Sau khi ăn xong, Hoàng Vũ nhắm mắt ngồi trên giường tu luyện.
Mỗi một ma pháp sư đều có một viên pháp tâm, đều phải rất cực khổ mới có thể ngưng tụ ra được, nhưng ngưng tụ ra pháp tâm rồi cũng chưa thể vui mừng vội được. Bởi vì tuỳ vào từng người mà pháp tâm ngưng tụ ra cũng khác nhau. Có người pháp tâm chỉ nhỏ bé như một hạt giống, ma lực của người đó rất ít, cũng có người pháp tâm là một cây cổ thụ, lượng ma lực người đó có thể sở hữu rất dồi dào. Ma pháp sư thiên tài hay ma pháp sư thông thường quyết định ở chỗ đó.
Lúc trước Hoàng Vũ ngưng tụ ra một viên pháp tâm hạt giống, trải qua 1600 năm nó đã biến thành một mảnh hư vô, không phải biến mất mà là trở thành một mảnh hư vô.
Lúc trước Hoàng Vũ giết rất nhiều Pháp Thần, dù cùng một đẳng cấp nhưng không có Pháp Thần nào có thể địch nổi cậu, không phải bởi vì cấp bậc ma pháp của cậu cao hơn những người kia mà bởi vì cơ thể cậu có thể chứa một lượng ma lực vô cùng lớn, lớn đến mức không giới hạn.
Có lẽ chính vì vậy mà pháp tâm của cậu biến thành một mảnh hư vô, bởi lẽ chẳng có thứ gì có thể chứa nổi số lượng ma lực cỡ ấy.
Hoàng Vũ tu luyện một lát thì cậu đã có thể ngưng tụ lại một chút ma lực, mặc dù vậy cơ thể cậu đã hoàn toàn khác trước, mi tâm cậu toả sáng lấp lánh, cơ thể cậu phảng phất được một loại khí chất đặc biệt bao bọc lấy.
Hiện tại cậu cảm thấy rất hưng phấn.
" Đến lúc thức tỉnh lại nguyên tố ma pháp rồi nhỉ !"
Hoàng Vũ hồi tưởng lại, lúc trước khi cậu bước vào ma pháp sư bậc một chỉ ngưng tụ ra được đúng một loại nguyên tố thuỷ, thế mà lúc đấy cậu vui mừng đến quên ăn quên ngủ, thật sự có chút buồn cười.
Nhưng bây giờ cậu làm sao cậu có thể chấp nhận được kết quả đó một lần nữa ?
" Mở nào !"
Hoàng Vũ đóng chặt mắt lại, trong mơ hồ, cậu có cảm giác linh hồn mình bỗng nhiên phiêu du tới một thiên hà xa xôi, nơi đây trôi nổi vô số hành tinh với đầy đủ các màu sắc khác nhau.
Tím, đại diện cho nguyên tố Lôi.
Xanh nước biển, đại diện cho nguyên tố Thuỷ.
Đỏ, đại diện cho nguyên tố Hoả.
Xanh lam đại diện cho nguyên tố Băng.
Nâu, đại diện cho nguyên tố Nham
..
Rất nhiều hành tinh trôi nổi xung quanh Hoàng Vũ. Trông thấy cậu đến, những hành tinh kia dường như tỏ ra sung sướng giống như những đứa trẻ háo hức chờ mẹ mua quà về vậy.
Thật sự quá khác biệt. Cậu nhớ đến lần đầu tiên mình tới đây, tất cả các hành tinh này đều khinh thường lựa chọn cậu, hành động của bọn nó khiến cậu cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ ăn xin chờ được bố thí vậy.
Ài, cậu thở dài, có lẽ lý do là lúc đó pháp tâm của cậu chỉ là một hạt giống cực kì nhỏ bé.
Bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, bọn chúng nhao nhao hướng về cậu, bởi vì bọn chúng cảm nhận được sự vĩ đại toát ra từ cậu.
" Tao cũng không cần nói nhiều với bọn mày đâu nhỉ, đi theo tao thôi, tao sẽ mang bọn mày đến một nơi mà bọn mày chưa từng thấy qua, cùng nhau làm bá chủ thế giới này"
Hoàng Vũ nở một nụ cười đầy mê hoặc.
Giọng nói của cậu cực kì bá đạo.
Không phải Hoàng Vũ quá cuồng vọng. Vũ trụ bao la rộng lớn, cậu biết được ngoài kia có rất nhiều chủng tộc ma pháp vĩ đại, thậm chí trong đó ẩn chứa một số cá thể so với cậu lúc trước càng mạnh hơn. Cậu chưa ngu ngốc đến nỗi cho rằng lúc đó mình đã vô địch thế giới này.
Vì sao cậu đột nhiên trở về quá khứ 1600 năm trước ư ? Cậu không cho rằng đó là một chuyện ngẫu nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của một người không có đầu óc, đạt đến cấp độ của cậu, không có thứ gì là trùng hợp cả, tất cả đều do sức mạnh quyết định.
Cậu nghĩ rằng chuyện này chắc chắn là một hồi âm mưu, ẩn giấu đằng sau là một thế lực rất khủng bố và một kẻ có thể chưởng khống ma thuật thời gian tuyệt đối. Cậu thà tin như vậy cũng không tin vào sự trùng hợp.
Sau khi nghe cậu nói xong, những hành tinh kia đột nhiên nhảy cẫng lên vì vui sướng, tiếp theo bọn chúng không hẹn mà cùng điên cuồng hoá thành một viên thể phách chui vào trong không gian pháp tâm của cậu.
Mảnh hư vô trong cơ thể cậu lúc này treo cao một trăm lẻ tám viên thể phách, mỗi viên toả sáng lấp lánh, toả ra ma lực kinh dị.
...
3h chiều !
Hoàng Vũ tuỳ ý chọn một bộ đồ rộng rãi đi đến trường. Trông thấy cậu đến, Đồng Trung Kiên vui mừng vẫy gọi:
" Yo, nhanh lên Vũ !"
Hoàng Vũ gật gật đầu:
" Đi thôi !"
Lúc cả hai đi đến câu lạc bộ ma pháp, đã có rất đông người vây quanh. Ánh mắt tất cả mọi người đều tràn ngập háo hức chờ mong. Khỏi phải nói, sức hấp dẫn của ma thuật luôn rất lớn.
" Này Vũ, ông có thấy người đang ngồi vị trí thứ hai ở đằng kia không ?"
Đồng Trung Kiên chỉ tay hỏi.
Hoàng Vũ nhìn theo hướng cánh tay cậu ta, cậu trông thấy một thanh niên có mái tóc đen tuyền, mũi thon lông mày sắc bén, làn da hơi ngăm đen. Tuy người thanh niên này không hùng hùng hổ hổ gì nhưng ai cũng cảm thấy cậu ta tạo cho mình một cảm giác thần bí lạ kỳ. Đồng Trung Kiên giới thiệu nói:
" Đó là Trần Khắc Việt, hội trưởng câu lạc bộ ma pháp sư, sinh viên lớp chọn năm ba, đồng thời cũng là người hai tháng trước giành được giải ba trong cuộc thi ma thuật cấp thành phố. Lần đầu ông đến câu lạc bộ ma pháp sư, chắc là không biết anh ấy đúng không ?"
Ánh mắt Đồng Trung Kiên lấp lánh, không che giấu nổi sự hâm mộ, lại chỉ chỉ tay đến hai người ngồi bên cạnh Trần Khắc Việt nói:
" Hai người đó cũng là hai cao thủ số một số hai trong câu lạc bộ, mặc dù so với anh Việt còn kém chút nhưng cũng rất lợi hại"