"Cô nương, đa tạ lời nói hôm nay của ngươi, làm cho ta hiểu rõ bản thân nên
làm như thế nào."
Phách Chấn Thiên cảm kích cười, chắp tay với Cố Nhược Vân: "Nếu không có
ngươi, có lẽ ngay cả bản thân ta đều chui rúc vào bên trong sừng trâu, hiện
tại ta nghĩ thông suốt, như vậy cáo từ, nếu về sau cô nương có thể đi Thiên
Thành, đừng quên chỗ ta làm khách! Ha ha!"
Nói tới đây, Phách Chấn Thiên hào sảng cười to hai tiếng, xoay người muốn rời
khỏi, đúng lúc này, giọng nói của thiếu nữ kéo lại bước chân của hắn.
"Chậm đã!"
Phách Chấn Thiên dừng một chút, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt thanh tú của
thiếu nữ, hỏi: "Cô nương còn có việc sao?'
Cố Nhược Vân nở nụ cười, trong con ngươi đen lộ ra tự tin và lạnh nhạt: "Phách
bang chủ, gần đay có phải ngươi cảm thấy thân thể không thoải mái hay không?
Bụng bên trái có lúc cảm thấy đau đớn?"
"Này…..." Phách Chấn Thiên ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân: "Làm sao ngươi biết
được?"
"Bởi vì ta học qua y thuật, cho nên có thể nhìn ra được tật bệnh của ngươi,
hơn nữa, cổ của ngươi đã nhẹ biến thành màu đen, tinh khí không đủ, đây là dấu
hiệu trúng độc, cũng may chính là độc mãn tính (độc tác dụng chậm), hơn nữa
phát hiện sớm, cho nên cũng không có gì đáng ngại."
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phách Chấn Thiên, Cố Nhược Vân đã biết hắn trúng
độc! Hơn nữa là độc cực kì hiếm thấy!
Mà thật hiển nhiên, từ trong mắt Phách Chấn Thiên nhìn ra nghi ngờ, Cố Nhược
Vân cũng không