Chương 1: Không Thể Tu Luyện Phế Vật

Võ Hồn đại lục, võ giả vô số, mỗi người ai không phải một quyền nặng đến mấy nghìn cân, một trảm cắt đứt cả nước biển.

Bất quá,

Chỉ khi có võ hồn, mới có thể tu luyện, mới có thể trở thành võ giả một viên.

Võ hồn có đủ loại hình thái, khi thì là trường kiếm, có người lại là đại đao, lại có tên, sở hữu hỏa diễm võ hồn.

Đủ loại muôn hình vạn trạng, nhưng chúng đều có điểm chung, chính là phụ trợ võ giả tu luyện.

Cũng vì thế, các loại võ hồn khác nhau, đều sẽ có thiên phú tu luyện khác nhau, phân chia làm cửu tinh, nhất tinh thấp nhất, cửu tinh mạnh nhất, cửu tinh bên ngoài, còn có thập giai cùng thần giai võ hồn, nhưng rất ít thấy, hoặc có thể nói, thập giai, vạn năm không được một, thần giai, là đại lục duy nhất truyền kỳ.

..

Vân Thủy thành, tam đại gia tộc một trong Thạch gia trong nhà.

Tiếng người huyên náo, vang vọng khắp nơi, từng đợt từng đợt võ giả trẻ tuổi đứng trên sảnh lớn, chờ đợi đến lượt mình.

Hôm nay, là thức tỉnh võ hồn ngày, thiếu niên thiếu nữ tuổi trẻ thiên tài tại Thạch gia đạt tới 14 tuổi, đều sẽ thức tỉnh võ hồn.

Ai cũng náo nức lạ thường, hận không thể đến lượt mình ngay.

Lại một số người, cắn mong tay liên tục, lo sợ mình ra được cái gì nhất tinh võ hồn phế vật, trở thành thấp nhất người tại lần này thức tỉnh võ hồn định kỳ.

Nhưng là, khi nhìn thấy một tên mặc huyết sắc áo bào ở phía cuối, lòng lại bình thản hơn không ít.

Thế nào đi nữa, mình cũng không thể là người thiên phú kém nhất được.

Phía cuối hàng, một tên mặc huyết sắc áo bào thiếu niên, lưng tựa vào chiếc ghế làm từ gỗ vân sam, tay cầm hồ lô rượu, từng ngụm từng ngum uống.

Thiếu niên tên Thạch Tử Lăng, dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, nhìn lấy thân thể cao ráo cân đối, thanh tú lạ thường của hắn, ai nghĩ Thạch Tử Lăng mới 14 tuổi.

Tất cả những thứ đó, đều là do một tay Thạch Tử Lăng rèn luyện mà ra cả.

Thạch Tử Lăng có cha là gia chủ, đáng lẽ phải nhận được vô số đãi ngộ cùng hưởng thụ, bất quá mẹ hắn lại là một tên nô tì, không có vị trí trong nhà.

Từ đó, địa vị của hắn rớt xuống một bậc.

Lại là mấy năm sau, Thạch Tử Lăng phát hiện hắn không thể tu luyện, không thể ngưng tụ linh lực về sau, cả gia tộc đều bài xích hắn, khinh bỉ hắn, mang cho Thạch Tử Lăng danh hiệu gia tộc đệ nhất phế vật.

Cha Thạch Tử Lăng, Thạch gia gia chủ Thạch Hạo Thiên, ngày nào cũng phiền não, không phải là vì sự việc của con mình, mà là làm sao để giúp cho gia tộc không có chứa chấp phế vật.

Con của mình, Thạch Hạo Thiên đều không có chút tình cảm nào.

Thạch Tử Lăng đều rất cố gắng với ‘kỳ vọng’ của mọi người, đến năm 14 tuổi, hắn vẫn không thể tu luyện, từ đó Vân Thủy thành đệ nhất phế vật danh hiệu, Thạch Tử Lăng đều mang.

Thạch Tử Lăng cũng không để ý, mỗi ngày cố gắng rèn luyện, nhặt linh thảo, lau phủ đệ, đi bê đá, thế cho nên mới có thân thể như bây giờ.

Bất quá, hai năm trước, mẹ của Thạch Tử Lăng đã bị chính a di của hắn giết hại, cũng chính là chính thất phu nhân tại Thạch gia, Thạch Tử Lăng vẫn còn nhớ như in lời đối đáp khi đấy.

Lúc đó, trời mưa tầm tã, Thạch Tử Lăng vừa đi gánh nước về, thấy mẹ mình nằm ở sân trước, máu tươi nhuộm đầy đất, nướng theo nước mưa mà trôi đi, nhưng vẫn không nhạt đi.

Thạch Tử Lăng vội vứt cả chậu nước, hướng mẹ hắn lúc này đang hấp hối chạy đến, nước mắt giàn dụa, không quản trời mưa chạy tới che cho mẹ mình.

Mẹ hắn, lúc đó đã không còn ý thức, chỉ mơ hồ thấy hình ảnh Thạch Tử Lăng trước mặt mình, cười nhẹ nói với hắn:

“Lăng nhi, đừng khóc, ngươi là nam nhi mà, ta sắp rời khỏi trần thế rồi, không quản được ngươi nữa, hãy sống với chính khát vọng của mình đi! Yêu cầu duy nhất của ta, là ngươi hãy sống cho tốt, đừng quản tới chuyện báo thù!”

Nói rồi, hai mắt khép lại, tắt thở, triệt để mất hết sinh cơ.

“Không----!”

Thạch Tử Lăng khoảng khắc đó, tựa như điên cuồng hét lên, hướng phía đang ngồi uống trà trong đình Thạch gia gia chủ phu nhân Mộc Liên Vân quát ầm lên:

“Ngươi con * này, tại sao lại giết mẹ ta!”

Thạch Tử Lăng cũng không ngu, chỉ cần liếc mắt nhìn xung quanh, đã biết được ai giết mẹ mình.

Mộc Liên Vân uống xong trà chiều, lấy khăn lau lau miệng, hướng phía đang đứng trong mưa Thạch Tử Lăng khinh thường nói:

“Một tiện tì mà thôi, chết liền chết, cần lí do sao?”

Thạch Tử Lăng nghe được câu này, như phát điên đồng dạng, vươn nắm đấm đấm về phía Mộc Liên Vân, nhưng đúng lúc bị Thạch Hạo Thiên từ trong nhà đi ra ngăn cản.

Một tên tu vi đều không có phàm nhân, làm sao có thể đấu lại võ giả, Thạch Tử Lăng bị lực phản chấn tới bay ngược ra sau, đập vào một thân cây ngã xuống đất.

“Ngươi bị điên sao, tại sao lại ra tay với a di của mình?”

Thạch Hạo Thiên lúc đó quát lên, nhu hòa nhìn về phía Mộc Tử Liên, nhưng khi nhìn thấy xác của mẹ Thạch Tử Lăng đang nằm giữa trời mưa, cũng là bất ngờ.

Mộc Liên Vân bên cạnh lúc này ôm lấy hắn, nói:

“Lão gia, nàng cùng con trai nàng tấn công ta, lúc đó ta liều mang phản kháng, ẩy được nàng ra, sau đó nàng trượt chân đâm vào cái gậy sắt kia, con trai nàng như điên tấn công ta, ta rất sợ hãi!”

Nói rồi, nước mắt cũng giàn dụa mà ra, càng ôm chặt Thạch Hạo Thiên hơn.

Thạch Hạo Thiên nhíu mày, phân phó: “Mau đem Thạch Tử Lăng nghịch tử này nhốt vào trong ngục, đừng có thả ra!”

Sau đó, quay người rời đi.

Thạch Tử Lăng thấy một màn này, cười lạnh, dữ tợn nhìn chằm chằm Mộc Liên Vân, sau đó liếc mắt nhìn về phía cha mình, nhổ một ngụm nước bọt, trước khi bị bắt đi, nói đúng một câu:

“Ngài, là cha ta sao?”

Sau đó, tiến về ngục giam, dồn sức quát lên một tiếng, to đến vang vọng Diệp gia:

“Từ nay về sau, ta tên là Tô Tử Lăng!”