Một đoàn người “biểu tình” trên đường Sùng Văn Môn,
- “Giả sư đệ!”
Công Tôn Lượng dở khóc dở cười vỗ vỗ vai Giả Hoàn. Hai người bọn họ biết rõ nội tình. Giả Hoàn chính xác là “xui khiến” Hàn Tú tài làm giống như tiền Minh Dương Văn Hiến công, không nghĩ tới Hàn Tú Tài thật sự đi làm.
.
Giả Hoàn khẽ lắc đầu, giọng phán đoán:
- “Công Tôn sư huynh. Hàn Tú Tài không có tụ lại bao nhiêu người. Hắn đạt không thành mục đích!”
Chúng sĩ tư thư viện đang nghị luận đều an tĩnh lại, cùng nhìn về phía Giả Hoàn. Tiểu bàn huynh La Hướng Dương tò mò hỏi Giả Hoàn:
- “Giả huynh, chuyện gì xảy ra?”
Giả Hoàn nói:
- “Hàn Tú Tài không hiểu sao biết được Thuận Thiên phủ, Phủ Doãn Lục Tân Hàn tham ô ngân lượng phòng lũ Vĩnh Định Hà, lên tới trăm vạn lượng bạc, đang vì chuyện này bôn tẩu.”
- “A...” Đám người kinh hô một tiếng. Nhao nhao trầm mặc.
…
…
Không khí mùa xuân tràn ngập, có Tú tài ra ngoài uống rượu, mỹ nhân bồi tiếp, có Tú tài vì quốc gia bôn tẩu. Bọn hắn đều là những người trẻ tuổi chưa tiến vào xã hội, nhiều ít vẫn có chút xúc động.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Thánh nhân không nói rằng đây là mục tiêu lý tưởng của cuộc đời.
Tử viết: Ngô vị kiến hảo đức như hảo sắc giả dã. (Ta chưa bao giờ xem đức tính tốt là háo sắc)
Cùng lúc, trên lầu ba đột nhiên truyền đến một hồi cười to:
- “Ha ha, ha ha ! Nực cười, đáng tiếc. Chỉ là hơn mười sĩ tử cũng đánh cờ hiệu ngụy trang vì dân lập mệnh. Hàn Tú Tài, hữu danh vô thực. Phế vật a!”
...
Một mực trầm mặc không nói Vệ Dương đột nhiên bạo khởi, ánh mắt sắc bén tức giận quát to:
- “Trên lầu là ai, xưng tên ra?”
Trên lầu có người đáp lại:
- “Tại hạ Uyển Bình Chương phách. Dưới lầu người nào?”
Cái tên này báo ra, Vệ Dương lập tức tịt ngòi.
...
...
Gia gia của hắn chỉ là Tòng nhị phẩm, Tả Bố chính sứ, như một tỉnh trưởng, quan to một phương. Nhưng gia gia của Chương Phách là quan cư nhất phẩm, Chương Đại học sĩ, ở trong Nam Thư Phòng, trụ cột chấp chưởng quyền hành triều đình.
Vệ Dương 13 tuổi là Huyện Án, được vinh dự xưng một tiếng thiên tài. Đương nhiên hắn biết không thể cùng Chương Phách nổi lên va chạm. Chỉ là một ngụm ác khí giấu ở trong lòng quả thực khó chịu.
.
Nghe mọi người ầm ĩ một hồi tiếng cười dài, chỉ nghe thấy Giả Hoàn cất giọng nói:
- “Bại tướng dưới tay, mà phát ngôn mạnh miệng. Uyển Bình Giả Hoàn ở đây!”
...
Túy Tiên lâu,
Phòng chữ “Bách” hoa lệ, vị trí bên trái cạnh cửa sổ, Chương Phách thối nghiêm mặt không tiếp lời. Trong lòng rất là khó chịu. Bọn hắn Song Hạc thư viện đồng học vừa vặn cũng tại hôm nay đến Phủ nha báo danh.
Ngồi cùng bàn, đồng học thư viện vì Chương Phách nói chuyện, lớn tiếng nói:
- “Ta không biết Giả Hoàn là người nào. Uyển Bình Mỗ Giáp ở đây.”
Trong lầu hai, tiểu bàn huynh La Hướng Dương cao giọng nói:
- “Uyển Bình La Hướng Dương ở đây!”
Uyển Bình Mỗ Giáp lập tức im lặng. Tân Hợi Uyển Bình, Huyện Án La Hướng Dương, tên này là đồng sinh đệ nhất nhân huyện Uyển Bình.
“Ha ha.”
Trong Lầu hai, một loạt học sinh Văn Đạo thư viện cảm thấy thống khoái, cười ầm vang.
Hứa Anh Lãng khen:
- “La Quân Tử, ngươi tâm tư thật nhanh nhẹn.” Rất rõ ràng, trên lầu tuyệt đối là Song Hạc thư viện tới báo danh Thi Phủ. Lấy ra danh hiệu Huyện Án đủ để tạo lực áp.
...
Lúc này, trong Lầu ba một vị nào lại nói:
- “Dưới lầu thế là chư sinh Văn Đạo thư viện. Hà tất miệng ra ác ngôn. Tại hạ Đại Hưng Mỗ Ất ở đây.”
Lầu hai, chư vị đồng học cười ha hả nhìn về phía Vệ Dương.
Tới lúc này, Vệ Dương trong lòng dâng lên một cảm thụ rất kỳ dị. Lần đầu tiên hắn cảm giác kiêu ngạo, không phải đến từ gia gia, từ gia thế của hắn, mà là từ thực lực bản thân hắn.
Loại cảm giác này thật tốt.
Vệ Dương cất giọng nói:
- “Đại Hưng, Vệ Dương ở đây. Các ngươi sau lưng luận người đúng sai, há là hành vi quân tử?”
Trong lầu ba truyền đến một hồi âm thanh chửi thề rất nhẹ, tương tự với các ‘Thán từ’ ngôn ngữ hiện đại
Con mẹ nó,
Mẹ nó,
Em gái ngươi,
Không phục không được!
…
…
Văn Đạo thư viện năm nay Thi Huyện quá nghịch thiên, vậy mà cầm xuống cả hai Huyện Án của hai huyện Uyển Bình, Đại Hưng trong Kinh thành.
Một viện Song án.
Thực lực dị thường kinh khủng!
Hết lần này tới lần khác bọn hắn “Đạo Tả tương phùng”, để cho người ta làm sao chịu nổi! Cái này... nên tìm ai nói lý?
.
Sau một hồi an tĩnh, bên phía Song Hạc thư viện trên lầu ba, có người phản bác:
- “Trì Chính Chi Luận, tại sao nói sau lưng luận người đúng sai? Chuyện thiên hạ, người trong thiên hạ nói.”
Hai thư viện vốn quan hệ cũng không hòa hợp. Tràng diện lập tức có mùi thuốc súng.
Cách lầu trên, lầu dưới ngươi một câu ta một câu ầm ĩ lên. Cũng là người đọc sách, tửu lâu phương diện cũng không tới quản, mà quản không được.
...
Công Tôn Lượng đối với Song Hạc thư viện oán niệm, vài ngày trước Song Hạc thư viện, Sơn trưởng Dương Sơn Trường còn châm chọc hắn khoa trường bất lực, liền cầm bầu rượu, tại bên cửa sổ hào khí nói:
- “Song Hạc thư viện chư vị, không cần đấu khẩu. Tới, tới, tới, lấy Văn Chương Luận cao thấp!”
Song Hạc thư viện chư sinh không còn gì để nói.
Dạng này Luận em gái ngươi!
Dưới lầu hai nói chuyện chính là Đại sư huynh Công Tôn Lượng.
Ai dám cùng hắn so kinh nghĩa văn chương? Trình độ này đã sớm ở cấp bậc Tú Tài, có khi còn là dạng người ưu tú nhất trong đám các Tú Tài. Quan môn đệ tử của Nhị bảng tiến sĩ xuất thân, há chỉ là hư danh?
Chỉ là... Công Tôn Lượng chính là vận khí quá tệ, bằng không đã sớm tại khoa trường nhất phi trùng thiên.
...
...
Trầm mặc một hồi, Song Hạc thư viện hơn mười người sĩ tử thương lượng qua, đơn giản là thua người không thua khí thế. Nếu tinh thần ứng chiến cũng không dám, đó cũng quá kém. Một người nói:
- “Tốt. Tại hạ ra một đề, thỉnh Công Tôn huynh trước tiên phá đề.”
Sĩ tử tỷ thí Văn Bát Cổ, không có khả năng so cả bản Bát Cổ văn, so chính là phá đề, câu đầu tiên. Câu này thường thường bao quát tinh túy cả bài văn. Có thể ngay tức thì phân cao thấp.
Tỉ như: Minh triều, Đường Thuận Chi, thi Hội là Hội Nguyên, thi Đình là Nhị giáp tiến sĩ, có một danh thiên Văn Bát cổ. Đề mục: ‘Tấn nhân hữu phùng phụ giả... phùng phụ nhương tí hạ xa’. Xuất từ 《 Mạnh Tử - Tẫn Tâm Hạ》.
Đoạn văn này đại ý là: ‘Tấn quốc có vị gọi Phùng Phụ, có thể tay không tấc sắt đánh chết mãnh hổ, về sau đề bạt làm kẻ sĩ. Một lần, hắn nhìn thấy nhiều người đang truy đuổi một con hổ. Có người mời Phùng Phụ đả hổ. Phùng Phụ vén tay áo lên xuống xe. Dân chúng nhìn, hô hào. Mà trên xe những cái kia kẻ sĩ thì chế giễu hắn không nên hỗn tạp tại bách tính’.
Như vậy, dạng này đề mục, viết Văn Bát cổ như thế nào? Như thế nào Thánh Nhân lập ngôn? Đường Thuận Chi cao thủ văn chương phá đề một câu: ‘Tấn Nhân Thủy Tắc Cải Hành Dĩ Tòng Thiện, Chung Tắc Tuẫn Nhân Nhi Thất Kỷ’.
Bạch thoại: Tấn quốc có người gọi Phùng Phụ, mới đầu có thể bỏ đi hành vi dũng mãnh cường hãn, biến thành tốt, người thiện lương. Về sau vì an toàn người khác lại mất đi phong cách, hành vi chính mình, lại quay về dũng mãnh cường hãn.
Mạnh Tử chân ý: Thuật mà không làm, đạo tẫn.
...
...
Một người nói:
- “Nghe cho kỹ, ‘Học Nhi Bất Tư Tắc Võng’. Công Tôn huynh lấy gì phá đề?”
Công Tôn Lượng không chút nghĩ ngợi nói:
- “Duy học nhi bất cầu gia tâm, Tắc hôn nhi vô sở đắc vu kỷ’. Ngươi lấy câu gì phá đề?”
Người vừa ra đề liền sửng sốt, nọa nọa đem chính câu phá đề của hắn nói ra.
...
Một thoáng im lặng, trêu đến đám học sinh Văn Đạo thư viện cười phá lên, có người khoa trương lấy tay chụp cửa sổ cười ha hả. Người ra đề mục, chắc chắn trước kia đã làm đề mục này, ngược lại không có phá đề, cái này là đang làm gì?
Công Tôn Lượng tự tin mỉm cười, nói:
- “Tới ta ra đề. ‘Ngô thập ngũ hữu chí vu vu học’.” Cũng là xuất từ Luận Ngữ.
Hồi lâu, Song Hạc thư viện có người nói đúng một câu, hỏi:
- “Công Tôn huynh phá đề là gì?”
Công Tôn Lượng cười nói:
- “Ta phá đề: Thánh nhân sở dĩ chí vu đạo giả, Diệc duy tiệm dĩ chí chi.”
Song Hạc thư viện đám người một trận trầm mặc. Không giải quyết được a! Đây đúng là mãnh nhân, có chân tài thực học. Có người nói:
- “Không được. Không thể so Văn Bát cổ. Đổi biện pháp.”
- “Ta tới. Đối liên.” Một tên tầng ba cất giọng:
- “Công Tôn huynh tài cao. Ta Song Hạc thư viện chịu thua. Nhưng đấu văn, không thể chỉ so với văn chương. Ta có một bộ câu đối: Nhị tam tứ ngũ.”
.
- “Tốt, so thì so!” Công Tôn Lượng khoái ý cười, giơ bầu rượu mãnh liệt uống một ngụm lớn.
Lầu hai tinh thần chiến đấu của học sinh Văn Đạo thư viện đang lên rừng rực, nhao nhao tranh đoạt nói:
- “Ta tới, ta tới. Câu đối đơn giản như vậy, ai không biết. Ha ha, Song Hạc thư viện xem ra đã hết biện pháp.”
...
Giả Hoàn đối với câu đối liên không có bản lĩnh gì. Chỉ án bộ ban đọc《Đối Loại》,《Vận Thi Huấn》, 《Huấn Mông Biền Cú》. Biết được: thiên đối địa, mưa đối gió, đại lục đối trường không, hoa trên núi đối cây dưới biển, xích nhật đối với thương khung,...
Nhưng hắn biết, Song Hạc thư viện tất nhiên dám ném ra một câu đối, nghe đơn giản khẳng định có cạm bẫy. Lúc này nhìn về phía La Hướng Dương.
.
Đại sư huynh uống rượu phấn khởi, không hỏi hắn. Ngược lại La Quân Tử người này gặp chuyện tỉnh táo.
La Hướng Dương cau mày nói:
- “Giả huynh, khẳng định có vấn đề. Nhưng mà câu đối này ta không nghĩ ra được.” Hắn xuất thân gia đình tiểu địa chủ, sống sung túc từ bé. Đến thư viện ra sức học hành kinh nghĩa, đối với mấy thứ đối liên bên ngoài văn chương chính thống rất ít đọc qua.
.
Giả Hoàn đảo mắt đám người, gặp Vệ Dương khóe miệng mang theo cười lạnh, liền nhanh nói:
- “Tất cả mọi người đừng vội. Để cho Vệ thiên tài lên.”
Đang chuẩn bị hô lên âm thanh, một vài tên sĩ tử hơi có chút bất mãn nhìn xem Giả Hoàn:
- “Dựa vào cái gì?”
Hứa Anh Lãng đối với Giả Hoàn chắp tay một cái, cười quái dị nói:
- “Giả đồng học, đây là cái đạo lí gì? Chúng ta vì sao cần để cho Vệ thiên tài thay chúng ta đối với đâu? Rất đơn giản đi. Hai ba bốn, năm, đối lại Bảy, tám chín mười.”
.
Vài tên đồng học nhao nhao mở miệng kêu hợp lý.
Công Tôn Lượng uống rượu, cũng không tham gia, hắn ít khi vận dụng “quyền uy” của Đại sư huynh. Hắn tin tưởng Giả Hoàn.
Rất nhanh, Giả Hoàn giơ tay thủ thế ép xuống, cường ngạnh lên tiếng:
- “Việc quan hệ vinh dự Thư viện. Ta là Viện Thủ có trách nhiệm, mọi người hãy nghe ta!”
...
...
Tràng diện vẫn như cũ huyên náo, Giả Hoàn quyền uy Viện Thủ không chân chính có tác dụng. Tại trong thư viện, chỉ có Giảng Lang. Bên ngoài, chúng sĩ tử không định nghe lời một hài tử, dù cho hắn là Viện Thủ.
Giả Hoàn cũng không để ý đám người, ngữ khí nhanh nhẹn đối với Vệ Dương đang ôm cánh tay xem náo nhiệt:
- “Vệ đồng học, ngươi tất nhiên tại Văn Đạo thư viện đọc sách, thư viện vinh dự có ngươi một phần. Trận thứ hai, ngươi tiếp lấy.”
Vệ Dương khinh thường lạnh rên, kiệt ngạo bất tuần nhìn xem Giả Hoàn còn nhỏ hơn hắn 4~5 tuổi. Tâm tình lúc này khá là mâu thuẫn. Hắn cùng đám người thư viện không hợp nhau. Muốn nhìn bọn hắn xấu mặt nhưng cảm thấy bằng tài hòa tự thân, làm náo động.
Cảm giác coi như không tệ!
Lúc này, lầu ba Song Hạc thư viện có người thúc giục nói:
- “Chư vị nếu là đối không ra, sớm nói một tiếng. Chịu thua cũng không mất mặt a!”
Vệ Dương nói:
- “Có cái gì khó? Nghe đây: ‘Sáu, Bảy, Một, Mười”
Câu đối dạng ẩn chữ Một (thiếu áo), Mười (thiếu ăn). Vệ Dương từ nhỏ đi theo Gia gia tham gia đủ loại Văn hội, không biết kiến thức bao nhiêu kỳ liên, câu này đã từng nghe qua.
“A...”
Song Hạc thư viện đám sĩ tử kinh ngạc một tiếng thấp giọng hô. Thời gian ngắn như vậy, đám Văn Đạo thư viện kia vậy mà đáp đúng.
- “Tốt, lại đến.”
Vệ Dương đối lại Song Hạc thư viện, lầu hai phòng chữ “Trường” an tĩnh lại. Vừa rồi mấy người muốn lên đối đoạt danh tiếng, giờ đều co người. Bọn hắn nghe xong Vệ Dương đối từng cặp, liền biết bọn hắn càn rỡ. Đây chính là cao nhân. May mắn là Vệ thiên tài ra sân a!
Lúc này, Vệ Dương nói:
- “Tốt, cuối cùng là một liên. Các ngươi có thể đối, coi như ta thua. Nghe: ‘Yên Tỏa Trì Đường Liễu’.”
.....