"Hơn nữa..."
Giọng nói của Lãnh Ngôn Phong dừng một chút, đôi mắt vốn là lạnh lùng càng
thêm lạnh như băng: "Ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục Thi
Vân sư muội!"
"Ha ha!"
Tá Thượng Thần điên cuồng cười hai tiếng, đôi mắt phượng hơi hơi nghiêng về
phía trước, trong đôi mắt hội tụ tràn đầy ý cười trào phúng.
"Ngươi duy hộ Thi Vân sư muội của ngươi, đó là vấn đề của ngươi, không có quan
hệ gì với ta, nhưng mà, nha đầu kia ngươi không thể đụng vào! Nếu không đừng
trách ta không nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi đụng nàng, có một người tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Cố Nhược Vân ngẩn người, có chút không rõ nhìn Tá Thượng Thần, hắn nói lời này
là có ý tứ gì?
"Hừ!"
Nghe vậy, Lãnh Ngôn Phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, chính là khuôn mặt
lạnh lùng kia vô cùng khó coi.
"Tá Thượng Thần, chuyện của Thanh Long Quốc chúng ta, không cần ngươi tới xen
vào việc của người khác! Hơn nữa, Thanh Long Quốc chúng ta và Chu Tước quốc
cũng không thân cận, ngươi tùy ý tới chơi không biết lại là có chuyện gì?"
Tá Thượng Thần bĩu môi, hắn cũng không thể nói bản thân tới nơi này hoàn toàn
là xuất phát từ tò mò đối với muội muội bảo bối của Cố Sanh Tiêu đi? Nếu
không, để cho tên kia biết bản thân vụng trộm chạy tới nơi này, phỏng chừng
trực tiếp sẽ làm thịt hắn.
Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng nheo lại con ngươi, quyến rũ nở nụ cười.
"Thái Tử điện hạ xin yên tâm đi, thêm một đoạn thời gian bổn hoàng tử thì sẽ
đi bái phỏng hoàng đế bệ hạ của Thanh Long Quốc."
Giờ khắc này, trên người của Lãnh Ngôn Phong tản mát ra vô tận hàn khí, cặp
mắt kia giống như hàn băng dừng ở phía trên khuôn mặt yêu nghiệt của Tá Thượng
Thần, mặt không biểu cảm nói: "Vậy bản Thái Tử liền ở trong hoàng cung xin đợi
đại giá!"
Nói xong lời này, hắn liếc nhìn Cố Nhược Vân lần sau cùng, giọng nói vẫn là
lạnh lùng trước sau như một.
"Cố Nhược Vân, nam nhân kia là người Thi Vân sư muội nhìn trúng, nữ tử tốt đẹp
như nàng, thế gian không người có thể tranh chấp cùng, trở thành phi của ta,
là lựa chọn duy nhất của ngươi, chính ngươi suy nghĩcho thật rõ ràng, bản Thái
Tử chờ đáp án của ngươi."
Dứt lời, lại không tiếp tục nói them gì, hắn phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại một
bóng lưng lạnh như băng.
"Chậc chậc, Tiểu Vân Nhi, không nghĩ tới ánh mắt của ngươi kém như vậy, loại
nam nhân không phẩm hạnh không dung mạo giống như Lãnh Ngôn Phong này ngươi
cũng để ý?" Tá Thượng Thần dương môi nở nụ cười, có chút quên Cố Nhược Vân mới
là lần đầu tiên gặp hắn thôi.
Cho nên, sau khi nghe thấy ba chữ Tiểu Vân Nhi kia, nàng không khỏi sợ run cả
người, cả người lạnh lẽo.
"Ta quen biết ngươi sao?"
Nàng có chút không nói gì sờ sờ mũi, hỏi.
"Trước kia không biết, nhưng mà từ nay về sau đã quen biết," Tá Thượng Thần
khuynh thành cười, di chuyển mắt xinh đẹp: "Nhưng, bổn hoàng tử đã sớm nghe
nói qua tên của ngươi."
Ngụ ý, hắn đã sớm từ chỗ Cố Sanh Tiêu nghe nói qua sự tồn tại của nàng.
Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại hiểu lầm ý tứ của hắn.
"Hả?" Cố Nhược Vân khóe môi khẽ nhếch, không cho là đúng nói: "Thì ra ta thật
sự là thanh danh lan xa, tên phế sài này đều đã lan truyền đến Chu Tước quốc."
Lập tức, khóe mắt của Tá Thượng Thần bất giác hung hăng co rút, ha ha cười hai
tiếng: "Trước kia ngươi quả thật là phế vật, chỉ sợ hôm nay sau khi ngươi
chiến một trận với tiểu tử kia,