Chương 197: Ác Có Ác Báo (sáu)

Ba năm, trong ba năm này nàng vẫn luôn đang phát triển thế lực của bản thân, hiện tại cũng đã đến lúc để cho tất cả mọi chuyện kết thúc.... ........

"Vân Dao, Thiên Khung!"

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Các ngươi và Bách Thảo Đường cùng nhau đến hoàn thành chuyện này!"

Vừa dứt lời, hai tia sáng bắn ra, một trắng một xanh, gặp nhau ở không trung, cuối cùng phân tán ra.

Lúc Lăng Quý Phi nhìn thấy Thanh Long chiếm cứ ở trên bầu trời, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ban đầu nàng cho rằng Cố Nhược Vân còn sống là do Thanh Long trái với ước định, lại thế nào cũng không nghĩ tới, Thanh Long sẽ bị nàng (CNV) thu phục.

Không!

Nàng (LQP) che miệng lui về phía mấy bước, kinh ngạc và tuyệt vọng xuất hiện ở trong đôi mắt đẹp kia.

Cố Nhược Vân đã nhận ra động tác của nàng, cười cười, nói: "Đúng rồi, ta còn chưa cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, Vân Dao và Thiên Khung không cách nào gặp và nhận lại nhau, ta cũng không có được một trợ thủ tốt như vậy!"

Tuy rằng hiện tại thực lực của Thanh Long bị biến mất, nhưng mà, dùng để đe dọa người vẫn là rất tốt, người hoàng cung nhìn thấy một con cự long (rồng lớn) cực lớn che khuất bầu trời, trực tiếp đã bị dọa choáng váng, nơi nào còn dám có động tác gì.... ......

"Thanh Long Thiên Khung?"

Khuôn mặt của Lãnh Mặc Hiên bỗng nhiên trở nên tái nhợt, nếu hắn không có nghe lầm, vừa rồi Cố Nhược Vân gọi con Thanh Long này là Thiên Khung.

"Thanh Long Thiên Khung, Trẫm đã từng ở trong sách cổ nhìn thấy qua, nghe nói con rồng này thực lực cường đại, người có được nó, chắc chắn là vương giả toàn bộ đại lục!"

Vương giả đại lục, khắc với vua của một quốc gia như hắn, đó là cường giả làm cho tất cả mọi người trên đại lục thần phục!

Nhưng đến cùng hắn đã làm cái gì? Vì sao vì mặt mũi nhất thời đối đầu với người như vậy?

Hắn sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi!

Người có thể làm cho Thiên Khung cam tâm tình nguyện thần phục, là may mắn được thần chiếu cố, người như thế, chắc chắn đứng ở vị trí cao nhất trong nhân loại, mà hắn, lại chỉ vì bảo vệ thể diện của mình, lại vọng tưởng giết nàng.... .....

Nếu có thể sớm biết điểm này, cái gì mặt mũi cái gì uy nghiêm của hoàng đế, tất cả hắn đều không cần!

Kỳ thực cũng không thể trách Lãnh Mặc Hiên, sau khi Cố Nhược Vân thu phục Thanh Long ở Lăng gia thì trực tiếp chạy đến hoàng cung, tin tức cũng chưa kịp truyền vào, làm sao hắn lại có thể sẽ biết Thanh Long Thiên Khung là tọa kỵ dưới thân của thiếu nữ này?

Đương nhiên, hiện tại người càng hối hận hơn chính là Lăng Quý Phi.

Nếu không phải là mình cầu Thanh Long đại nhân đi giết nữ nhân này, nàng cũng không có khả năng thu phục hắn….... Nhưng nàng vẫn luôn không rõ, linh thú kiêu ngạo như Thanh Long đại nhân, vì sao phải thần phục nữ nhân ngoan độc như thế.

"Ngươi rất hận ta?"

Cố Nhược Vân nhìn ánh mắt oán độc của Lăng Quý Phi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thật đáng tiếc, ngươi cũng chỉ có thể hận ta, hơn nữa người hận ta nhiều như vậy, cũng không cần nhiều thêm một người là ngươi! Dư lão, kế tiếp ngươi xử trí đi, ta không muốn nhìn thấy nàng còn sống, cũng không muốn nàng chết thoải mái."

Nói xong lời này, nàng xoay người đi đến bên cạnh La Hồng Thiên, ngừng lại một chút, nói: "La thúc, kế tiếp người có tính toán gì không?"

La Hồng Thiên cười khổ một tiếng: "Thanh Long Quốc ta là ở không được, kế tiếp đi một bước tính một bước đi."

Cố Nhược Vân nghĩ nghĩ, nói: "Không biết La thúc có nguyện ý giúp ta hay không?"

"Nếu ngươi cần, ta có thể đi giúp ngươi."

La Hồng Thiên cười cười, hắn cho rằng Cố Nhược Vân để cho hắn đi Bách Thảo Đường làm việc, mà không biết, suy nghĩ của thiếu nữ lại là ở một chỗ khác.

"Đúng rồi, nha đầu, ta có thể hỏi một câu hay không, thực lực của ngươi là ở cấp bậc nào?"

Nghe vậy, Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nói: "Tối hôm qua may mắn đột phá đến Võ Tướng cao cấp."

Rồi sau đó, ở dưới ánh mắt có chút ngây ngốc sững sờ của La Hồng Thiên, nàng bước chân linh hoạt đi về phía ngoài cửa cung.... ......