Chương 212: Phế Sài Hoàng Tử (hai)

Edit: kaylee

Xôn xao!

Nói xong, thanh niên liền nâng tay chộp tới Cố Nhược Vân, đáy mắt hiện lên vẻ ngoan độc, sau đó, đã xảy ra một màn làm cho tất cả mọi người khiếp sợ.

Ở lúc tay của thanh niên thủ sắp tới gần mặt của Cố Nhược Vân, thiếu nữ túm lấy chân của hắn nhấc lên, ‘xoát’ một tiếng, hung hăng ném ra ngoài, ngươi cho rằng như vậy là đã xong? Không! Sau khi ném thanh niên ra ngoài, nàng cũng dùng một bàn tay nhấc Bàng Nhiên nặng năm trăm cân kia lên, ném về phí thanh niên.

Phốc xuy!

Thân thể gầy yếu của thanh niên kia làm sao có thể chịu nổi sức nặng của Bàng Nhiên? Trực tiếp bị ép tới phun ra một ngụm máu tươi, đầu nghiêng một cái, hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người kinh sợ! Thanh niên thì thôi đi, nhưng Bàng Nhiên là cân nặng thế nào? Thiếu nữ thoạt nhìn gầy yếu này lại có thể dùng một bàn tay đã nhấc hắn lên?

Người này, là Cự Lực Thần (thần sức mạnh) chuyển thế sao? Thân thể nho nhỏ kia nhưng lại có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy.

"Ngươi không sao chứ?"

Cố Nhược Vân vỗ vỗ tay, đi đến bên cạnh Bàng Nhiên, vươn tay về phía hắn, khẽ cười nói: "Vừa rồi thật xin lỗi, bởi vì ta đang suy nghĩ một chuyện, không nhìn thấy ngươi tới gần, cho nên không cẩn thận đánh bay ngươi, ta xin lỗi ngươi vì hành vi của mình."

Bất luận như thế nào, Cố Nhược Vân cũng không phải người không nói đạo lý, tuy rằng chuyện này là vì mập mạp không có nhìn đường, nhưng nàng cũng có sai, xin lỗi hắn cũng là nên làm.

"Này…...." Bàng Nhiên sờ sờ đầu của mình, nói: "Nếu ngươi muốn xin lỗi mà nói, thì mời ta ăn cơm đi, ngươi mời ta ăn cơm ta sẽ tha thứ cho ngươi."

"Được, ngươi muốn ăn cái gì?"

"Thịt!" Bàng Nhiên ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng, từng từ từng chữ nói: "Ta muốn ăn thịt!"

... ...... .....

Trong tửu lâu, một bàn hỗn độn.

Cố Nhược Vân nhìn Bàng Nhiên gió quét mây tan ở trên bàn, lập tức đầu đầy hắc tuyến, người này, đến cùng đã bao lâu không ăn cơm? Lại có thể đói đến loại trình độ này.

"Ôi, thực thơm, ta thật lâu chưa ăn thịt, cuộc sống kia, quả thực không phải cho người sống."

Bàng Nhiên một tay nắm móng heo, một tay cầm chân gà, miệng nhồi đầy thịt nướng, biểu cảm hạnh phúc và thỏa mãn kia, giống như đời này đều không có ăn qua thịt.

Thái dương của Cố Nhược Vân co giật một cái, đỡ trán nói: "Dù sao ngươi cũng là hoàng tử của Huyền Vũ Quốc, làm sao có thể ngay cả thịt cũng không được ăn?"

"Ùng ục!"

Bàng Nhiên nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: "Nữ thần, ngươi hẳn là đã nhìn ra, Bàng Nhiên ta chính là một đại phế vật từ đầu đến đuôi!"

Mập mạp này là một phế vật Cố Nhược Vân quả thật đã nhìn ra, nhưng nàng không nghĩ tới sẽ có người nói bản thân như vậy.

"Sau đó thì sao?"

Cố Nhược Vân nhíu mày hỏi.

"Sau đó cái gì?" Bàng Nhiên liếc mắt xem thường, tiếp tục nói: "Sau đó không phải là ta bị các loại khinh thường à? Nhưng mẫu hậu là nữ nhân duy nhất phụ hoàng yêu, ta lại là nhi tử duy nhất của mẫu hậu, nhưng bởi vì ta là một đại phế vật, không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho nên trong lòng phụ hoàng thật áy náy với ta, liền cho ta rất nhiều tiền tiêu, ta một không cần tu luyện, hai không thích phiêu (L: khụ, chơi gái), ba không cờ bạc, nên tiêu tiền đều dùng ở tại phương diện ăn uống, kết quả, ta đã thành bộ dáng mập mạp này."

Bàng Nhiên chớp mắt, khi hắn nói lời này biểu cảm thoải mái, giống như phế vật bị tất cả mọi người khinh thường kia không phải là hắn.

"Chờ sau khi ta biến thành bộ dạng này, phụ hoàng mới hối hận, liền cấm ta tiêu tiền, còn không cho ta ăn thịt! Hắn muốn muốn cưỡng bách ta giảm béo! Hoàng gia vốn cũng rất phức tạp, bởi vì phụ hoàng sủng ái mẫu hậu, rất nhiều người đều nhìn ta không vừa mắt, bởi vậy mỗi lần bọn họ đều thừa dịp phụ hoàng không chú ý tìm người đánh ta, đừng nói nữa, thật là có hiệu quả, sau khi ta bị đánh thiệt nhiều lần, đã gầy bảy mươi cân (35 kg), ngươi có biết bảy mươi cân là cái khái niệm gì sao? Cho nên, cho dù sau này phụ hoàng biết hành vi của bọn họ, vì làm cho ta giảm béo, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không đánh chết ta là được!"