Chương 102: Hoán Mệnh

Tầng 12, tại gian phòng nhỏ bên cạnh sảnh tiệc…

Một góc phòng được đặt một chiếc bàn hột xoài gỗ góc chó bóng lộn. Trên bàn ngồi sẵn hai người… Người bên trái là một người phụ nữ, phát thanh viên truyền hình. Người ngồi giữa bàn là Nhất lão mái tóc bạc trắng, gương mặt lạnh lẽo vô cảm. Phía sau lưng họ là một tấm phông màn lớn với dấu quốc huy đỏ rực.

Phía trước họ là ê kíp của Đài Truyền hình với máy quay phim được kết nối xuống chiếc xe đậu trước cửa khách sạn. Từ chiếc xe đó được đấu sóng với Đài Truyền hình và tất cả hình ảnh sẽ được phát sóng trực tiếp toàn quốc.

Ông Huỳnh Quốc Định đứng trong góc phòng bên cạnh là hai gã an ninh. Ông quan sát mọi việc với nét mặt thoải mái vui vẻ.

Màn hình nhỏ phía sau máy quay phim vẫn đang phát một bản tin nóng được phát ra từ Đài Truyền hình. Một giọng nữ nhẹ nhàng rõ ràng như rót vào tai tất cả mọi người…

“20H30, đêm ngày 26/9, một vụ nổ lớn xảy ra tại bờ sông Đồng Nai. Đến hiện nay chúng tôi vẫn chưa ghi nhận thiệt hại về người và tài sản”.

Ông Định nét mặt âm trầm. Vài phút trước ông nhận được tin, người ông phái tới để duy trì thời gian đếm ngược của trái bom, bị người Hồng Bang bắt giữ. Qua hệ thống camera ông Định mới biết chiếc xe tải chở trái bom đó đã được đưa ra khỏi tầng hầm khách sạn. Ông cũng mất liên lạc với đám an ninh khách sạn Grand Palace. Ông Định thầm cảm thán, mình đã đánh giá thấp năng lực của Hồng Bang. Ông đã không dùng đến cảnh sát và quân đội để trấn giữ con tin phía bên đó… Mà hoàn toàn tập trung vào bên này.

Nhưng không sao cả… Át chủ bài vẫn nằm trong tay ông. Không những Tứ trụ, mà còn đám lãnh tụ cấp cao của hơn trăm quốc gia còn đang bị Nhị lão, Tam lão làm cho vui say quên trời đất trong căn phòng bên kia. Tình hình hiện nay ông đã ở thế bất bại.

– Chuẩn bị tiếp sóng…

– “Sẵn sàng… 10 giây…”

– 9… 8… 7… 6… 5…

“Kính thưa Quý khán giả cả nước, trước khi tiếp tục chương trình truyền hình buổi tối hôm nay, chúng tôi cần phát sóng một bản tin đặc biệt…”

Màn hình tivi hiện lên hình ảnh của Nhất lão mái tóc bạc trắng, đôi mắt ông sáng tỏ nhưng không che giấu được vẻ tang thương buồn bã vì vận mệnh tương lai của đất nước.

Ông Định đứng trong góc phòng, trên tay cầm điện thoại, mở kênh truyền hình trực tuyến. Thấy gương mặt vô cảm của Nhất lão trên màn hình, ông nhếch mép cười. Thứ ông muốn là khuất phục bốn lão già cứng đầu này phải chấp nhận cho mình thượng vị. Dĩ nhiên ông Định ý thức được cách thượng vị này là không phù hợp với quy trình thông thường. Nhưng đã sao?!

Bầu cử và biểu quyết với những người am hiểu chính trị thì chẳng có giá trị thực tế gì. Như lần ông Định đắc cử vị trí lãnh đạo cao cấp dưới Tứ trụ… Số phiếu biểu quyết đồng ý đề bạt của ông chỉ hơn hai mươi phần trăm. Nhưng chỉ một lời của Tứ trụ thống nhất đưa ra ý kiến, toàn bộ biểu quyết đều vô giá trị. Ông vẫn đắc cử trước bao nhiêu ánh mắt uất nghẹn bên dưới.

Và sự kiện hôm nay ông trời đã giúp ông. Hơn trăm lãnh tụ các nước đều hội tụ, vài chục báo đài quốc tế có mặt trong thành phố… Công bố của Nhất lão đêm nay trên sóng trực tiếp đài truyền hình quốc gia sẽ không thể phản hồi. Sau đó những thiếu sót trong quy trình bổ nhiệm sẽ được phù đắp một cách đơn giản.

“Kính thưa nhân dân cả nước, tôi Nguyễn Nhất Huy, là… của nước… Hôm nay tôi có một tin tức quan trọng xin công bố… Vì lý do tuổi già sức khỏe không cho phép và nhận được sự đồng thuận nhất trí của… Từ ngày hôm nay 26/9 tôi xin từ chức… và đề bạt… ông Huỳnh Quốc Định, sinh năm 1967, từng giữ vị trí… nay tiếp nhận vị trí… thay thế tôi. Quyết định bổ nhiệm của chính phủ đối với ông Huỳnh Quốc Định số QĐ/BCT. 21. 69 có hiệu lực từ ngày 26/09/2021. Xin chào và cảm ơn toàn thể nhân dân.”

Nhất lão cúi đầu thật sâu. Mái tóc bạc của ông phất phơ rũ xuống bàn như một lời xin lỗi với nhân dân cả nước. Ông ngẩng đầu lên khóe mắt đã ươn ướt ngấn lệ… Ông vốn không ham muốn cái ghế này, chỉ mong một ngày chọn được người xứng đáng để trao lại. Nếu làm được như vậy, có lẽ vài năm còn lại trong cuộc đời ông sẽ được thư thái nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ…

– “Cắt…”

– Tốt lắm, Nhất lão. Xin cảm ơn… À không… ông không còn là Nhất lão nữa… ha ha… – Ông Định ngửa mặt cười vang.

“Phụp…” Đột nhiên đèn tắt ngúm cả gian phòng tối đen. Đèn khẩn cấp lóe lên ánh sáng xanh…

– Chuyện gì đã xảy ra… – Ông Định ngạc nhiên kêu lên.

Ngay lúc này ở bên ngoài, trên lối hành lang.

“Soẹt…”

Một bóng đen lướt ra nhanh như cắt bắn nổ bóng đèn khẩn cấp trên góc. Cả hành lang chìm vào bóng tối. Bóng đen như một con linh miêu lập tức lộn một vòng tránh đi. Ngay vị trí cũ vách tường liền toét lửa.

– CẨN THẬN TẬP KÍCH…

“Hai…” Minh đếm thầm trong đầu. Cả người nhẹ nhàng không một tiếng động bước nhanh. Cảnh tượng hành lang như phủ lên một màu xanh ngọc qua cặp mắt kính hồng ngoại.

“Soẹt… soẹt… soẹt…” – Một bước ba mạng người đổ gục.

“Ba…”

“Soẹt… Soẹt… soẹt…”

Mỗi phát súng của Minh đều chính xác giữa đầu. Những gã đàn ông liên tục gục xuống không kịp kêu một tiếng. Nhưng vì tia lửa từ họng súng, Minh vẫn phải liên tục đổi chỗ qua lại…

“Soẹt… soẹt… soẹt… soẹt…”

Mỗi chỗ anh rời đi để lại vô số vết đạn bắn lỗ chỗ trên vách tường, trên sàn nhà. Đám người còn lại chìm trong bóng tối chỉ mở to hai mắt đón tia lửa từ họng súng mà bắn.

“Bốn…”

“Soẹt… soẹt… soẹt… soẹt…”

Nhưng trái với suy đoán của bọn chúng liên tục bốn phát đạn không có một tia lửa bắn ra… Minh nằm trên mặt đất dùng áo vest của một cái thi thể bắn mỗi phát đạn đều đổi góc áo mới che họng súng. Đám người kia không thấy gì bắt đầu hoảng loạn bắn xối xả về phía phát ra tiếng súng.

“Soẹt…” – Một phát đạn lướt sát qua đầu làm Minh lạnh gáy. Anh lộn một vòng tránh đi hai phát đạn cắm thẳng xuống, tay đón lấy hai khẩu súng dưới sàn nhà…

“Năm” – Đếm thầm trong miệng, Minh hất tấm kính ra khỏi mắt, chậm rãi đứng lên.

“Phừng…”

Đèn trần vụt sáng rực, chói lòa. Đám đàn ông còn tám người vô thức nheo mắt lại. Lúc mở mắt ra cả tám người đều giật thót nhìn thấy một người đàn ông cao lớn hai tay hai súng đứng sừng sững trước mặt mình…

“Soẹt… soẹt… soẹt… soẹt…” Hai họng súng trong tay Minh tóe lửa liên tục, từng người từng người gục ngã.

Hàng lang yên ắng tràn ngập mùi khói đạn khét lẹt. Minh đảo mắt nhìn quanh hơn hai mươi thi thể trên sàn nhà.

“Soẹt…”

Chợt sau vai đau nhói, Minh đảo người ngã nhào ra sàn nhà, khẩu súng chĩa ngược về hướng đó tóe lửa.

Lúc này tại tầng Trệt của Khách sạn Galaxy, đèn khách sạn vừa lóe sáng.

Mười lăm gã đàn ông mặc áo quần đen làn da sẫm màu dẫn theo trăm gã đàn ông Hải Đường Bang ùn ùn túa ra từ tầng hầm bao vây kín phía trước Khách sạn. Bên trong sảnh tầng trệt cũng ồ ạt tiến ra hơn trăm người mặc quân phục quân đội và hai mươi người mặc đồng phục cảnh sát thuộc Tổ Điều tra Đặc biệt đứng kín mặt tiền sảnh trước.

– Báo cáo… Bắt được một đối tượng khả nghi… – Một tiếng hô lớn từ bên trong.

Một tên cảnh sát nắm chặt cổ áo một người đàn ông bệ vệ, kéo đi một cách thô bạo.

– Buông tay… Tôi là Lê Hồng Khánh… Tôi đến đây gặp Tứ lão… – Ông Khánh cố giãy giụa nhưng không thoát được bàn tay mạnh mẽ của gã đàn ông.

Một người đàn ông mặc quân phục bước tới. Hắn là Ngọc, đầu lĩnh của nhóm quân đội và cảnh sát trong lần hành động này. Hắn nhìn ông Khánh, quay lại hỏi nhóm người phía sau:

– Ai cho ông ta vào đây?!

Một gã đàn ông mặc đồng phục an ninh khách sạn bước đến nói:

– Là Huấn… Huấn đang ở đâu?! Nhưng ông ta đến đây hai người…

– Huấn đã chết… xác của hắn ở trong phòng… – Người đàn ông đã tìm thấy ông Khánh lên tiếng.

– Hừ… – Ngọc hừ lạnh, rút súng chĩa vào trán ông Khánh, hỏi. – Người đi chung với ông đâu?!

– Hả?! Nói gì?! – Ông Khánh nghiêng tai, hỏi.

– ĐỪNG CÓ GIỠN MẶT VỚI TÔI… HẮN ĐI ĐÂU?! – Hắn giận dữ gầm lên.

“Onggg… onggg… ongggg” – Đột nhiên bên ngoài vang lên một âm thanh kỳ lạ, càng lúc càng lớn.

Ngọc giật thót mình, buông lỏng ông Khánh chạy nhanh ra trước. Đám người bên ngoài cũng nhốn nháo bịt tai vây quanh một chiếc Rolls – Royce. Phần cốp sau của chiếc xe mở lên, bên trong vừa trồi lên một thiết bị kỳ lạ chĩa thẳng vào trong khách sạn. Thiết bị đó như một khẩu súng máy to lớn, nhưng lại không có nòng để bắn đạn mà thay vào đó là một cây trụ bít đầu vây quanh là những tầm gai đang lóe sáng chập chờn những dòng điện… Khi Ngọc đến phía ngoài cửa kính của khách sạn, vừa thấy vật đó, hai mắt hắn trợn ngược lên như muốn nổ tung. Hắn hét lên đến lạc giọng:

– PHÁO ÂM THANH… BẮN NÓ… PHÁ HUỶ CHIẾC XE ĐÓ NHANH…

Nghe tiếng hét của Ngọc hơi mười họng súng đồng loạt chĩa thẳng vào cái thiết bị kia và cả chiếc xe trút đạn xối xả. Nhưng dường như tất cả đã muộn…

– ONGGGGG… ONGGGGG…

Cỗ máy phía sau xe chấn động rồi bắn ra những vòng âm thanh vô hình lại làm không khí như bị bóp méo đi, lao thẳng vào đám người phía trước… Đám người Thái và Hải Đường bang ngã lăn ra đất, ôm chặt hai tai lăn lộn gào rú như điên dại. Những vòng âm thanh đó nối đuôi nhau không dừng lại, càng đi càng tỏa rộng ra xuyên qua vách tường kính cường lực cao 8 mét của sảnh khách sạn…

“ẦM” – Tấm kính khách sạn nổ tung thành mảnh nhỏ.

“Ầm… ầm… ầm…” – Những nơi vòng âm thanh chấn động cường độ cao đi qua… Những tấm kính, bàn kính, tranh treo tường đều rạn nứt rồi vỡ vụn.

Tận thế như phủ xuống trong gian sảnh khách sạn. Đám quân đội và cảnh sát bên trong cũng chịu chung số phận. Lăn lộn gào thét ôm cứng hai tai rỉ máu… Duy chỉ có một người, ông Khánh mặt hơi nhăn tái nhợt, tay đè lên hai tai nhưng vẫn đứng vững. Ông bước qua đám người lăn lộn gào khóc trên mặt đất, đi ra cửa khách sạn.

Nhìn chiếc xe xe của mình ông Khánh nhăn mặt cười khổ. Chiếc Rolls – Royce Bespoke bóng bẩy trị giá 85 tỷ của ông lỗ chỗ vết đạn bắn, kính chống đạn cũng vỡ vụn vì chấn động âm thanh. Đó còn là do khẩu pháo âm thanh giấu sau cốp xe không hướng trực tiếp vào nó. Nếu không thực khó hình dung nó sẽ ra sao… Ông Khánh nhìn vào trong xe, liền tháo vội hai nút tai xuống, hô lớn:

– Hữu… Hữu…

Bên trong đống kính vỡ nát có một thân hình nằm co rút bên dưới sàn xe. Nghe tiếng ông gọi, cơ thể đó khẽ nhúc nhích rồi ngồi dậy, lớp kính vụn trên người rơi lả chả. Hữu day day hai lỗ tai, mặt nhăn nhó nhìn ông Khánh nói:

– Ông chủ… Thứ này thật kinh khủng ah.

Luồng xe giao thông bên ngoài đã được người Hồng Bang chặn đứng hai bên. Lúc này hơn trăm người đàn ông mặc quần áo đen, nai nịt vũ trang mạnh mẽ ồ ạt tiến vào khách sạn. Họ cướp súng của đám người còn lăn lộn rên rỉ dưới đất, kẻ phản kháng lập tức lãnh một phát đạn vào giữa trán. Hơn hai trăm tay chân của ông Định mau chóng bị chế trụ, trói cứng trên mặt đất.

– BUÔNG SÚNG XUỐNG… LẬP TỨC BUÔNG SÚNG XUỐNG…

Nhưng lúc này không ngờ năm chiếc xe quân đội lao đến, tiếng hô lớn từ trong loa phát thanh oang oang vang dội. Đám người Hồng Bang nhướng mày nhìn lại, tay nắm chặt những khẩu súng, không chút căng thẳng. Trong lòng mỗi người lúc này đều dâng lên một chút cảm giác hư vinh, chưa bao giờ họ đối diện với lực lượng quân đội chính thống lại có cảm giác tự tin như vậy.

– GIỮ NGUYÊN VỊ TRÍ…

– KHÔNG ĐƯỢC HÀNH ĐỘNG…

Huyết Phục Đao và Hằng Kiểm cùng hô lớn, bước lên trước. Tùng cũng chen người bước ra, tay cầm một cái thẻ đỏ của Quân đội đưa ra trước:

– Người dẫn đội của các anh là ai?! Tôi là Đại uý Tùng, Quân khu 6.

Từ trên xe bít bùng một người đàn ông trung niên tóc hoa râm bước xuống. Ánh mắt ông ta từ ngạc nhiên đến thảng thốt nhìn đám người bị chế trụ dưới sàn nhà. Trong đó có không ít người từ quân đội mà ông ta biết mặt. Người nào mặt mày cũng tái nhợt, hai lỗ tai rỉ máu… Ông ta lại nhìn cái vật lù lù dựng đứng từ cốp sau chiếc Rolls – Royce nát bươm vì đạn bắn. Thoáng rùng mình…

Ánh mắt ông ta lại nhìn về phía hơn trăm người đàn ông đang đứng kia và những khẩu M27, những trái lựu đạn da trơn đeo trên người họ. Ông lại thấy một người cao lớn gác khuỷu tay lên một khẩu chống tăng chống xuống đất. Mí mắt ông có chút giật giật… Chuyện này thật khó xử. Trước khi phân rõ trắng đen ông ta cần họ buông súng, nhưng với điều kiện bên ông phải có vũ lực áp đảo tuyệt đối. Nhưng tình hình trước mắt ưu thế lại không đứng về bên ông.

– Thiếu tá Cường… Đã lâu không gặp… – Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh.

– Ông… ông Khánh…

– Tôi nghĩ tình huống này hai bên cùng cử đại diện lên gặp Tứ lão mọi chuyện sẽ rõ ràng…

Năm phút trước, tầng 12 trên hàng lang dẫn vào sảnh tiệc…

“Soẹt…”

Minh ngã nhào ra đất, khẩu súng trong tay chĩa ngược ra sau tóe lửa. Trước mắt anh một gã đàn ông vừa xuất hiện từ cánh cửa nhỏ trên hành lang ngực thấm ướt máu, từ từ ngã gục.

– KHỐN KIẾP… – Bên trong cửa vang lên tiếng hét giận dữ.

– DỪNG TAY… – Một âm thanh già lão khàn đục vang lên.

Từ sau cánh cửa hai ông lão tóc bạc trắng chậm rãi bước ra. Phía sau là hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào lưng họ… Minh đứng lên, khẩu súng trong tay ghìm chặt vẫn có chút run rẩy. Bờ vai của anh không ngừng truyền đến cơn đau buốt làm nét mặt anh tái nhợt.

Minh hai mí mắt nheo lại phát ra tia lạnh lẽo khi nhìn thấy ông Định. Bên cạnh ông ta gã đàn ông cao lớn, tên Lộc An đầu lĩnh của Hải Đường bang… Họ đang dùng hai ông lão như một tấm khiên che chắn. Tứ lão và một ông lão Minh chưa gặp mặt, nhưng anh có thể đoán được đây là một trong Tứ trụ của quốc gia.

– Khá lắm… Ha ha… – Ông Định nhìn Minh cười sằng sặc. – Tôi không biết cậu lọt vào đây thế nào… Nhưng bên dưới là hơn hai trăm thủ hạ của tôi. Cậu dự định đem những người này đi thế nào?!

Minh nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, nhếch mép cười nói:

– Hai trăm người của ông sẽ bị trong mười giây nữa sẽ bị tiêu diệt trong vài giây nữa thôi…

– Ha ha… Bằng vào đám Hồng Bang của cậu sao?!

Tiếng cười vang của ông Định chưa dứt thì…

“ONGGGG… ONGGGG” Một âm thanh kỳ lạ vang lên từ bên dưới, làm cả tòa nhà chấn động run rẩy…

Nhất lão, Tứ lão mặt tái đi sợ hãi… Ông Định thì nét mặt co rút lại khó coi đến cực điểm.

– KHỐN KIẾP… Các ngươi đã tìm được chỗ giấu vũ khí… – Ông ra rít lên.

“Cạch… cạch…” Cánh cửa sảnh tiệc sau lưng Minh phát ra âm thanh như có người muốn mở ra từ bên trong. Minh còn nghe được âm thanh nháo nhào tranh cãi bên trong đó.

Nét mặt của Nhất lão và Tứ lão u ám buồn bã. Họ để lại Tam lão, Nhị lão chiêu đãi nhóm lãnh tụ các nước bạn chẳng qua là không muốn chuyện xấu của nước nhà phơi bày trước ánh mắt cả thế giới. Nhưng có lẽ đã không được rồi… Thể diện quốc gia lần này sẽ tổn hại tan nát không còn một mảnh.

Tứ lão nhìn thoáng qua Minh, ông cũng không thể trách cứ lòng nhiệt huyết của người thanh niên này. Vì dù sao lời hứa giữ an toàn cho tất cả mọi người phát ra từ miệng một kẻ lòng dạ rắn rết như ông Định không ai có thể đảm bảo. Ít ra có người Hồng Bang khống chế tình hình, lão Định không thể gây tổn hại cho mọi người.

– Phải… Tình hình lúc này lợi thế của ông đã mất… – Minh cười nhạt, nói. – Thả hai người họ ra. Tôi sẽ để cho ông rời đi…

– Ha ha… Ta không nghe nhầm chứ?! Cậu có biết rằng mình đã đến muộn không?!

Minh nhíu mày khó hiểu. Anh nhìn sang thì thấy gương mặt của ông lão bên cạnh Tứ lão nhăn nhúm lại khó nhìn đến cực điểm.

“Tin…”

Ngay lúc này cửa hai buồng thang máy mở ra, cùng lúc. Hai nhóm người khác nhau cùng túa ra, súng cầm chắc trong tay nhìn phía đối diện như đề phòng. Nhóm Hằng Kiểm, Huyết Phục Đao và năm anh em Huyết Thủ bước nhanh về phía Minh. Nhóm còn lại hơn mười người đàn ông mặc quân phục còn ngơ ngác nhìn hơn hai mươi thi thể rải rác trên sàn nhà…

“Soẹt…”

Đột nhiên không ai lường trước ông Định giơ súng ngắm thẳng vào đầu Lộc An, siết cò. Hắn gục xuống tại chỗ, mắt còn mở trừng trừng vẻ khó tin hiện rõ trên mặt.

– Bắt đám Hồng Bang cho ta… Chúng hợp tác với Hải Đường bang… uy hiếp Tứ trụ, còn bắt lãnh tụ các nước làm con tin.

Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, ông Định chỉ tay về phía tám người Minh. Đám Huyết Phục Đao lập tức vây kín quanh người Minh, rôm rốp giơ súng lên. Đám quân đội cũng nhanh không kém chĩa súng về phía họ.

– DỪNG TAY… – Nhất lão nhíu mày, môi mím chặt căm hận đến cực điểm.

– Ông đừng nên quên mình không còn là Nhất lão nữa… – Ông Định cười nhạt nói.

– Nhất lão, Tứ lão… Chuyện này thế nào?! – Thiếu tá Cường đầu rối tung lên tiếng hỏi.

– Anh không nghe lệnh của tôi sao?! Bắt chúng… Chống cự bắn bỏ cho tôi… – Ông Định rít lên.

– Xin lỗi… Tôi tại sao phải nghe lệnh ông?! – Thiếu tá Cường nhíu mày, thận trọng hỏi lại.

– Ta là… Ha ha… – Ông Định chợt cười vang, vỗ vỗ đầu mình. – Đúng vậy, văn bản chính phủ còn chưa chuyển xuống… Anh không biết cũng phải. Tôi là…

Tứ lão từ nảy đến giờ ánh mắt dửng dưng chợt cười nhạt lên tiếng:

– Hắn là kẻ âm mưu đảo chính… Bắt hắn lại.

– RÕ…

Ba người đàn ông hô lớn lập tức nhào qua, tước súng, đè nghiến ông Định ra sàn, khóa tay lại. Ông Định vẫn không tin nổi chuyện đang xảy ra, mặt đỏ ửng gay gắt, miệng mấp máy không nói nên lời. Ngay cả Nhất lão lúc này cũng sững người nhìn sang Tứ lão…

– Xin lỗi Thủ trưởng. Là tôi tự quyết không báo cáo trước. – Tứ lão nhìn ông, ánh mắt nghiêm túc, hơi cúi đầu nói.

– Ông… Ông có biết ông đang làm gì không hả?! Tôi là Nhất lão của cả quốc gia này. – Ông Định bị đè cứng trên mặt đất, rít lên. – Cả trăm triệu người đều nghe thấy… Ngay sáng mai cả thế giới đều biết… Ông muốn bôi tro trát trấu lên thể diện quốc gia sao?!

– Ai nói với cậu cả trăm triệu người đều nghe thấy?! – Tứ lão nhìn xuống ông Định cười nhạt nói.

Ông lại quay đầu vào trong phòng, gọi lớn:

– Cậu Tiến ra đây giải thích cho hắn hiểu đi…

– Vâng…

Một người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra. Ông ta là người của Đài Truyền hình, khi nãy là người trực tiếp thao tác máy quay phim. Nhìn mọi người, ông ta nói:

– 32 Giây ghi hình chuyển sóng trực tiếp vừa rồi là giả mà cũng là thật… Đối với người dân cả nước họ chỉ nhìn thấy một đoạn quảng cáo mà thôi.

– KHÔNG… Không thể nào… – Ông Định không tin nổi vào tai mình, hét lên. – Tôi rõ ràng thấy được hình ảnh trực tiếp trên điện thoại… Tôi không tin.

– À cái đó là nửa cái thật còn lại… Đoạn ghi hình đó thực sự được đưa lên kênh trực tuyến của Đài Truyền hình… Nhưng bị giới hạn IP… Chỉ những người trong tòa nhà này mới xem được. Tòa nhà này đã lắp thiết bị phá sóng bên ngoài, tất cả thiết bị di động muốn truy cập internet bắt buộc phải sử dụng wifi của khách sạn.

– Không… không thể nào… Các người… khốn nạn… – Ông Định thều thào, không cam lòng.

– Ông vẫn láu cá như ngày nào… Ha ha… Tốt lắm… – Nhất lão bật cười lớn, đấm vào vai Tứ lão.

Ánh mắt Nhất lão lúc này nhìn xuống ông Định đã có thêm ánh sáng tràn ngập niềm tin. Ông phất tay ra lệnh cho thiếu tá Cường:

– Đưa hắn đi… canh giữ thật kỹ cho tôi…

– RÕ…

Ông Định lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, mái tóc bạc trắng lòa xòa che kín mặt. Ông bị còng tay, hai người đàn ông xách lên như xách một con gà bước vào thang máy. Minh nhíu mày nhìn ông ta đến khi thanh máy khép lại, anh như đang tự nhắc nhở mình một thứ gì đó, nhưng nhất thời không nhớ được.

– Gọi thêm người lên đây. Dọn dẹp sạch chỗ này… Thật nhanh… – Tứ lão nói.

– RÕ…

Nhóm Huyết Phục Đao, Hằng Kiểm và năm anh em Huyết Thủ cũng lao ra phụ giúp dọn dẹp hiện trường. Lúc này bên dưới đã dồn lên năm mươi người vừa bên quân đội vừa bên Hồng Bang. Tất cả đều tất bật dọn dẹp hiện trường đẫm máu trên hàng lang. Một tấm thảm đỏ mới được trải ra, nước khử mùi phun đẫm khắp nơi. Nhìn thoáng qua ai rồi cũng cảm nhận được sự bất thường ở đây… Nhưng sau khi mấy vị khách kia rời khỏi sảnh tiệc về phòng nghỉ ngơi, họ vẫn còn một đêm để xử lý những thứ ngổn ngang này.

Trên vai còn một vết thương rỉ máu nên Minh đứng bên cạnh Tứ lão quan sát xung quanh… Không hiểu sao anh vẫn cảm thấy tinh thần mình chưa thể thả lỏng. Như có một sự uy hiếp vô hình đâu đó mà anh không thể nhìn thấy. Minh từng nghĩ ông Định còn lắp đặt một trái bom trong tòa nhà này. Nhưng có rất nhiều điều phản bác lại suy đoán này của anh. Thứ nhất, bản thân ông Định cũng ở trong toà. Thứ hai, kế hoạch của ông ta đã kín kẽ như vậy. Đến giây phút cuối cùng ông ta vẫn tự tin là mình thành công thượng vị. Vậy chuẩn bị một trái bom dưới giường ngủ của mình để làm gì?!

– Tốt lắm, chàng trai… Cậu là Thuận Minh, Hồng Bang có phải không?!

– Vâng, Nhất lão. – Minh lễ phép trả lời.

– Nhất lão… Tại sao chúng ta không di dời họ sang một khách sạn khác? – Minh không nhịn được buột miệng hỏi.

– Haizz… Đâu có đơn giản như vậy… Một lãnh tụ quốc gia di chuyển từ nơi này sang nơi khác phải đảm bảo an ninh theo đúng security protocols của Liên Hiệp quốc. Huống chi đây là hơn trăm người…

– Bốn lão già này hôm nay quá sai sót về yếu tố con người nên mới dẫn đến chuyện như vậy. Nếu điều chỉnh những thiếu sót này, Khách sạn Galaxy có thể xem là một pháo đài thép.

– Ha ha… Cháu nghi ngờ nơi đây lão Định có thể lắp bom có phải không?! – Tứ lão bước lại hỏi.

– Dạ… – Minh gãi gãi đầu, cũng không dám khẳng định.

– Ha ha… Cháu còn không biết để chuẩn bị cho cuộc họp này, nơi đây tồn tại những thứ gì đâu… Thiết bị điện tử cảm biến thành phần chất gây nổ dao động trong không khí được lắp đặt mỗi tầng, mỗi góc… Các loại bom, thuốc nổ điều chế từ TNT, PETN và RDX trọng lượng hơn 1kg không thể mang vào tòa nhà này mà không bị phát hiện. Dù là trong thời gian mất kiểm soát an ninh, ông Định có mang vào thứ gì đi nữa thì chỉ cần khởi động hệ thống trở lại ắt bị tìm ra ngay lập tức.

– Không những như vậy, trong 12 hệ thống vòm sắt phòng không của Israel lắp đặt bảo vệ thành phố, thì có 4 cái là đang tập trung vào tòa nhà này… Đánh chặn tất cả không kích tầm xa, dù là tên lửa định vị cũng không thể xuyên vào đến đây.

Minh không biết nói lời nào, chỉ cười cười chữa thẹn. Quả thật do thành công đột nhập vào đến trung tâm của nơi này nên anh có chút nghi ngờ về sự an toàn của nó. Bây giờ Minh mới hiểu, mình chẳng qua là một con kiến tình cờ chui lọt vào lỗ tai voi khi nó đang bệnh không phòng thủ.

– Ta nghe thiếu tá Cường báo cáo… Những vũ trang của Huyết Thủ hôm nay và cả khẩu pháo âm thanh trên xe ông Khánh đều là của ông Định, do Hồng Bang tìm được?! – Nhất lão chợt lên tiếng hỏi.

– Vâng, cháu dự định sẽ nộp lại toàn bộ cho chính phủ. – Minh không chút chần chừ nói.

– Tốt. Vậy… ngay sau khi rời khỏi đây tôi muốn cậu bàn giao hết số vũ khí đó cho Thiếu tá Cường quản lý. Có được không?! – Nhất lão nhìn Minh thật sâu hỏi.

– Vâng. Tốt thôi ạ. – Minh gật đầu thoải mái.

– Ha ha… Được lắm.

Nhất lão vỗ vai Minh gật đầu, cũng không nói thêm lời nào nhưng ánh mắt tán thưởng của ông còn hơn rất nhiều lời hứa hẹn cho Hồng Bang.

– Bây giờ chúng ta phải mở cửa cho họ ra… Có lẽ hai lão già kia đã giải thích phân bua đến muốn điên lên rồi. – Tứ lão nói.

– Mời họ lên thẳng Phòng Hội nghị tầng 27 đi… Dù sao chỉ trễ so với lịch trình ba mươi phút thôi. – Nhất lão nói.

– Vâng…

Cánh cửa lớn sảnh tiệc được mở ra… Đám quan chức quốc tế lũ lượt bước ra ngoài với ánh mắt e ngại nghi ngờ nhìn dáo dác. Nhất lão và Tứ lão bước đến chào đón, vui vẻ giải thích… Dĩ nhiên họ không nói về một âm mưu đảo chính chút nữa đã thành công, mà chỉ đổ lỗi cho một trận động đất bất ngờ làm hư hỏng một số kính trong khách sạn. Đó chẳng qua là một lời giải thích thô thiển. Nhưng trong ngoại giao chuyện như vậy xảy ra không ít… Quốc gia nào không có bí mật muốn che giấu.

Nhưng không phải ai cũng vui vẻ chấp nhận những lời giải thích qua loa như vậy. Đại diện Thái Lan, Đức, New Zealand, Nhật Bản tỏ ra nghi ngờ khả năng bảo vệ an ninh của nước chủ nhà. Họ vừa nhận được phản ánh của nhóm doanh nhân nước mình đang ở tại khách sạn Grand Palace. Họ bị đám an ninh của khách sạn đó ép buộc ở trong phòng, không cho ra ngoài. Sau đó dường như còn có đụng độ súng với một nhóm người… Sau khi đám an ninh bị chế trụ, họ mới được giải thoát. Chuyện này làm bốn ông lão vô cùng đau đầu không biết phải giải thích thế nào…

Minh không giỏi tiếng Anh, hay nói anh không biết tiếng Anh cũng không sai biệt nhiều. Ngoại trừ vài câu học vẹt, Minh cũng không biết gì hơn. Vì thế đám người trước mặt xí xố xí xào nói chuyện với bốn ông lão Minh hầu như chỉ đoán câu chuyện qua nét mặt… Nghe lâu hơn hai phút Minh bắt đầu nhàm chán, ngoắc tay ra hiệu cho đám Huyết Phục Đao đứng phía đối diện lặng lẽ rút lui.