Chương 2: Vô tình làm chó

Ba ngày sau, Minh đã hoàn toàn buông lỏng. Khi rời bệnh viện quay lại nhà của ông bà chủ, biểu hiện của chị Ngọc Nga là điều Minh lo lắng nhất. Nhưng ngoại trừ đôi lúc nhìn nó bằng ánh mắt căm ghét, chị tuyệt không nhắc lại chuyện xấu nó đã làm. Chị Ngọc Nga có lẽ xấu hổ về chuyện bị Minh nhìn lén đang tắm… Cũng có thể chị thấy nó bị sét đánh xem như đã bị trừng trị đích đáng. Đây có lẽ là kết quả tốt nhất mà Minh còn chưa tưởng tượng ra được.

Nhưng hôm nay lại có một trường hợp đặc biệt diễn ra. Ông bà chủ đi Vũng Tàu chơi, quán ăn tạm nghỉ. Riêng chị Ngọc Nga cần ôn thi nên ở nhà…

Minh không dám suy nghĩ mông lung nhiều. Nó sợ nhất là thời điểm ở nhà chỉ có hai người chị Ngọc Nga sẽ đem chuyện kia ra xử lý nó. Được thảnh thơi một ngày, ra ngoài chơi còn tốt hơn ở nhà nơm nớp lo sợ. Xe ông bà chủ vừa khuất ở cuối con đường là Minh vội vàng tung cửa chạy lao ra sân bóng trong xóm. Gọi là sân bóng chẳng qua chỉ là một khoảng đất trống giữa xóm mà chưa có người cất nhà ở.

Vừa đến nơi Minh hơi chán nản nhìn quanh, sân bóng vắng hoe. Đám thằng Thuận, Phong không ra chơi. Nó đành ngồi bệt xuống đất chờ. Cả khoảng đất trống trải, cỏ mọc từng cụm xơ xác. Xa xa có một con chó đang sục sạo chũi mõm vào trong đống rác. Minh chợt nghĩ đến chuyện xảy ra ở bệnh viện. Vừa nghĩ đến chuyện đó, sống lưng nó còn lạnh toát. Xuất hồn… hình như người ta gọi là xuất hồn. “Ha ha” Minh cười trong lòng. Âu cũng là một kinh nghiệm lạ thường.

Chợt nhìn con chó trước mặt đang lò dò dí mũi sát đất ngửi ngửi bãi phân cách mình vài mét. Minh hừ một tiếng định dọa nó chạy đi. Đột nhiên nó thấy mắt mình hoa đi, cơ thể như trượt dài về phía trước. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một mùi hôi thối kinh khủng xộc vào mũi làm Minh muốn nôn mửa. Nó mở choàng hai mắt. Một cảnh tượng không thể tin được hiện ra. Toàn một màu đen trắng trước mặt. Hình ảnh trước mắt như được chiếu qua một cái tivi không màu cổ lỗ sĩ. Đây là… Minh trợn tròn hai mắt nhìn đống bầy nhầy trước mặt. Phân… mẹ kiếp… Oẹ…

Lúc này nếu có ai ngoài sân bóng sẽ rất ngạc nhiên. Thằng Minh thì cơ thể cứng đờ, hơi chồm về phía trước. Một con chó cứ chạy cuồng cuồng xung quanh, vừa chạy vừa khạc nhổ liên hồi.

“Không thể nào… Chuyện này không thể nào…” Minh gào la, nhưng âm thanh nó phát ra qua cuống họng con chó chỉ là tiếng ẳng ẳng đơn thuần. Nó đã biết chuyện gì xảy ra với mình. Chó là loại động vật thị giác đơn sắc, hay còn gọi là mù màu. Nhớ lại chuyện đó, còn thấy chính cơ thể mình đang ngồi cứng đờ bên cạnh. Minh liền khẳng định một sự thật kinh hoàng. Nó đang nhập hồn vào một con chó, lại càng khốn nạn là chó hoang ghẻ tróc đầy mình.

“Không… không được… Ta phải…” Nó vô thức điều khiển thân thể con chó chạy từ xa lao thẳng vào lồng ngực của chính cơ thể mình. Một cảm giác như trời đất xoay chuyển. Minh mở bừng hai mắt, hét lên:

– Ta phải trở về…

Tiếng la của nó vang vọng cả sân bóng. Nó bừng tỉnh nhìn quanh. Quan cảnh xung quanh đã có đầy đủ màu sắc như ban đầu. Chưa kịp hoàn hồn thì một mùi hôi hôi xông vào mũi nó. Minh nhìn xuống, há hốc miệng nhìn con chó ghẻ lông lá trụi lũi đang ngơ ngác trong lòng.

– Mẹ nó…

– Ẳng…

Minh bực mình ném con chó đi thật mạnh. Tội nghiệp con chó chưa kịp tỉnh táo té cắm đầu xuống đất. Sau khi kêu lên một tiếng đầy u oán, con chó chạy mất dạng.

Vừa về đến nhà Minh lao ngay vào phòng tắm. Nó tẩy rửa thật kỹ cơ thể mình, vậy mà mùi bãi phân và con chó ghẻ cứ quanh quẩn trong mũi nó.

Vừa tắm xong, nhìn lên cầu thang, Minh thấy cửa phòng chị Ngọc Nga hơi hé mở. Định quay đầu bước thẳng ra phòng khách, nhưng trời xui quỷ khiến thế nào hai chân Minh cứ muốn bước đến bậc thang. Không được… nhìn chút thôi, không sao… không được… Trong đầu Minh như có hai giọng nói mâu thuẫn lẫn nhau. Hai chân nó vẫn lò dò bước lên cầu thang. Thường ngày chỉ được trải chiếu ngủ ở góc quán ăn, đối với Minh khu vực cầu thang này như là cấm địa bất khả xâm phạm. Vậy mà hôm nay như có quỷ dẫn đường, nó cứ bước lên từng bậc từng bậc…

Đến trước cửa phòng chị Ngọc Nga, một mùi thơm thoang thoảng mát lạnh từ khe cửa làm tim nó đập rộn ràng. Hai tay nắm chặt đã rịn ướt mồ hôi. Áp sát người vách tường, từ từ nghiêng về phía khe cửa, nhìn vào trong. Đây là lần đầu tiên Minh nhìn thấy bên trong phòng ngủ của chị Ngọc Nga. Thật đẹp ah. Tường sơn hồng nhạt. Rèm cửa hồng phấn phất phơ… khi ánh mắt Minh đảo qua chiếc giường giữa phòng, hơi thở nó liền tắt nghẽn. Chị Ngọc Nga đang nằm sấp trên giường học bài, đưa lưng về phía cửa. Giữa hai cánh tay chị đang chống người là một cuốn vở mở rộng. Trên người chị mặc một chiếc váy ngủ dài mỏng manh. Hai chân chị đưa lên tinh nghịch qua lại trong không khí làm mép váy rũ xuống lộ ra hai cặp đùi tròn trịa trắng muốt.

Minh thấy cổ họng mình khô khan nóng bỏng. Ánh mắt nó dán chặt vào khoảng đen nhỏ khép mở giữa cặp đùi đung đưa của chị Ngọc Nga. Phải chi… phải chi hai chân chị mở rộng ra một chút. Một chút nữa thôi…

Khúc thịt giữa hai chân Minh lại thức tỉnh, to lớn từ từ đội thẳng cái quần cộc nó đang mặc. Như bản năng mách bảo, Minh vô thức cho tay vào quần nắm chặt. Một cảm giác mê ly khó tả lần đầu tiên nó biết đến. Hơi thở nó nặng nề một cách không kiểm soát được…

– Ai?!

Tiếng la bất ngờ của chị Ngọc Nga vang lên làm cả người Minh giật bắn. Nó nhanh như cắt rụt người lại. Quay phắt người lao nhanh ra phía cầu thang.

– Thằng Minh kiaaaa… Đứng lại.

Chưa kịp lao đến cầu thang thì tiếng gọi giật như ra lệnh của chị Ngọc Nga vang lên sau lưng. Cả người Minh như trúng niệm kim cô chú liền cứng đờ tại chỗ. Từ nhỏ nó lớn lên nó đã bị răn đe như một con thú hoang thuần chủng. Không biết cãi lời, chỉ có phục tùng.

– Quay người lại…

Giọng nói đầy nghiêm khắc của chị Ngọc Nga làm Minh rùng mình. Nó chậm chậm quay người lại… Tiếng bước chân nhẹ nhàng của chị đến gần lại như âm thanh của tử thần vang lên trong tai nó. Minh nín thở, hai mắt nhắm chặt… mặt nó lạnh buốt chờ đợi những cái tát trời giáng.

– Lần trước chưa tính… còn lần này nữa… thật quá lắm rồi… quá lắm rồi…

Ngược lại suy nghĩ của Minh, không có một cái tát nào, chỉ có hơi thở phì phì và giọng nói nghiến răng trèo trẹo bực tức của chị Ngọc Nga.

– Em… em xin lỗi… – Minh cúi thấp đầu, miệng lúng búng nói nhỏ.

– Hừ… xin lỗi mà được sao?! Mới tí tuổi đầu đã… đã…

Ngọc Nga nghiến răng tức giận. Không hiểu sao nhìn cái cái đầu cúi thấp tội nghiệp của Minh càng làm nàng giận hơn. Thằng nhỏ này trước đây rất ngoan ngoãn… Nhiều khi nàng thấy mẹ thật sự bóc lột sức lao động của Minh một cách quá đáng mà áy náy với nó. Vì vậy rất nhiều lần Ngọc Nga lén giữ phần đồ ăn của mình để cho nó. Vậy mà nó còn dám lén xem mình tắm… Lần đó Ngọc Nga giận run người, muốn đi mách mẹ. Nhưng nó lại bị sét đánh sống chết không rõ, sau đó nàng lại nguôi ngoai mà nghĩ lại. Ngọc Nga sợ Minh bị ba mẹ mình đuổi ra khỏi nhà thì không biết phải xoay sở thế nào. Ngọc Nga nghiến răng nhìn khắp người Minh. Chợt thấy hai bàn tay nó lúng túng che trước quần như giấu giếm gì đó, nàng gắt lên:

– Bỏ tay ra… làm cái gì che che đậy đậy?!

– Em… không được…

– Bỏ tay raaaa…

Tiếng hét của chị Ngọc Nga làm Minh giật bắn mình, hai tay rụt vội về. Vật được che chắn nãy giờ như một cái lò xo nén bật tung ra đung đưa tạo ra một mũi nhọn đồ sộ dưới lớp vải quần.

– Ah…

Ngọc Nga há hốc che kín miệng. Hai mắt nàng nhìn vào khối u lù lù to lớn giữa hai chân Minh, gương mặt bất giác đỏ bừng lên.

Dù ăn uống không phải quá đầy đủ, dù làm việc quần quật cả ngày không ngớt tay, dù cơ thể mười bảy không to cao như con người ta nhưng cái vật giống đàn ông của thằng Minh lại không hề nhỏ. Ngọc Nga thất thần, ánh mắt nàng còn thấy cả điểm nhọn nhô ra trên quần Minh còn ướt ướt dinh dính… Mặt nàng đỏ lựng như nhỏ nước.

– Đồ… đồ biến thái… – Ngọc Nga gắt lên, vội quay người lao vào phòng.

Nhìn cánh cửa phòng chị Ngọc Nga đóng sập lại, thằng Minh thở phào chợt thấy lưng áo mình ướt đẫm sợ hãi. Thật hú hồn. Nhưng nhớ đến ánh mắt thẫn thờ của chị tập trung vào khối u giữa hai chân mình lòng nó như dâng lên một khoái cảm kỳ lạ. Thứ khoái cảm lâng lâng chưa bao giờ biết đến.

Chiều ngày hôm đó đang chờ ông bà chủ về thì nhà lại có khách. Một kẻ mà Minh ghét cay ghét đắng. Thằng Tùng, cháu họ hàng xa bên ngoại của bà chủ. Thằng Tùng lớn hơn Minh hai tuổi, học cùng trường với chị Ngọc Nga. Một thằng công tử bột đúng nghĩa đen, ăn trắng mặc trơn thích ra vẻ bề trên.

– Ê… Ông bà chủ mày đâu rồi?! Quán nay nghỉ ah.

Nghe cái giọng xấc xược của nó, Minh chỉ biết nghiến răng trả lời:

– Ông bà đi Vũng Tàu. Ở nhà còn mình chị Nga học bài… trên lầu.

Vừa thấy ánh mắt thằng Tùng sáng lên mừng rỡ, Minh suýt đưa tay vả miệng mình. Một trong những lý do Minh ghét thằng Tùng là nó thường tìm đủ lý do ve vãn chị Ngọc Nga. Dù nói hai bên là họ hàng, nhưng truy ra thì đại bác bắn cũng không tới ah. Vậy mà chính mình lại buột miệng…

Thằng Tùng hơi nhướng mắt nhìn về phía cầu thang, lại liếc qua người Minh. Nó như nghĩ ra một kế nhỏ, nói nhanh:

– Được rồi… mày ở đây trông xe cho tao. Tao lên nói chuyện với Ngọc Nga… Xe tao mà mất thì mày liệu hồn.

Nhìn thằng Tùng đi nhanh lên lầu, Minh nghiến răng ken két. Nó đưa chân đá vào bánh chiếc xe SH mới cáu bên cạnh. Tại sao bắt mình trông xe chứ? Không phải chỉ cần dắt vào đóng cửa lại là xong sao? Nghĩ là làm. Minh nắm lấy tay lái chiếc xe lên. Không được. Thằng con hoang kia đã khóa cổ xe.

Minh thở dài, ngồi dựa vào yên xe hơi thẫn thờ. Ngày ngày làm việc ở quán. Nhìn qua bao nhiêu cặp đôi nam nữ chở nhau trên những chiếc xe máy đắt tiền. Đối với Minh, một chiếc xe máy như này là ước mơ xa vời mãi mãi không bao giờ đạt được. Nhưng hôm nay dù được ngồi lên chiếc xe mơ ước nhưng tâm trạng của Minh vẫn không thấy thoải mái. Nó cảm giác như có chuyện gì đó bất thường sắp xảy ra. Nhìn lên lầu rồi nhìn xuống chiếc xe, ánh mắt mờ mịt của Minh chợt ánh lên một sự kinh hoàng. Đây là một âm mưu… Thằng Tùng khóa cổ xe bên ngoài để ngăn chặn Minh có thể vào nhà và phát hiện ra điều gì đó.

– Thằng con hoang… nó dám…

Minh bỏ mặc chiếc xe, nghiến răng trèo trẹo lao nhanh lên lầu. Trong đầu nó chị Ngọc Nga như một nữ thần chỉ được nhìn từ xa không thể mạo phạm. Vậy mà có kẻ đang âm mưu…

“Buông raaaa… Ba Mẹ tôi sắp về đó…”

“Không sao… lúc đó gạo nấu thành cơm rồi… vậy Nga gả cho tôi vậy nha… Ha ha…”

“Không… khốn nạn… ai gả cho anh…”

“Đừng mà… cứu tôi… ai…”

Đến trước cửa phòng chị Ngọc Nga, nghe tiếng la hét giằng co bên trong làm máu cả người Minh sôi lên. Nó nghiến răng co chân hết sức đạp mạnh vào cánh cửa đóng chặt.

“Rầm…”

“A…”

Ổ khóa cửa mở tung ra. Nhưng cánh cửa gỗ lại như va phải vật nặng gì đó phía sau bật mạnh trở lại. Minh nghe loáng thoáng tiếng kêu đau đớn và âm thanh uỳnh uỵch nặng nề như cơ thể ngã nhoài xuống sàn nhà. Sau hai giây bần thần, Minh đưa bàn tay gầy guộc đen nhẻm lên đẩy cánh cửa mở ra. Cảnh tượng bên trong lại không hoàn toàn giống nó đã tưởng tượng trong đầu.

Chị Ngọc Nga mặt mũi đầy nước mắt, áo ngủ xộc xệch kéo rách một bên lộ ra nửa bầu vú căng tròn với vài vết mẩn đỏ. Ánh mắt chị ngơ ngác như chưa hết choáng váng nhìn thân hình thằng con trai nằm sấp mặt bên cạnh. Thằng Tùng nằm thẳng đơ ngất xỉu vì bị cánh cửa xô mạnh vào sau đầu.

– Chị… chị có sao không? – Minh ấp úng hỏi, tim nó còn đập nhộn nhạo thật nhanh.

Chị Ngọc Nga lắc đầu, lau nước mắt trên mặt nhìn Minh cảm kích. Nhưng Minh chưa kịp thở phào thì ánh mắt khủng hoảng của chị Nga làm nó sững người. Nhìn theo ánh mắt chị, Minh muốn ngừng thở vì phát hiện từ vị trí đầu của thằng Tùng có một vũng máu. Một vũng máu đang lan rộng ra từ từ trên sàn nhà…

– Minh ơi… nó… nó chết rồi sao… – Chị Ngọc Nga che miệng hốt hoảng, cả người lùi nhanh ra sát chân giường.

– Không… không thể nào… – Minh thì thào, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen ướt sũng mùi máu của thằng Tùng.

Như nhớ đến khả năng nào đó, Minh vội nhìn vào sau cánh cửa. Nó thẫn thờ chết đứng. Ánh mắt nó nhìn thấy rõ một cây đinh đóng ngược trên cánh cửa dùng để móc quần áo.

“Thằng Minh đâu…”

Ngay giây phút khủng hoảng nhất trong đời, Minh lại nghe được tiếng gọi quen thuộc làm nó kinh hoàng. Hai chân nó như nhũn ra, ngã quỵ trên sàn, cả người run lẩy bẩy như một tử tù chờ đợi đao phủ bước đến.

“Thằng Minh… Mẹ… không trông xe trông cửa hết vậy hả…”

Khi thằng Minh xem như buông xuôi phó mặc cho số phận thì bất ngờ Ngọc Nga vùng người dậy. Chị lao đến bên chiếc túi xách đi học, hai tay run lẩy bẩy vội vã rút ra một nắm tiền. Đút nhanh nắm tiền vào hai bàn tay lạnh buốt của thằng Minh, chị nói gấp:

– Chạy… chạy đi… đi đâu đó vài ngày rồi về…

Minh ngơ ngác nhìn chị lại nhìn nắm tiền nhàu nát trong tay. Cảm giác nó như tê liệt. Nó còn không cảm nhận được đây là lần đầu tiên chị Nga nắm tay nó. Ánh mắt nó hơi biến chuyển, nửa vui vẻ lại nửa tuyệt vọng.

– Không sao đâu… chị sẽ nói do chị tự vệ… chạy nhanh đi… không thì chết…

Chị Ngọc Nga không chần chờ được nữa, mím môi lôi cả người thằng Minh đứng lên. Chị mở cửa ban công phòng, đẩy nó ra ngoài rồi khóa lại. Với khu vực nhà liền kề san sát như này từ ban công nhảy qua mái nhà hàng xóm rất dễ dàng.

“Trời ơi… Thằng Tùng… nó… nó bị sao?!”

“Mẹ… nó muốn hiếp… hiếp… con. Con chỉ đẩy nó ra… rồi…”

“Gọi xe cấp cứu… gọi xe cấp cứu mau… Thằng Minh đâu?!”

“Minh… nó đi đá banh rồi”.

Tiếng la hét hoảng hốt của bà chủ, giọng nói run rẩy của chị Ngọc Nga lọt vào tai Minh cứ văng vẳng xa dần. Đứng thừ người ngoài ban công, đầu óc nó trống rỗng không gợi lên được một tia suy nghĩ gì.

“Phải đi sao? Mà đi đâu?”

Câu hỏi này đã không biết bao nhiêu lần Minh tự đặt ra cho mình nhưng đến nay vẫn không có lời giải đáp. Như vô thức thúc đẩy thằng Minh bắt đầu bước đi. Nó leo qua ban công phòng chị Ngọc Nga, nhẹ nhàng đặt chân lên mái tôn nhà bên cạnh. Từ mái nhà này, nó tiếp tục bước nhanh qua mái nhà khác. Mặc kệ cái nắng chiều đổ lửa trên đầu, mặc kệ cảm giác nóng rát của hai lòng bàn chân trần trên mái tôn hoen rỉ. Nó đi đang đi về cuối xóm… Nơi đó là cái khoảng đất trống nó thường đá banh. Thành phố này có thể rất to lớn đối với mọi người, nhưng với thằng Minh nó rất nhỏ bé. Chỉ có nhà ông bà chủ và miếng đất trống đá banh.

– Ah cái thằng này… mày làm gì trên đó?!

Vừa tuột ống thoát nước từ mái nhà xuống tới đất tiếng la bất ngờ của một người phụ nữ làm Minh giật thót người hoảng sợ. Như phản xạ tự nhiên của một con thú đang trốn chạy, nó vụt lao đi thật nhanh. Thấy nó chạy người phụ nữ kia càng đinh ninh Minh đã làm chuyện gì đó không muốn người biết. Bà ta càng hét lớn hung tợn.

“Đứng lại… chặn nó lại… bắt nó…”

Người đi đường đều quay ngoắt lại nhìn theo. Vài thanh niên bắt đầu hưởng ứng la hét đuổi theo Minh. Tiếng bước chân, tiếng la hét vang dậy cả con phố làm Minh hoảng loạn thật sự. Nó băng người lao vụt ra đường trong tiếng la hốt hoảng của mọi người. Đứng giữa đường, đầu óc nó hỗn loạn với đủ thứ âm thanh gầm rú không thể phân biệt. Tiếng người la hét, tiếng chửi mắng, tiếng bánh xe thắng gấp và cả âm thanh inh ỏi như một chiếc xe cấp cứu đang lao đến.

“Ầm…”

Đó là âm thanh cuối cùng Minh nghe thấy. Như một cánh cửa sập mạnh ngăn chặn tất cả âm thanh hỗn tạp bên ngoài. Minh thấy cả người mình nhẹ bẫng bay bay. Ánh sáng trước mắt nó nhòe đi. Cả người như lướt xuyên qua không gian… Vài tiếng nói lo lắng nức nở vang lên bên tai.

“Có tai nạn phía trước… chúng tôi e rằng không đến bệnh viện kịp rồi. Tim đã ngừng 6 phút… Thật xin lỗi…”

“Không… Không… tôi không chấp nhận lời xin lỗi… các anh phải cứu nó… phải cứu nó…”

“Minh ơi… hu hu… Minh ơi, đừng đi mà…”

“Khoan đã… hình như… lại có mạch đập…”