Cảnh Nghi càng tiến gần, mặt Vô Song càng nóng, bắt đầu ửng hồng. Tim nàng đập nhanh:
"Đa... Đa tạ thái tử."
Cảnh Nghi đứng trước mặt nàng, ánh mắt quét nhanh dò xét. Vô Song cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt dưới ánh nhìn của y. Nàng cúi đầu thấp hơn, giấu đi đôi má đỏ bừng. Bàn tay nàng vô thức vuốt ve tà áo, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng cảm giác ngượng ngùng vẫn không nguôi. Cảnh Nghi như nhận ra điều gì đó, lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng của nàng:
"Trùng hợp là hôm nay ta đã đuổi hết cung nữ và hầu cận ra ngoài. Ta muốn nghỉ ngơi, vậy mà nàng lại xuất hiện."
Vô Song bối rối đáp:
"Vâng, vậy thần đã làm phiền người rồi! Vậy... Thần sẽ rời đi ngay..."
"Không phiền!” - Cảnh Nghi nói, rồi hái một nhành hoa cài lên tóc nàng. - “Đó có khi là sự sắp đặt để ta và nàng có thể nói chuyện riêng chăng?"
Vô Song cảm thấy mọi thứ như bùng nổ trong lòng khi bàn tay y khẽ đụng qua tóc nàng. Nàng im lặng đứng yên, Cảnh Nghi nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay nàng, dẫn nàng ra khỏi vườn hoa. Họ đi qua những hành lang rộng lớn, trang trí tinh tế với những bức tranh và hoa văn cổ điển, từng bước chân như nhẹ nhàng hơn bởi sự hiện diện của nhau.
Cuối cùng, họ đến một khu vực yên tĩnh trong cung, nơi có một bàn trà nhỏ được đặt dưới tán cây cổ thụ. Cảnh Nghi mời nàng ngồi xuống. Bàn trà được Sắp xếp gọn gàng với bộ ấm chén sứ trắng tinh khiết, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống tạo nên một khung cảnh thanh bình và đẹp đẽ.
Cảnh Nghi bắt đầu rót trà, mùi trà thơm lừng bay lên nghi ngút. Y nhìn Vô Song, đôi mắt ấm áp:
"Nàng uống trà đi. Đây là loại trà thượng hạng được phụ hoàng ban tặng, rất thơm và dịu nhẹ."
Vô Song nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị tinh tế lan tỏa. Trà vừa có vị thanh mát, vừa có hương thơm dịu ngọt, làm nàng cảm thấy sảng khoái và dễ chịu. Cảnh Nghi ngồi đối diện, ánh mắt y chăm chú nhìn nàng, như thấu hiểu từng suy nghĩ trong lòng.
Y bắt đầu trò chuyện với nàng, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng. Điều đặc biệt là y luôn nói những chuyện rất hợp ý nàng, từ những câu chuyện về hoa lá, động vật, đến những kỹ thuật võ công và những câu chuyện hào hùng của các chiến binh mà nàng ngưỡng mộ.
Bầu không khí ngượng ngùng nhanh chóng biến mất. Vô Song cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện với Cảnh Nghi. Y cười đùa nhẹ nhàng, đôi khi kể những câu chuyện hài hước khiến nàng bật cười. Sự tinh tế và hiểu biết sâu rộng của y càng làm nàng cảm thấy ngưỡng mộ và quý mến hơn.
Thời gian trôi qua, họ cùng nhau thưởng thức trà và trò chuyện. Cảnh Nghi không chỉ là một hoàng tử uy nghiêm mà còn là một người bạn trò chuyện thú vị, khiến Vô Song cảm thấy thật may mắn khi được gặp y.
Khi Vô Song và Cảnh Nghi đang ngồi trò chuyện vui vẻ, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Vô Song ngước lên, thấy hoàng đế và phụ thân nàng đang bước đến, gương mặt cả hai đều rạng rỡ.
Hoàng đế lên tiếng trước, giọng vui vẻ:
"Vô Song, phụ thân con và ta đã bàn bạc xong xuôi mọi chuyện trên triều. Giờ là lúc chúng ta cùng thưởng trà."
Cao Lăng cũng bước tới, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn con gái:
"Vô Song, con đã có thời gian vui vẻ chứ?"
Vô Song lập tức đứng dậy, cúi đầu chào hoàng đế và phụ thân:
"Thần nữ xin kính chào hoàng thượng và phụ thân."