Chương 17: Phế hậu yêu người

Vô Song nhìn thẳng vào Cảnh Nghi, giọng nàng trầm lắng nhưng đầy sức nặng:

"Tiên đế đã cầu ta bảo vệ chàng."

Từng lời từng chữ như một ngọn sóng đập mạnh vào bức tường thành mà hắn đã dựng lên bao năm:

"Người biết rằng chàng sẽ phải đối mặt với bao nhiêu âm mưu, bao nhiêu hiểm nguy sau khi đăng cơ. Người đã nhìn thấy trước những tranh đoạt, những kẻ thù tiềm tàng, những cuộc chiến không ngừng nghỉ trong triều đình và hậu cung. Người biết chàng không thể tự mình đối diện với tất cả mà không có sự bảo hộ từ một người đủ mạnh mẽ, một người mà người có thể tin tưởng."

"Người đã nói với ta: 'Cảnh Nghi là đứa con mà ta mang nợ. Nợ cả nó và cả mẫu thân nó. Ta đã không thể cho nó một gia đình trọn vẹn, không thể bảo vệ nó khỏi những âm mưu thâm độc của hậu cung. Nhưng nó rất giống mẫu thân nó, là người có tiềm năng, và ta muốn nó sống để thừa hưởng ngôi vị, để mang lại thái bình cho giang sơn này. Vô Song, nếu có một ngày nào đó ta không còn nữa, ta cầu con hãy bảo vệ nó, giống như ta đã bảo vệ con bao năm qua.'"

Nàng nhìn sâu vào ánh mắt của hắn, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm đã bị đè nén bấy lâu nay.

"Ta đã hứa với tiên đế, cũng là hứa với chính mình. Đó đồng thời cũng là một phần lý do vì sao ta luôn ở bên chàng, âm thầm giúp đỡ chàng. Dù chàng căm ghét ta, dù chàng để mặc ta chịu nhục nhã, ta vẫn không thể buông bỏ lời hứa ấy."

Vô Song mạnh mẽ rút thanh kiếm ra khỏi ghế, lưỡi kiếm sắc bén rít lên một âm thanh lạnh lẽo. Nàng tiến sát lại, rồi kề lưỡi kiếm vào cổ Cảnh Nghi. Ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm làm khuôn mặt nàng càng thêm u ám. Cảm xúc trong nàng giờ đây như một dòng xoáy dữ dội.

"Nhưng ta mệt rồi, Cảnh Nghi. Ta muốn giải thoát khỏi lời hứa này, giải thoát khỏi chính bản thân ta."

"Ta đã làm mọi thứ vì chàng, ta đã yêu chàng đến mù quáng. Một lòng chỉ hướng về chàng. Nhưng câu trả lời của chàng, ta không chấp nhận được… Ta đã trải qua những gì? Đau khổ thế nào? Để rồi chỉ để nhận được đáp án này?"

Lưỡi kiếm kề sát hơn, cứa vào cổ hắn, cảm giác lạnh lẽo lan ra từ đầu ngón tay nàng, như lưỡi dao cứa vào chính lòng nàng. Nhưng khi nàng thấy máu chảy ra từ cổ hắn, bàn tay nàng bỗng chùng xuống. Nàng không thể ra tay thêm nữa. Trái tim nàng vẫn quặn thắt mỗi khi nhìn thấy hắn.

Vô Song thu kiếm lại trong một thoáng, đôi mắt đờ đẫn nhìn Cảnh Nghi. Ánh mắt nàng dường như trống rỗng, chất chứa cả ngàn nỗi đau không thể nói thành lời. Sau một hồi, nàng cất lời, giọng khàn đục:

"Đây là lần cuối cùng ta thực hiện lời hứa với tiên đế, cũng là lần cuối cùng ta gặp chàng với tư cách là phế hậu."

"Sau ngày hôm nay, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

Nhưng như có điều gì đó còn vướng bận, nàng liếc nhìn hắn, đôi mắt chất chứa điều chưa nói hết:

"Hoàng vị của chàng, họ Cao chúng ta sẽ vẫn củng cố cho chàng, nhưng... hứa với ta, làm một minh quân, bảo đảm đời sống nhân dân thịnh vượng, đây là mong muốn của tiên đế, cũng là mong ước cuối cùng ta gửi gắm cạnh chàng."

Cảnh Nghi, dù vẫn đang bị tổn thương sâu sắc bởi những gì vừa trải qua, vẫn đáp lại một cách kiên quyết, không chút do dự:

"Được!"

Nghe được lời hứa ấy, Vô Song không nói thêm lời nào. Nàng xoay người, rảo bước rời khỏi điện một cách nhanh chóng, như muốn cắt đứt hoàn toàn mối dây ràng buộc cuối cùng với quá khứ. Không ngoảnh lại, không lưu luyến.