Chương 34: GIÀ MÀ CÒN GÂN

Ngựa đi chưa được bao đường hướng, Hứa Hùng đang phi đầu bỗng giơ tay ra hiệu, Triệu Vân, Tô Uyển Vân vội gìm cương ngựa, vó ngựa theo đà tay cương dựng đứng, ba con ngựa đang đà chạy bị hãm lại, bực tức dậm chân hí lên vang dội, thở phì phì.

Tô Uyển Vân nghển cổ ngó qua vai Hứa Hùng, trước mặt thấy mười tên kỵ binh Tào giương cờ gióng trống, đang hộ vệ quanh một tướng già, toàn thân hắc y, đến cả con ngựa cũng một màu đen tuyền, tay cầm một vũ khí vô cùng kỳ lạ, trông giống như một hình người một chân, làm bằng đồng đen, có tên là Hắc Đồng Nhân, cộng với đôi mắt trố, mái tóc xoăn trông viên tướng Tào vô cùng dữ tợn. Lá cờ sau lưng viên tướng Tào đó phần phật dòng chữ: “Hắc Tướng Quân Lưu Quốc Hùng”.

Triệu Vân thấy tướng mạo tướng Tào như thế, liền hỏi vọng lên với hai thủ hạ rằng:

- Hai người có ai khiêu chiến trận này hay cũng nhường cho ta nữa?

Hứa Hùng vẫn ngồi nguyên trên ngựa, quay người lại vòng tay nói:

- Xin tướng quân để cho thuộc hạ giải quyết lão này.

Triệu Vân gật đầu nói rằng:

- Hứa huynh đệ đi thì hay lắm, nhưng cũng phải cẩn thận đề phòng.

Hứa Hùng lãnh lệnh, hai tay đề ngang cây Tán Hồn Kỳ, thúc ngựa tiến lên phía trước, cao giọng hỏi:

- Hỡi đám quân binh kia, đã biết Triệu Tử Long ở Thường Sơn là chủ tướng ta mà còn dám chặn đường, các ngươi chán sống rồi à.

Hắc Tướng Quân Lưu Quốc Hùng nghe qua cười ha hả mà rằng:

- Các ngươi tới số rồi, đã đến đây gặp ta thì nạp mạng đi thôi.

Hứa Hùng nhếch mép cười nhạt, nói:

- Lão già, dầu như các tướng nổi danh của Tào Tháo như Điển Thanh, Trương Cáp, cho đến nhị tướng trong Tam Hổ Tướng của Lã Bố ngày xưa còn kẻ chết kẻ bị thương, liệu lão chịu được bao nhiêu hiệp đây.

Lưu Quốc Hùng nghe thế, tức khí râu tóc vểnh ngược, vung Hắc Đồng Nhân lên, thúc ngựa lao tới. Triệu Vân giờ mới ngó thấy Hắc Tướng Lưu Quốc Hùng mặt mày dữ tợn, tay xách vũ khí hình độc cước đồng nhân to bằng đưa trẻ con lên ba thì biết tướng giặc chắc có thực tài hoặc tài lẻ gì đó, lập tức giục ngựa nhích tới nói với theo Hứa Hùng rằng:

- Hứa Hùng cẩn thận đấy, Tào tướng dùng vũ khí lạ, chắc có uẩn khúc.

Hứa Hùng không trả lời Triệu Vân, tay múa cây Tán Hồn Kỳ một vòng phát ra tiếng gió phần phật, miệng cười quát:

- Lão tướng xách tượng cốt đi đâu đấy? Hãy xưng danh nghe thử rồi đánh nhau cũng chẳng muộn.

Lưu Quốc Hùng hơi khựng ngựa lại, cười ha hả mà đáp:

- Thằng trẻ con chưa biết trời cao đất dầy là gì kia, Hắc Tướng Quân Lưu Quốc Hùng là ta đây.

Hứa Hùng nói:

- Võ nghệ của ngươi giỏi gì mà dám ngăn trở bọn ta? Ta từ khi lăn lộn giang hồ, chưa nghe đến thằng nào là Hắc Tướng Quân hay Bạch Lính Lệ cả. Hãy mau tránh đường kẻo thác oan uổng mạng.

Lưu Quốc Hùng giận quá nói:

- Thằng con nít miệng còn hôi sữa, tài lực có mấy đăm hơi, rất đỗi khi ta tung hoành chốn giang hồ thì ngươi vẫn còn đang chơi bắn bi đánh đáo, làm sao biết được oai danh của ta. Chủ tớ của mi ta coi như bầy khỉ. Hãy báo tên họ cho mau rồi lĩnh đồng nhân về địa phủ.

Hứa Hùng nói:

- Ta là Tán Hồn Kỳ Hứa Hùng, Chấp Kỳ Lang của Thường Sơn đại tướng Triệu Tử Long, để ta thưởng cho lão vài ngọn kỳ thương cho biết sức.

Hứa Hùng nói đến đây thì ngựa đôi bên cũng đã chạm nhau, Hứa Hùng liền vung tay, dùng Tán Hồn Kỳ đâm liền một thương, mũi thương chênh chếch nhằm thẳng cổ Lưu Quốc Hùng đâm tới. Lưu Quốc Hùng bình tĩnh, chỉ cười khẩy, tay phải lập tức vung độc cước đồng nhân ra đỡ, Tán Hồn Kỳ va chạm Hắc Đồng Nhân, sức vung của Lưu Quốc Hùng quá mạnh, Hứa Hùng chịu không nổi sức phản chấn, gần sa xuống ngựa.

Hứa Hùng mới một chiêu đã thất kinh trước sức mạnh cử đỉnh bạt sơn của Hắc Tướng, lập tức quay ngựa bỏ chạy, Lưu Quốc Hùng lập tức thúc ngựa đuổi theo, tay phải vuơn dài ra như cánh tay vượn, Hắc Đồng Nhân vung lên rồi nhằm lưng Hứa Hùng đánh xuống một chiêu, tiếng gió lộng phát ra ù ù. Hứa Hùng toát mồ hôi, không ngờ nơi này lại gặp tướng quá dữ tợn, vũ khí quái dị, con ngựa Ô Truy cũng nhanh nhẹn phi thường, mắt thấy vũ khí đối phương sầm sập lao tới sau lưng mình, lại nghe tiếng thở như kéo bễ của con ngựa Ô Truy phía sau lưng thì hồn vía lên mây, vội vã vận hết sức xoay mình, hai tay cầm ngang cây Tán Hồn Kỳ, hết sức đỡ ra.

Tán Hồn Kỳ tuy làm bằng huyền thiết, nhưng bị đà ngựa cộng với sức nặng và sức mạnh của Lưu Quốc Hùng dồn vào Hắc Đồng Nhân, bị cây vũ khí quái dị hình đồng nhân đánh xuống quá mạnh làm cán cây Tán Hồn Kỳ cong vòng, còn con ngựa Hứa Hùng cưỡi chịu không nổi, chùn chân, lập bập thêm được bốn năm bước nữa thì hộc máu mồm, khịu xuống, hất Hứa Hùng lộn qua đầu ngựa ngã lăn xuống đất.

Hứa Hùng vào trận mới đâm Lưu Quốc Hùng một thương, Hắc Tướng Quân đỡ ra làm Hứa Hùng gần sa xuống ngựa, một chiêu tiếp theo, Lưu Quốc Hùng đập một nhát thật mạnh, Hứa Hùng ráng hết sức đỡ, cây Tán Hồn Kỳ đã cong vòng.

Lưu Quốc Hùng cười ha hả nói rằng:

- Nhà ngươi mới đánh phách khoe tài, bây giờ chạy đâu cho khỏi?

Hắc Tướng Quân vừa nói vừa giục ngựa đuổi theo, đồng nhân vung lên, quyết lấy mạng Hứa Hùng.

Nguyên lai, vũ khí độc cước đồng nhân rất khó sử dụng, ngoài trọng lượng nặng nề, vũ khí này còn to lớn, khó có thể linh hoạt trong chiến đấu. Tuy nhiên, nếu là bậc cao thủ thì có thể đánh như đồng côn, cũng có thể đánh như thuẫn bài, lại có thể dùng ngón tay trỏ lên của đồng nhân để điểm huyệt.

Người sử dụng được vũ khí quái dị này phải là người có đủ nội, ngoại công thâm hậu. Đây là lần đầu tiên, Hứa Hùng chạm trán với người sử dụng loại binh khí kì quái này, và thật không may, nói về sử dụng vũ khí Độc Cước Đồng Nhân, Lưu Quốc Hùng lại là một trong những anh kiệt cổ kim hiếm có.

Lại nói, Lưu Quốc Hùng vung Hắc Đồng Nhân sầm sập lao tới, quyết lấy mạng Hứa Hùng, mắt thấy đối thủ sắp tán mạng trong tay, Lưu Quốc Hùng vô cùng hả hê. Hắc Đồng Nhân vung lên, gió rít vù vù, một chiêu Thiên Cang Giáng Địa xuất ra, Hắc Đồng Nhân theo vó ngựa như trái núi đổ ụp xuống thân hình của Hứa Hùng.

Chợt cây vũ khí của Hắc Tướng Quân chựng lại, chỉ nghe rảng một tiếng, Hắc Đồng Nhân đã bị đẩy chệch hướng, Hứa Hùng ngã lăn dưới đất nghe tiếng gió vù qua tai, Hắc Đồng Nhân sượt qua một bên, theo đà vươn của Lưu Quốc Hùng đập đánh sầm xuống đất, tạo nên một lỗ to sâu hoắm.

Độc cước đồng nhân của Lưu Quốc Hùng đập vào đất, theo đà nảy lên, vừa kịp lúc che cho tâm thất của Lưu Quốc Hùng khỏi một thương đâm vào. Thì ra Triệu Vân đã sớm nhận ra sự lợi hại của lão tướng già đen nhẻm này nên đã kịp thời thúc Bạch Mã xông tới, Phi Hổ Thương cũng kịp đưa ra một chiêu đâm ngang vào thân vũ khí Hắc Đồng Nhân, đẩy bạt cây vũ khí nặng chịch, lợi hại kia đi, cứu Hứa Hùng thoát chết trong gang tấc.