Chương 1: Trở về

Hoàng Vũ giật mình tỉnh lại:

" Đây là trường đại học ma pháp Thiên Nam mà ? Tại sao mình lại ở chỗ này ?"

Cậu nhớ rất rõ mình đang cùng với lục đại Pháp Thần giao đấu. Sau đó đột nhiên từ hư không xuất hiện một lỗ đen cuốn cậu vào bên trong, không còn ý thức nữa. Đến khi tỉnh lại thì cậu đã thấy mình xuất hiện ở chỗ này rồi. Mặc dù không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì với mình nhưng dù sao cậu cũng là một người từng trải, chẳng mất bao lâu để cậu có thể tự thích nghi được với tình huống hiện tại.

" Tất cả ma lực hoàn toàn biến mất rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

Cảm nhận bản thân không còn sót lại chút ma lực nào khiến cậu có chút hoảng hốt. Sau đó cậu mang theo một chút hy vọng kiểm tra cơ thể mình một lần nữa:

" A !"

Dường như phát hiện ra điều gì, cậu thở phào nhẹ nhõm:

" Cũng may trong cơ thể mình vẫn còn sót lại pháp tâm, bằng không phải ngưng tụ lại thực sự rất phiền"

Cậu nói một cách lười biếng.

Pháp tâm chính là nguồn gốc của ma lực, chỉ có người ngưng tụ ra pháp tâm mới có thể trở thành ma pháp sư, nếu không vĩnh viễn chỉ là một người bình thường.

Bành, tiếng gõ bàn chợt vang lên:

" Hoàng Vũ, em lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó ? Đứng lên nói cho tôi biết cách tính định thức của ma trận"

Đột nhiên một thanh âm uy nghiêm truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Hoàng Vũ. Cậu ngước mắt lên, xuất hiện trước mắt cậu là một người đàn ông khoảng ba lăm tuổi, dáng người cao gầy. Trông thấy thân hình rất đỗi quen thuộc này, cậu cảm thấy rất giật mình:

" Đây chẳng phải là thầy Hùng dạy đại số tuyến tính ở trường mình ngày trước sao ?"

Hoàng Vũ trợn mắt há mồm. Cậu vẫn nhớ như in môn học khiến cậu chết lên chết xuống đấy, môn học khiến cậu bị đánh trượt không biết bao nhiêu lần, thậm chí vào năm cuối thời sinh viên, cậu còn phải bù đầu đi trả nợ.

Cho nên hình ảnh thầy Hùng dạy môn đại số tuyến tính cũng vô tình bị in sâu vào trong tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy khó quên.

Không !! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Bởi vì khi cậu trở thành Pháp Thần đã là chuyện của 1600 năm sau, tức là lúc này thầy Hùng đã sớm chết rồi mới phải.

Không lẽ thầy cũng tu luyện ma pháp ? Cậu nghĩ mình bị điên rồi, thầy Hùng làm sao lại tu luyện ma pháp được, nếu như thầy Hùng là một người tu luyện ma pháp thì không thể nào bị hiệu trưởng phân đến dạy lớp thường được.

Trường đại học Thiên Nam là một trường dạy ma pháp nhưng đó là số lượng nhỏ các lớp chọn, sinh viên trong đó đều là người ưu tú có thể thức tỉnh ma pháp còn đa phần các lớp thường là sinh viên bình thường theo học, được dạy các ngành nghề thông thường như kỹ sư, máy móc vv

Nhưng tất cả các ngành nghề này so với ma pháp sư không thể nào so sánh được, bởi vì ma pháp sư có khả năng thần thông, chỉ có ma pháp sư mới được coi trọng.

Nếu như thầy Hùng cũng là một ma pháp sư thì nhà trường tuyệt tối sẽ phân thầy đến lớp chuyên chứ ko phải lớp bình thường.

Thế nhưng Hoàng Vũ không thể nhầm lẫn được, người trước mặt cậu tuyệt đối là thầy Hùng, thầy Hùng bằng xương bằng thịt.

Hoàng Vũ đảo mắt xung quanh phòng học, cậu muốn tìm kiếm thêm manh mối.

Nhưng rồi cậu chỉ cảm thấy kinh ngạc, bởi vì cậu trông thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc trong lớp mình ngày xưa.

Hoàng Vũ rơi vào trầm mặc, lý trí nói cho cậu rằng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng hiện thực chứng minh cho cậu, không biết bằng một cách quỷ quái nào đó mà cậu được đưa trở về thời điểm 1600 năm về trước.

Cậu cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi, cũng không biết nên vui hay buồn nữa.

" Hoàng Vũ, em ngơ ngác cái gì đó, còn không mau trả lời câu hỏi của tôi "

Thầy Hùng lại một lần nữa quát lên, giọng thầy ồm ồm mà uy nghiêm.

" Vâng !"

Hoàng Vũ cười khổ một tiếng, sau đó cậu đứng lên trả lời:

" Thưa thầy, muốn tính định thức của một ma trận ta có thể viết thêm n-1 cột đầu tiên của ma trận sang bên phải của ma trận rồi lấy tổng của tích các hàng chéo từ trên xuống dưới trừ đi tổng của tích các hàng chéo từ dưới lên"

Thầy Hùng nghe Hoàng Vũ nói xong thì sửng sốt một lát, sau đó thầy gật đầu đáp:

" Chính xác, em ngồi xuống đi, lần sau nhớ tập trung vào bài học nếu không tôi sẽ trừ vào điểm quá trình của em"

Thầy Hùng có chút quái dị nhìn Hoàng Vũ, Hoàng Vũ vốn là một sinh viên cực kì dốt toán, rất nhiều bài kiểm tra đều được điểm cực kì kém, thế nhưng hôm nay cậu ta lại trả lời một cách trôi chảy như vậy.

Có lẽ không chỉ thầy Hùng mà toàn bộ sinh viên đang có mặt trong lớp học đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

" Ê Vũ, tại sao hôm nay ông đột nhiên trở nên lợi hại thế ?"

Chợt bên cạnh Hoàng Vũ có một giọng nói truyền đến. Hoàng Vũ ghé mắt, cậu nhận ra người sinh viên này, cậu ta tên là Đồng Trung Kiên, quê ở thôn Trúc Niên, bạn cùng bàn của cậu.

Lúc trước Hoàng Vũ chơi khá thân với Đồng Trung Kiên, thậm chí về sau cả hai còn thuê chung một phòng trọ nữa cơ. Sau này khi tốt nghiệp xong cậu ta còn mở một công ty nội thất nho nhỏ ở ngoại ô, thỉnh thoảng cả hai có liên lạc hỏi thăm nhau. Chỉ là về sau đột nhiên Đồng Trung Kiên cắt đứt hoàn toàn lạc với mình, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì với Đồng Trung Kiên.

Hoàng Vũ cười cười trả lời:

" Chỉ là ăn may thôi mà, hôm qua có người hỏi tôi câu y hệt như vậy, cho nên đến giờ vẫn còn nhớ ha ha"

Thực ra đó chỉ là một câu chuyện mà Hoàng Vũ tự bịa ra mà thôi. Hoàng Vũ nhớ lại, lúc trước sau khi cậu tốt nghiệp đại học,cậu từng bị thất nghiệp một đoạn thời gian. Sau đó cậu nhận làm gia sư cho một học sinh tiểu học nên nghiêm túc tìm hiểu qua một chút về toán học, không hiểu số phận đưa đẩy thế nào mà khiến cậu dần đam mê với môn học này, từ đó cày ngày cày đêm rồi trở nên giỏi toán từ lúc nào không hay.

Có thể nói lúc trước Hoàng Vũ là một loại người cực kì có tiềm năng về toán học nhưng vì cậu không được rèn rũa nên đã để tài năng của mình hao mòn suốt quãng thời học sinh.

Đồng Trung Kiên nghe xong Hoàng Vũ nói thì chợt hiểu ra, cậu ta mỉm cười đấm đấm vào bả vai Hoàng Vũ trêu đùa nói:

" Ông nha ! cũng may mắn thật đấy, nếu không là ăn thêm con không vào mồm rồi"

Hoàng Vũ mỉm cười, ánh mắt cậu rơi xuống một hàng ghế xa xa phía trước, ngồi ở đó là một cô gái tóc ngắn, quần jean giày thể thao cực kì cá tính. Cô mặc một chiếc áo phông cổ ngắn nên lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc, kết hợp với độ bó sát người để lộ ra thân hình có lồi có lõm thật khiến người ta phải sôi máu.

Đồng Trung Kiên thấy Hoàng Vũ nhìn không chớp mắt cô gái kia, cậu ta trêu chọc:

" Này này.. Từ khi nào mà ông để ý đến lớp trưởng vậy ?"

Hoàng Vũ không đáp lại Đồng Trung Kiên mà cậu chỉ suy nghĩ xa xăm. Trông thấy bộ dạng này của Hoàng Vũ, Đồng Trung Kiên bỗng tỏ ra nghiêm trọng:

" Ông thực sự thích lớp trưởng à ? Nghe nói nhà lớp trưởng rất giàu có, hơn nữa còn là hoa đã có chủ rồi đấy"

Hoàng Vũ gật đầu cho qua.

Thực ra không phải cậu có tình ý gì với cô nàng lớp trưởng này mà cậu chỉ đang hồi tưởng lại một ít chuyện cũ mà thôi.

Đúng như lời của Đồng Trung Kiên nói, gia cảnh của cô nàng lớp trưởng Hà Phương Anh này khá tốt. Hơn nữa trước đây cậu từng gặp qua người bạn trai kia của Hà Phương Anh, lúc đó cậu có một loại cảm giác tên đó có vẻ không tầm thường, nhưng cậu suy nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao.

Mãi cho đến về sau khi cậu biết đến thế giới ma pháp cậu mới hiểu thì ra tên kia cũng là một kẻ tu luyện ma pháp. Đây là một loại khí chất mà chỉ những kẻ tu luyện ma pháp mới có.