Chương 19: Phế hậu yêu người

Vô Song ngày ấy đáng yêu biết bao. Nàng tung tăng chạy giữa những khóm hoa, đôi mắt sáng ngời đầy sự tò mò, vui vẻ như chẳng hề có bất kỳ điều gì trên thế giới có thể khiến nàng sợ hãi hay phiền muộn. Hình ảnh ấy, hình ảnh của một cô bé tinh nghịch, hồn nhiên và tràn đầy sức sống, đã khắc sâu vào trái tim Cảnh Nghi. Hắn không thể ngừng nghĩ về nụ cười ấy, nụ cười mang lại cho hắn một tia sáng ấm áp giữa những ngày dài chìm trong sự âm mưu, thủ đoạn và căm ghét trong hoàng cung.

Hắn đã quyến luyến biết bao trước sự hồn nhiên của nàng. Hoàng cung, nơi mà hắn lớn lên, chỉ có những kẻ mang trong mình những âm mưu sâu xa, những cuộc đấu đá không ngừng nghỉ để tranh giành quyền lực và địa vị. Chưa bao giờ, từ khi còn là một đứa trẻ, hắn gặp được một người có nụ cười trong sáng đến thế, một người có thể khiến trái tim hắn, vốn chai sạn vì sự lạnh lẽo của cung đấu, trở nên loạn nhịp.

Nhưng rồi, hắn biết nàng là con gái của Cao Lăng, đồng thời là đứa trẻ được hoàng đế đặc biệt nâng niu, yêu chiều đã khiến lòng ganh tỵ bùng lên trong hắn. Đồng thời, sự tự ti và nỗi sợ hãi bắt đầu gặm nhấm hắn từ bên trong. Hắn sợ rằng nàng quá hoàn hảo, quá xa vời để hắn với tới.

Sau lần gặp nàng ở khu vườn nhỏ ấy, Cảnh Nghi đã kiên trì học văn, tập võ, cốt chỉ để một ngày nào đó có thể đứng cạnh nàng một cách xứng đôi, để có thể đường hoàng đối diện với ánh mắt trong veo ấy mà không còn mặc cảm. Nhưng ông trời thật nghiệt ngã. Ngày hắn bắt đầu tiến bộ, dần tự tin hơn, thì hắn bị ám sát, lần ám sát không chỉ suýt đoạt mạng hắn mà còn khiến hắn mất toàn bộ võ công, vĩnh viễn không thể luyện võ lại được.

Sự tự ti trong lòng hắn dâng lên đến đỉnh điểm, hắn cảm thấy mình càng ngày càng xa cách với nàng. Không còn cách nào để đứng ngang hàng với nàng nữa. Tâm lý của hắn bị đánh gục một cách nặng nề, hắn khép mình lại, ngày càng lạnh lùng, và bóng tối trong hắn càng lớn dần theo năm tháng.

Khi được kết hôn cùng Vô Song, cảm xúc của hắn đan xen giữa niềm vui và nỗi sầu. Hắn yêu nàng, nhưng cũng sợ nàng. Vô Song giống như một viên ngọc quý, trong khi hắn chỉ cảm thấy mình như kẻ bất tài vô dụng, không đủ tư cách để chạm tới nàng. Hắn không dám gần gũi nàng, không dám bày tỏ tình cảm, chỉ biết lặng lẽ quan sát từ xa, như thể sợ rằng nếu hắn đến gần, hắn sẽ làm vỡ tan hòn ngọc quý đó.

Hắn biết Vô Song đã âm thầm giúp đỡ mình sau khi hắn lên ngôi. Nàng không cần đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ đứng phía sau, bảo vệ hắn, củng cố quyền lực cho hắn. Nhưng điều đó càng làm hắn cảm thấy nàng quá xa vời, quá thanh cao, đến mức không ai có thể chạm tới. Nàng là ánh sáng, còn hắn chỉ là kẻ mãi bị bóng tối bủa vây.

Ngày đại tiệc, khi hoàng cung đang tràn ngập trong tiếng cười và chúc tụng, hắn đã lui về phòng với một nữ hầu. Nhưng là vì hắn phát hiện ra rằng nữ hầu đó đã bôi thuốc độc vào chén rượu của Vô Song, vì vậy khi vừa rời khỏi điện, hắn lập tức ra lệnh điều tra rõ kẻ đứng đằng sau, rồi, hạ lệnh cho người của hắn giết hết những kẻ đứng đằng sau vụ việc đó. Hắn đã cố gắng bảo vệ nàng theo cách của mình, nhưng không bao giờ nói ra điều đó.

Sau đó, biên cương rục rịch chiến tranh. Vô Song nhận nhiệm vụ dẫn quân ra trận cùng Cao Lăng, bất chấp sự phản đối của hắn.