Cố lão gia tử ngây ngẩn cả người, lời này của Đông phương thiếu chủ là có ý tứ
gì? Lúc trước hắn để cho mình tìm ra Cố Nhược Vân, nếu không sẽ huyết tẩy Cố
gia, mục đích chính là mượn cớ này giúp Cố Nhược Vân hả giận? Khó trách bọn
hắn tới cửa vài lần đều ăn bế môn canh, thì ra đây đều là Đông Phương Thiếu
Trạch cố ý.
"Vì sao? Vì sao ngươi phải làm như vậy? Cho dù ngươi và Liễu Ngọc có giao
tình, nàng cũng đã chết lâu như vậy rồi, vì sao phải trợ giúp Cố Nhược Vân như
vậy?"
"Muốn biết?"
Đông Phương Thiếu Trạch tới gần Cố lão gia tử hai bước, trên khuôn mặt tuấn mỹ
như ngọc mang theo tươi cười càng sâu, giọng nói của hắn ôn nhuận nho nhã,
cười khẽ mở miệng: "Rất đơn giản, bởi vì Liễu Ngọc, nàng họ Đông phương!"
Ầm!
Một đạo kinh lôi lọt vào tai, chấn động làm đầu óc của Cố lão gia tử choáng
váng.
Liễu Ngọc họ Đông Phương, này……..... Lời này là có ý tứ gì?
"Nàng họ Đông phương, là người Đông Phương gia tộc ta, cũng là hòn ngọc quý
trên tay cả nhà chúng ta, tỷ tỷ của Đông Phương Thiếu Trạch ta!"
Tươi cười của Đông Phương Thiếu Trạch từng chút biến mất, con ngươi đen chặt
chẽ nhìn chằm chằm nhóm người trước mắt này, không nhanh không chậm nói.
"Liễu Ngọc tên là Đông Phương Ngọc? Nàng là người Đông Phương gia tộc? Không
có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Cố lão gia tử như là bị kinh hách liên tục lui về phía sau, lão lắc lắc đầu,
khuôn mặt già nua trắng bệch: "Thế nào nàng lại chưa từng có nói qua?"
Lúc trước sở dĩ lão ghét bỏ Đông Phương Ngọc, chỉ vì vậy nữ nhân kia thân phận
đê hèn, lai lịch không rõ ràng, cho nên mới không muốn để cho nàng trở thành
tức phụ nhi (con dâu) của bản thân, nếu không phải có Cố Thiên che chở nàng,
lão tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân không cách nào mang đến ích lợi cho Cố
gia này tiến vào gia tộc.
Ai có thể nghĩ đến, Liễu Ngọc bị lão ghét bỏ, lại là người Đông Phương gia
tộc!
"Làm sao tỷ tỷ có thể nói? Nàng đã sớm biết tính cách của Cố gia, vì không để
cho ngươi liên lụy toàn bộ Đông Phương gia tộc, nàng thà rằng bị ngươi khinh
thường, cũng không đồng ý liên lụy nhà mình!"
Chỉ cần nghĩ đến cái chết của tỷ tỷ, tâm của Đông Phương Thiếu Trạch sẽ đau,
ánh mắt nhìn người Cố gia tràn ngập sát ý.
"Ngươi nói nàng không có chỗ nào vĩ đại?" Hắn quay đầu nhìn về phía Nhị phu
nhân đang run rẩy, lại khinh nở nụ cười: "Nàng là hòn ngọc quý trên tay Đông
Phương gia tộc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng tốt nhất, thiên phú cũng không kém Cố
Thiên, lại cam nguyện vì Cố Thiên che giấu sáng rọi, hơn nữa nàng có dung nhan
khuynh quốc khuynh thành, có ngàn vạn sủng ái, lại cũng không thị sủng mà kiêu
(*
), cũng không phải loại người nhát gan yếu đuối, ngược lại rất có dũng khí!
Nàng là nữ nhân tốt nhất trên đời, trên đời này, cũng chỉ có Cố Thiên có thể
xứng đôi với nàng! Mà ngươi, chẳng những nhìn trộm Cố Thiên, càng là vọng
tưởng so với nàng, ngươi cho rằng bản thân có chỗ nào có thể so sánh được với
của nàng?"
(*
) thị sủng mà kiêu: cậy được thương yêu mà kiêu ngạo, ngang ngược
Nhị phu nhân cắn chặt môi, mới không có phát ra âm thanh.
Nàng ghen tị Đông Phương Ngọc, ghen tị phát cuồng! Cho nên mới hại chết nàng
và Cố Thiên, nhưng nàng ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không từng dự đoán được, nữ
nhân thân phận đê hèn ở trong mắt của bản thân kia, sẽ là đại tiểu thư của
Đông Phương gia tộc.... ...
Thậm chí thiên phú thực lực cũng có thể sánh bằng Cố Thiên?
Làm sao hồ ly tinh kia có thể vĩ đại đến loại trình độ này?
"Tốt lắm, nên biết ta cũng nói với các ngươi, kế tiếp, nên là lúc chúng ta
tính sổ," Đông Phương Thiếu Trạch dương môi cười: "Cố Thiên đã chết, ta cũng
không cách nào thanh toán với hắn, cho nên, tất cả mọi chuyện nhất định phải
do các ngươi đến gánh vác! Ta sẽ làm cho Cố gia từ đây về sau, biến mất ở trên
thế gian này!"
Tuy rằng Tam Đại Chế Tài không cho phép những thế lực bọn họ ra tay với người
thường, nhưng mà, hiện ở trong này trừ bỏ vài người sắp chết ra, không có
người khác ở đây, ai lại biết là hắn ra tay đây?
Hắn nhịn nhiều năm, rốt cục có thể báo thù vì tỷ tỷ và tỷ phu.... ....