Bàng Nhiên há hốc miệng, giống như là nghe được chuyện không thể tin được nào
đó. Bởi vì hắn chưa từng nói chuyện với Lâm Nhạc, cho nên không biết Quốc Sư
đại nhân này sẽ tự cho rằng mình tốt như vậy? Dưới một người, trên vạn người,
được người sùng kính, được người cúng bái, chậc chậc, nghe một chút xem nói gì
vậy?
Trừ bỏ người da mặt dày, còn ai có thể nói ra lời nói không biết xấu hổ như
vậy?
Đừng nói Bàng Nhiên, ngay cả vẻ mặt của Bàng Tử Hoàng cũng vô cùng khó coi,
lúc này đây thật sự là ném hết mặt mũi! Bình thường Quốc Sư đại nhân cũng coi
như ổn trọng, hôm nay phỏng chừng là chịu kích thích nghiêm trọng nào đó, thế
cho nên đầu có vấn đề.
Không sai, khẳng định là như vậy.
Bàng Tử Hoàng càng ngày càng cảm thấy bản thân nghĩ thật có đạo lý, hai mắt
thương hại nhìn khuôn mặt tràn đầy cao ngạo tự đắc kia của Lâm Nhạc: "Quốc Sư
đại nhân, ta hiểu rõ cái loại cảm giác cúc hoa của Bàng Nhiên ngồi ở trên mặt
của ngươi kia, cho nên đầu của ngươi chịu kích thích cũng là đương nhiên, vừa
vặn chủ tử của Bách Thảo Đường ở đây, nghe