa sao ta đã bảo con bao lần là trên đó nhiều nguy hiểm nhiều hung thú có thể chết người đấy"

Giọng nói non nớt của Tiếu vang lên "ko sao đâu ông trưởng thôn,cháu đã 10t rồi có thể tự lo bản thân được mà,với lại tiếu đẹp trai thế này ai nỡ giết tiếu chứ"

Cốc ......."ai ôi sao ông đánh tiếu chứ"

Trưởng thôn haizz .... "Thôi thôi ta có nói cũng ko cản đc ngươi,nhớ cẩn thận nhá nguy hiểm thì ráng chịu"

Lăng Tiếu cười nói "Hôm qua con chồn cháu bắt đc là ai mặt dày qua ăn nhờ vậy ta hì hì"

"Thằng nhóc này ăn có tí xíu mà cũng so đo vs ông già này đúng là ko thương ta gì cả mà"

Chụt......Tiếu hôn trưởng thôn một cái vừa chạy đi vừa nói lớn "Tiếu thương trưởng thôn nhất hì hì "

"Thằng nhóc này coi như có lương tâm"

Cả hai ông cháu đều ko biết rằng đây coi như là lần cuối hai người gặp nhau chính thức đấy

Lại nói tới Tiếu hiện tại đang núp trong một lùm cây,cách đó ko xa là cái bẩy khi nảy,có 1 con thỏ đang tiếp cận cái bẩy đó,một con thỏ rất đễ thương nếu có con gái ở đấy thì chắc rất yêu thích nhưng giờ này

Tiếu nghĩ thầm"con thỏ này to béo như vậy lát phải nhém thèm ông trưởng thôn mới đc,tới khi đó phải làm giá một xíu hì hì " đúng lúc này thì một tiếng Oành rung trời chuyển đất nổ lên

Không khí như nghiền nát,Lăng Tiếu giờ phút này có thể nói là cực độ khó chịu,thân thể muốn nổ tung theo không khí "thôi chẳng lẽ ông trời thấy tiếu đẹp trai quá nên tìm cách giết tiếu sao"đến lúc gần ngủm rồi, hắn vẫn ko buồn mảy may,còn nghĩ lời rắm thí ấy nữa chứ

Lúc đó có 1 luồng sáng nhanh như chớp vèo vào bay vào tay của hắn,đột nhiên áp bách không khí tan biến.

Lăng Tiếu thoát chết thì toát mồ hôi lạnh nhanh chóng suy nghĩ "gì vậy tiên nhân sao,nhưng mình đã thấy vài tiên nhân đấu pháp,ko có như vậy kinh khủng,ờ mà cái hạp này là j nhỉ,, chẳng lẽ có tiên nữ nào thầm mến tiếu nên ban xuống bảo vật cứu tiếu"

Trên trời vang lên một âm thanh đương đương bá khí"Ma tổ to gan, đám ăn cướp Thời Không Bảo Hạp Của Tiên Giới ta,đáng chết vạn lần, mau giao ra đây rồi quỳ xuống nhận tội,Tiên tổ ta có thể tha cho ngươi lần này "

Lại một giọng khàn khàn khó nghe vang lên "Tiên tổ có j từ từ nói,Thời Không Bảo Hạp đã rơi mất trong lúc giao thủ rồi,tìm đã rồi tính"

"Rắm thí,mau giao ra bảo hạp,nếu ko thì 1 trong 2 ta phải chết"

"Ngươi tưởng ta sợ ngươi à,đánh thì đánh"tiếp đó Ma Tổ quát"Ma Phiên Phiến"trên trời vang lên từng tiếng vù vù đi xa

Rọt rệp một cái 10t nam hài bỏ chạy, hoảng sợ nhìn lên trời còn có 1 lỗ hỏng lại nhìn trong tay mình đang cầm một cái hạp

Tiếu cấp tốc suy nghĩ "xong rồi có phải cái họp đang cầm trong tay là cmn Thời Không Bảo Hạp không,nếu đúng thì sao bây giờ "

Nhìn xem cái hạp mà làm cho hai vị tiên ma tranh giành,Lăng Tiếu thật sự muốn khóc,con m* nó giao cho tiên,thì ma thù,giao cho ma,thì tiên diệt,haizzzz cũng tại tiếu tốt số quá nó vậy,bảo vật tự bay tới tay,nhưng thế méo nào Tiếu lại là cái linh căn hạ phẩm chứ.

Tại hồi nảy không khí ghiền nát,làm cho hắn bị thương cánh tay,một giọt máu từ tay hắn rơi vào họp,tự nhiên cái hạp biến mất còn hắn thì ở một nơi xa lạ

Một mảnh hư không đen thui hiện trước mắt hắn,chỉ có một vật di nhất phát sáng,đó là một quyển sách nhìn rất cổ xưa.

Lăng Tiếu ko tự chủ đươc hướng quyển sách đi đến,vì đó là nơi đuy nhất phát ra ánh sáng,hắn tới gần mở thử xem đập vào mắt là'Thần Hồn Đỉnh Cấp Quyết' hắn tiếp tục mở ra xem bên trong ghi gì,hắn thấy giới thiệu về quyển sách này

-Công pháp tu luyện thần hồn hoàn mĩ nhất thế gian,để học được Thần Hồn Đỉnh Cấp Quyết,thì không đc học những công pháp tạp nham khác,với lại không được có 2 người cùng học môn công pháp này,nếu 2 người cùng học,thì một trong hai người đó phải giết người còn lại,chỉ có người tu luyện công pháp luyện khí phổ hoặc chưa tu luyện mới có thể tu luyện công pháp này,vì môn công pháp này theo một cách tu luyện khác chứ không phải như công pháp bình thường,học được công pháp này là bước đầu để học thời không thư,điều kiện tư chất:ko giới hạn linh căn.

Woa woa đọc tới đây,Lăng Tiếu ko thể tin đc vào mắt mình,hắn là hạ phẩm linh căn đấy,chú định cả đời làm một phàm nhân hoặc tụ linh cảnh đấy,thế mà thế gian có một loại công pháp ko cần linh căn cũng tu luyện được,luyện khí phổ hắn là cũng có đấy,vì đây là công pháp phổ thông nhất a,vậy không phải hắn có thể tu đạo được rồi sao.

Qua một lát,hắn lấy lại tinh thần sau đó là kinh hỉ,quá hợp rồi,công pháp này hắn quyết học rồi đấy,nghĩ vậy hắn ngồi xuống bắt đầu làm theo trong sách,làm những động tác như hình,hít thở khác biệt.

Không biết qua bao lâu,hắn đã tìm hiểu xong pháp quyết,mở mắt ra trong đầu hắn có thêm phương pháp ra vào bảo hạp,hắn động ý nghĩ ngay lập tức,hắn thấy mình trở lại chỗ cũ trên núi,vẫn đống đỗ nát y như hắn chưa bao giờ đi đâu,hắn biết đây là công dụng của bảo hạp đấy,1năm trong bảo hạp bằng 1ngày ở ngoại giới,chỉ cần tu vi hắn tăng 1 cảnh giới lớn,thì sẽ tăng gấp đôi khoảng cách giữa bảo hạp và hiện thực, việc tìm hiểu công pháp bí thuật sẽ có lợi hơn rất nhiều,nghĩ đến đây hắn định cười ha ha,thì một luồng ý niệm chuyển vào não hắn "ai lượm đc 1 bảo hạp,thì mau mau lên núi trao trả sẽ đc thưởng,ta biết bảo hạp vị trí chỉ ở khuôn viên quanh đây,nếu ai nhặt đc ko giao tra ra,thì điệt toàn bộ thôn,hảy nghĩ kĩ"

ĐCM biết tác dụng bảo hạp,ai nở trả lại chứ,nhưng mà hắn lại biết tu chân có cách lục tìm trí nhớ đấy,phải làm sao đây.

Hay là bỏ nơi này đi nơi khác,nhưng hắn không nở xa thôn gia hoà,còn về phần an toàn thì tu sĩ sẽ ko lạm sát phàm nhân,vì nếu có truyền ra ngoài thì tu sĩ đó có mạnh đến đâu,cũng ko thoát khỏi vây công của giới tu sĩ được,giết 4,5 người phàm là hết cở ko thể đồ thôn đc.

Hắn suy nghĩ một lát,cuối cùng cũng làm ra quyết định.hắn muốn mạnh lên,không ai biết khi kiểm tra linh căn đc báo là hạ phẩm,hắn đã rất buồn nhưng hắn chịu,giờ có cơ hội hắn phải bắt lấy

Xoay người hướng thôn quỳ xuống đập đầu 3 cái,xong hắn đứt khoác chạy theo hướng bắc,nếu thôn đân ai nhìn thấy hắn lúc này sẽ trố mắt,vì hắn vậy mà khóc,kể từ khi cha mẹ hắn chết tới giờ,hắn cùng lắm là hơi buồn,chứ chưa bao giờ hắn khóc cả,, chắc trong tim hắn thôn đân nơi đây rất quan trọng.

Một đường đi hướng bắc,không biết đều j đón chờ hắn trên con đường tu tiên khắc nghiệt vô cùng này đây,, mời các bạn xem tiếp chương sau sẽ rõ

Tác giả:truyện đầu tiên có lỗi j ae cứ nói mình sửa

Cảnh giới ở nhân giới:

Tụ linh cảnh : hạ cấp-1,2,3

trung cấp-4,5,6

cao cấo-789

Thoát phàm cảnh:hạ ,trung ,hậu,đỉnh phong.

Tạo đan cảnh:hạ ,trung ,hậu,đỉnh phong

Nguyên Anh cảnh:hạ, trung ,cao ,loãng anh

                    HCVVCH