Chương 43: MỘT CHIÊU

Triệu Vân giơ tay kéo con ngựa của Chu Tấn đang mang Tô Uyển Vân mệt mỏi trên yên, rồi quay lại nói với Hạ Hầu Song Kiệt:

- Vậy hai vị tướng quân có thể nhường đường không?

Bỗng nghe có tiếng cười khanh khách, Hạ Hầu Đôn không nói gì, còn Hạ Hầu Uyên lúc này mới trợn đôi mắt ốc nhồi, vểnh hàm râu quai nó xồm xoàm nói:

- Võ công của chư vị quả có chỗ ảo diệu, về lý mà nói, bên chúng ta đã thua cuộc. Nhưng quân lệnh như sơn, nếu chưa đọ sức mà bỏ chạy thì e Tào thừa tướng sẽ không để chúng ta yên, vậy chẳng hay Triệu tướng quân có thể biểu diễn một vài đường võ nghệ để anh em tại hạ được mở rộng tầm mắt, lúc đó về còn có cái mà báo cáo với thừa tướng.

Triệu Vân hỏi:

- Tướng quân nói như vậy thì ra còn phải đấu một trận nữa hay sao?

Hạ Hầu Uyên đáp:

- Không cần nữa. Chỉ cần tướng quân biểu diễn một chiêu thương hoặc kiếm mà anh em tại hạ thấy phục là được, chúng ta sẽ nhường đuờng ngay lập tức.

Triệu Vân nhìn Hạ Hầu Song Kiệt, nghiêng mình thi lễ nói:

- Vậy tại hạ cũng xin biểu diễn vài đường thô lậu, mời Hạ Hầu tướng quân thưởng lãm. Tại hạ sẽ dùng kiếm, chính là thanh Thanh Hồng Kiếm của Tào Tháo để tướng quân dễ bề báo cáo.

Hạ Hầu Uyên cũng nghiêng mình đáp lễ nói:

- Triệu tướng quân dạy quá lời, chỉ cần võ nghệ tướng quân biểu diễn một tuyệt chiêu đủ để anh em tại hạ bái phục là được!

Triệu Vân cười ha hả nói:

- Hai vị có vị nào muốn xuống ngựa thủ một chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm không?

Hạ Hầu Uyên liếc mắt nhìn Triệu Vân, gằn giọng nói:

- Ta vốn nghe đây là tuyệt chiêu đỉnh cao của kiếm thuật, nhưng chưa thấy bao giờ. Nếu Triệu Vân ngươi quả thực biết chiêu kiếm này, anh em ta sẽ không ngại ngần gì mà không nhường đường cho cả.

Nói rồi, Hạ Hầu Uyên tung mình khỏi yên ngựa, đáp xuống bãi chiến trường, cây Bạt Sơn Đao cầm chéo ngang ngực chờ đợi, chín chiếc vòng vàng rung lên lanh lảnh, sát khí toả dàn dụa. Triệu Vân cũng ngay lập tức cắm cây Phi Hổ Thương, phi thân xuống đất, tay phải ngoành ra sau rút cây Thanh Hồng Kiếm cầm chặt nơi tay.

Không khí đấu trường lặng lại một giây, nét mặt ai cũng căng thẳng. Chợt Triệu Vân thở nhẹ một hơi, nói:

- Hạ Hầu tướng quân hãy xem kiếm.

Thanh Hồng Kiếm hồng quang đại phát, một chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm biến thanh kiếm thành một vầng mây hồng, nhẹ như tơ nhưng mạnh như bão tố, cuốn phăng về phía Hạ Hầu Uyên.

Hạ Hầu Uyên cùng lúc đó cũng hét lên một tiếng, Bạt Sơn Đao lập tức hoá thành một cái tán đen xì, che kín chân thân, lao đến nghênh đón luống hồng quang của Thanh Hồng Kiếm. Hồng quang, hắc quang va chạm nhau rổn rảng, chỉ thấy Hạ Hầu Uyên hét lớn một tiếng, thân hình nhấp nhô mấy cái đã vọt lên yên ngựa, thúc ngựa bỏ chạy, bỏ lại phía sau vài giọt máu vương vãi và thanh Bạt Sơn Đao đã cụt ngọn, chín cái vòng vàng, không cái nào còn nguyên vẹn, tất cả đều bị chém đứt, nằm lăn lóc khắp nơi.

Hạ Hầu Đôn thấy anh bỏ chạy vứt cả vũ khí thì biết tình hình không ổn, cây Xà Thương cắp ngược, vội thúc ngựa bỏ chạy theo, tiếng Hạ Hầu Uyên dù đau đớn nhưng vẫn văng vẳng vọng lại:

- Các ngươi hãy đợi đấy. Triệu Vân, thù này ta nhất quyết sẽ trả.

Chợt nghe tiếng vỗ tay hai cái. Tô Uyển Vân lúc này mới cất tiếng hỏi:

- Tướng quân, Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm mà cũng không hạ ngay được Hạ Hầu Uyên à?

Triệu Vân như mất hồn nhìn sững theo bóng dáng của Hạ Hầu Uyên, nghe tiếng Tô Uyển Vân mới như choàng tỉnh, chầm chậm nói:

- Không ngờ hắn có thể tránh được một chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm.

Tô Uyển Vân lại nói:

- Nhưng hắn cũng đã bị thương và phải vứt bỏ lại vũ khí rồi mà.

Triệu Vân vừa từ từ trèo lên yên ngựa, vừa nói:

- Khi xưa dị nhân truyền thụ cho ta chiêu này, có nói rằng thế gian tránh được một chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm không quá mười người, có lẽ Hạ Hầu Uyên là đệ tử của một trong mười người đó chăng? Hạ Hầu Song Kiệt uy danh quả danh bất hư truyền.