"Phụ hoàng, hiện tại con phải đi thỉnh nữ thần lại đây, nhưng mà người ngàn
vạn đừng lộ ra biểu cảm đáng khinh kia với nữ thần của con, ngay cả con nhìn
cũng nhịn không được muốn chạy."
Bàng Nhiên liếc mắt xem thường, không chút khách khí khinh bỉ phụ hoàng nhà
mình một phen.
Nhưng mà, sau khi nói xong câu đó, hắn nhanh chân bỏ chạy, không mang theo một
chút do dự nào.
Quả nhiên, ba giây sau, phía sau truyền đến một tiếng quát nổi giận: "Tiểu tử
thối, ngươi nói ai đáng khinh? Đứng lại cho lão tử!"
Bàng Tử Hoàng bị tức ngay cả hai chữ ‘lão tử’ cũng phun ra, nhưng mà, sau khi
nghe nói như thế, Bàng Nhiên chạy nhanh hơn.
Đứng lại? Hắn có phải ngốc đâu, không chạy khẳng định sẽ mông nở hoa (L: bị
đánh nát mông đó ^^)!
"Tiểu tử thối, tốt xấu gì Trẫm cũng là hoàng đế của một quốc gia, ngươi mẹ nó
thế mà lại ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho!" Bàng Tử Hoàng tức giơ
chân, tiểu tử