Nàng nghĩ đến lời Đông Phương Bất Bại đã nói, Nhậm Ngã Hành tuyệt đối sẽ không để cho ai khác lên ngồi ở vị trí này, vì vậy liền mỉm cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy phải là nhân tài cỡ nào mới có thể quản ngươi?”
Tên kia cười lạnh: “Lúc chúng ta và Ngũ Nhạc kiếm phái đánh nhau, ai biết ngươi có lén hạ độc thủ sau lưng chúng ta, lại ngấm ngầm trợ giúp bọn hắn hay không. Dù sao người như vậy không thể quản chúng ta.”
Chuyện Tả An Chi ở phái Tung Sơn mười lăm năm, người biết không nhiều, mà người dám ngang nhiên nói ra trước mặt mọi người lại càng ít. Vì thế, tên kia vừa nói ra lời này, mọi người đều ồ lên, mãi đến khi Nhậm Ngã Hành ho khan một tiếng mới an tĩnh lại.
Nhậm Ngã Hành ngồi trên ghế cao, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người dưới, trầm giọng nói: “Các ngươi đều nghĩ như vậy?”
Cứ cho là có người nghĩ như vậy, lúc này cũng không muốn đứng ra làm con chim đầu đàn. Trong điện nhất thời yên lặng không một tiếng động.
Đông Phương Bất Bại đứng phắt dậy, nặng nề vỗ một chưởng đập nát cái án trước mặt mình. Sau đó, hắn tức giận nói: “Phạm trưởng lão cả đời cống hiến cho thần giáo chúng ta, đánh nhau vài thập niên với bọn tay sau chính phái, các ngươi đã bao giờ thấy ông ấy lùi bước chưa? Đến nay sống chết của Phạm trưởng lão còn không rõ, chúng ta ngay cả hậu nhân của ông ấy cũng không bảo vệ được, khiến cho nàng rơi vào tay giặc. Nay, ta phải rất khó khăn mới cứu được nàng, các ngươi chẳng những không khoan dung, với nàng, lại còn có ý nghi ngờ, đó là đạo lý gì? Nhà ai không có con cháu, không sợ sau này sẽ gặp phải chuyện tương tự như vậy sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thần giáo chúng ta làm gì còn mặt mũi đi lại trên giang hồ.”
Nhậm Ngã Hành gật đầu khen: “Đông Phương huynh đệ nói có lí, tuy rằng đám chính phái đi khắp nơi chửi bới, rêu rao chúng ta là Ma giáo. Cho nên chúng ta phải thể hiện cho bên ngoài thấy, chúng ta có tình có nghĩa, quyết không giống đám người lá mặt lá trái đó.”
Hắn càng nói, người râu quai nón kia càng run rẩy, vội vàng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu cầu xin: “Giáo chủ tha mạng, tiểu nhân là bị người hãm hại, không phải là chủ ý của ta.” Hắn nhìn về hướng vài vị trưởng lão, thấy bọn họ không một ai chịu đứng ra cầu xin ình, bỗng nhiên duỗi ngón tay ra, nói: “Là bọn hắn, là bọn hắn sai khiến thuộc hạ.”
Lúc nãy hắn đứng ra, kiêu ngạo vô cùng, rất có khí thế chèn ép người khác. Bây giờ thất thế, dám làm lại không dám nhận, chuyển sang lật lọng tố cáo. Một ít người khinh miệt nhìn hắn, hắn lại hồn nhiên không biết, không ngừng cầu xin Nhậm Ngã Hành tha mạng.
Nhậm Ngã Hành dựa lưng vào ghế, nhìn hắn một cái, bỗng nhiên đưa tay rút thanh kiếm bên hông tên hầu đứng cạnh, đẩy nhẹ một cái. Kiếm kia bay nhanh như sao, đâm vào chính giữa ngực của tên kia. Tên kia không kịp kêu tiếng nào đã té nhào xuống đất. Sau đó Nhậm Ngã Hành nhìn Hướng Vấn Thiên vuốt cằm, Hướng Vấn Thiên liền phất tay, sau đó bên ngoài liền có một người bước vào, trong tay cầm theo một cái túi vải đen. Nhậm Ngã Hành cầm túi vải đó giũ mạnh một cái, một cái đầu người rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.
Ở đây đều là những người tay nhuốm máu, số đầu người trong tay bọn họ không ít, nhưng vẫn không nhịn được mà hô lên kinh ngạc. Bởi vì cái đầu này không phải là của ai khác, mà chính là đầu của trưởng lão Phong Lôi đường, Triệu trưởng lão.
Mà Đông Phương Bất Bại cũng vui mừng quá đỗi, kêu to thành tiếng: “Đồng đại ca.”
Người mang túi vào chính là Đồng Bách Hùng. Hắn đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, cười ha ha nói: “Đông Phương huynh đệ, ta không chết, may nhờ có giáo chủ đã cứu ta.”
Đối với thâm tình giữa Đông Phương Bất Bại và Đồng Bách Hùng mà nói, cử chỉ này của Nhậm Ngã Hành tương đương với việc bán một cái nhân tình cho hắn. Vì thế, hắn vội vàng ôm quyền hướng Nhậm Ngã Hành, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt, cảm kích không nói nên lời.
Nhậm Ngã Hành liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, sau đó điềm nhiên nói: “Triệu trưởng lão không tuân thủ giáo quy, giết hại đồng môn, là ta tự mình xuống núi lấy tính mạng của hắn. Nếu sau này ai còn dám tái phạm, trước cứ nhìn gương hắn đi.”
Mọi người đều im lặng không nói. Nhậm Ngã Hành đá cái đầu xuống dưới bậc, cười nói: “Phạm cô nương tuổi còn quá nhỏ, các ngươi không tín nhiệm nàng ta cũng có thể hiểu. Nhưng chuyện này ta tất có sắp xếp, sau này nàng lập công lớn, các ngươi sẽ tin tưởng nàng. Từ hôm nay trở đi, nàng trở thành trưởng lão của Thanh Long đường. Còn trưởng lão Phong Lôi đường sẽ do Đông Phương huynh đệ tiếp nhận. Các ngươi có ý kiến gì khác không?”
Một trưởng lão quyền cao chức trọng mà nói giết liền giết, thì lúc này ai dám có ý kiến gì, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng ngay tại đây. Ngay cả các trưởng lão cũng tạm thời án binh bất động, trong lòng âm thầm tính toán, sau này tìm ra sai lầm của Tả An Chi, thì Nhậm Ngã Hành sẽ không thể che chở cho nàng nữa. Vì vậy, trước mắt cũng không cần chống đối giáo chủ.
Tả An Chi vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế, thờ ơ lạnh nhạt, mặc ọi người nghi ngờ, mặc cho Nhậm Ngã Hành giết người, nàng từ đầu đến cuối đều thản nhiên, không hề tỏ ra kinh hoàng chút nào. Lúc này, nghe Nhậm Ngã Hành gọi, nàng cũng không nhanh không chậm đứng lên, đi đến trước mặt giáo chủ nhận lệnh bài, cúi người hành lễ, một câu cũng không nói. Cái này gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, trước mặt nhiều người mà nàng trấn tĩnh như vậy, cũng khiến ột vài người bội phục, không dám xem thường nàng.
Sau khi trở về phòng, đuổi hết mọi người ra, Tả An Chi thở dài một hơi, cảm thấy tay chân đều nhũn ra. Hoàn hảo là công phu “Chết vẫn còn sĩ diện” của nàng phát huy công dụng, bằng không liền hỏng bét hết rồi. Đây chính là tuyệt kĩ nàng luyện ra lúc ở trong phòng thí nghiệm bị giáo sư kia mắng. Vị giáo sư kia chỉ cần thấy học trò sai lầm liền bắt đầu mắng, nếu tên học trò kia lộ ra vẻ không vui hoặc oán giận thì còn bị mắng lợi hại hơn. Cho nên, sau một thời gian ở phòng thí nghiệm, nàng để luyện thành công phu vui buồn không lộ ra mặt.
Chính là…Tuy rằng nguy cơ trước mắt đã được giải quyết, nhưng phiền toái sau này thì chưa biết thế nào.
Cầm bút và sổ sách ra sau quầy, Tả An Chi liếc mắt một cái liền vội vàng gạch hết tên những người già yếu, cảm thấy đầu đau kinh khủng. Tại sao đợi hơn một tháng rồi mà vị chưởng môn Thái Sơn còn chưa thấy bống dáng. Chẳng lẽ bây giờ đạo sĩ rất nghèo, cho nên không có tiền để đi uống rượu ăn cơm sao? Rõ ràng trong hồ sơ ghi tên chưởng môn này yêu rượu như mạng mà.
Nàng làm trưởng lão Thanh Long đường, còn chưa có phóng hỏa, thì người khác trước tiên đã ở sau lưng nàng thả một mồi lửa rồi. Nàng không ngờ an bài của Nhậm Ngã Hành là bảo nàng dẫn người đi giết đương nhiệm chưởng môn phái Thái Sơn. Hắn không phải không biết, nàng ngồi ở vị trí trưởng lão này, rất nhiều người không phục. Chính là ở thế giới này, không chấp nhận kẻ yếu. Kẻ mạnh mới có thể sống, nàng không thể chờ mong người khác sẽ che chở cho nàng, vì nàng mà dọn sạch bụi gai trên con đường. Ngay cả khi nàng có giá trị lợi dụng đi nữa, nếu không biến cách sinh tồn thì sớm hay muộn cũng chỉ là một con tốt tầm thường. Nhiệm vụ lần này, xem như một bài kiểm tra đi…
Theo dự kiến, cao thủ trong đường đều đang ở bên ngoài, cách xa nơi đây, cho dù nhận được tin tức, nhất thời cũng không về kịp. Những người mà Tả An Chi có khả năng điều động, cũng chỉ có mấy người già yếu này, mà ngay cả bọn họ cũng chưa chắc đã nghe lệnh nàng. May mắn là Đông Phương Bất Bại cùng đi, con người hắn nổi tiếng là ngoan tuyệt, cho nên mọi người trước mặt hắn đều khúm núm, cũng giúp nàng bớt không ít phiền phức. Cho dù hắn có lấy cớ là chiếu cổ vợ sắp cưới thì nàng cũng hiểu là kế hoãn binh tạm thời, cho nên chỉ cần tiếp tục dùng tuyệt chiêu “Chết vẫn còn sĩ diện” thì có thể bình chân như vại.
Tả An Chi càng nghĩ, càng cảm thấy mình không làm nổi chuyện này. Võ công của nàng tuy rằng nếu đánh nhau với kẻ bình thường trên giang hồ thì không thất thế, nhưng đấu với cao thủ cỡ chưởng môn phái Thái Sơn thế này, phỏng chừng ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có. Nếu như dùng cách đánh hội đồng, một đám người già yếu chống với đạo sĩ Thái Sơn, cũng chỉ là con đường chết. Cho nên, tốt nhất vẫn là ám sát thôi.
Bọn họ ở dưới chân núi Thái Sơn, tìm một trấn nhỏ, dựng một quán rượu duy nhất ở đây. Chính là không hiểu sao, ngoại trừ đám du côn du kề thì người nên đến lại không đến, khiến nàng có chút nóng lòng.
“Bà chủ, khách đến.” Đông Phương Bất Bại dịch dung thành một tên tiểu nhị trong quán chạy đến báo cho nàng.
“Đến đây?” tay Tả An Chi run lên, bút lông đang viết sổ sách liền rơi xuống, kéo một đường mực dài trên giấy. Nàng cố bình tĩnh, nhìn ra ngoài cửa, nơi có hai vị đạo sĩ một già một trẻ đang đứng.