Chương 87: Như Dương Văn Hiến công

-

Vị Bạo lực Tú tài đảo mắt tiệc rượu, ly bàn trưng bày, rượu ngon món ngon, trong lòng buồn bực, lạnh rên một tiếng, giận dữ mắng:

- “Quốc Chi Thạc Thử (đám chuột đục khoét quốc gia)”

Hướng Long Giang tiên sinh ngồi chính giữa thi lễ:

- “Hàn mỗ gặp qua Ninh tiền bối.

Long Giang tiên sinh thu liễm vẻ buông thả không bị trói buộc, ánh mắt yên tĩnh, gật đầu, nói:

- “Tử Hoàn không cần đa lễ. Ngồi xuống cùng uống một chén. Hôm nay nếu là chuyện Vi Quan Tràng Trung mà đến cũng không cần nói.”

Hàn Tú Tài không chịu ngồi, ngang ngạnh nói:

- “Tại hạ hôm nay vì vạn dân mà đến!”

Long Giang tiên sinh khẽ nhíu mày, đề nén tâm tình, cầm lên chén rượu bằng sứ tuyệt đẹp, chậm rãi nhấp một ngụm.

Giả Hoàn tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Vị Hàn Tú Tài hình dáng tai to mặt lớn, có phong phạm. Vừa vào cửa đem tất cả mọi người đều mắng. Bây giờ lại bức cách lập trường rất cao “Vì dân mà đến”.

Có cá tính!

Hắn nhìn sang phía Tô Thi Thi như muốn hỏi “đây là ai?”. Sau đó, Tô Thi Thi hơi nghiêng cơ thể, khuynh hướng về phía Giả Hoàn, nhỏ giọng giới thiệu:

- “Đây là Kinh thành Cuồng sĩ Hàn Cẩn, Hàn Tử Hoàn, Quốc Tử Giám cống sinh.”

Mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền đến, làm người tâm thần thanh thản. Giả Hoàn nhẹ nhàng gật đầu, tĩnh quan xem tình thế giữa sân.

Giả Hoàn, Tô Thi Thi nói chuyện xảy ra trong tích tắc. Giữa sảnh, Hàn Tú Tài dõng dạc nói:

- “Kinh kỳ trọng địa, Cư dân mấy trăm vạn. Thuận Thiên phủ Phủ Doãn Lục Tân Hàn ăn hối lộ trái pháp luật, tham ô ngân lượng phòng lũ Vĩnh Định Hà lên tới trăm vạn lượng, không đặt vạn dân trong lòng. Nếu có mưa to, sinh dân nhất định trôi dạt khắp nơi. Long Giang tiên sinh nỡ lòng nào?”

.

Giả Hoàn giờ đã hiểu, Hàn Tú Tài tới để tố cáo.

Hắn vừa nghe Tô Thi Thi nói qua thân phận Long Giang tiên sinh, hy vọng vị nhận thân cùng Hoàng đế có thể truyền đạt mong muốn của Hàn Tú Tài cho Ung Trị biết.

Tuy nhiên, tâm là tốt, với chính trị cực kỳ ngây thơ.

Long Giang tiên sinh uống một chén rượu, thản nhiên nói:

- “Ta sớm đã không hỏi chuyện đúng sai quan trường. Tử Hoàn tìm nhầm người rồi.”

Hàn Tú Tài không giữ được bình tĩnh, âm thanh lớn như la hét:

- “Đây không phải đúng sai quan trường. Đây là đại kế dân sinh. Ninh tiền bối xưa tại Hàn Lâm viện dám khẳng khái nói thẳng, Vì dân chờ lệnh. Danh truyền thiên hạ. Vì cái gì hôm nay chỉ cầu bo bo giữ mình?”

Long Giang tiên sinh trong mắt lóe lên một tia thần sắc thống khổ. Nhưng hắn cũng không có đáp ứng Hàn Tú Tài thỉnh cầu, nói sang chuyện khác:

- “Hôm nay sắc trời đã tối, Tử Hoàn tất nhiên không muốn ngồi xuống cộng ẩm, có thể đi nghỉ trước.”

Hàn Tú Tài bực tức:

- “Thấy dân chết mà không cứu, không phải việc làm của người đọc sách. Quốc gia gian khổ, mấy con chuột lớn đục khoét, ngang ngược. Tiểu dân khốn khổ, bụng ăn không no. Triều đình quan to, quan nhỏ ngồi không ăn bám, đều như tượng bùn. Không phải Ninh tiền bối quên mất sơ tâm, không mang ý chí giúp đỡ thiên hạ? Chỉ nguyện bảo đảm nhà mình phú quý. Đạo khác biệt, Mưu cầu khác nhau. Hàn mỗ hôm nay ở đây cùng Ninh tiền bối cắt bào đoạn giao”.

Trong sảnh một mảnh xôn xao!

Tất cả mọi người tức giận bất bình. Nào có dạng người như này. Một lời không hợp, liền muốn tuyệt giao. Đó có phải hay không tất cả người trong thiên hạ đều phải theo đạo lý của ngươi?

Có người chỉ trích: “Hàn Tú Tài, ngươi không cần quá trương cuồng!”

Giả Hoàn nhẹ nhàng lắc đầu.

Vị này Hàn Tú Tài ước chừng hơn 20 tuổi, làm sao vẫn cái lăng đầu thanh? Long Giang tiên sinh cách nhìn là đúng. Thuận Thiên phủ Phủ Doãn (giống Tri phủ) nhưng vị trí đặc biệt hàm chính tam phẩm, quyền cao chức trọng. Vị trí này biến động, không phải đấu tranh chính trị thì là cái gì?

Hàn Tú Tài chỉ sợ cho người khác sử dụng làm thương.

Mà Hàn Tú Tài muốn Long Giang tiên sinh ra mặt, điều này thật sự có điểm giống phim truyền hình đề tài chiến tranh, lời kịch như sau:

-“Các huynh đệ, xông lên cho ta!”. Nhưng mà, chính xác lời kịch phải có phải là:

-“Các huynh đệ, cùng ta xông lên”?

Long Giang tiên sinh trầm mặc, tâm tình trầm trọng nói:

- “Cũng tốt. Ngươi ta tuyệt giao nơi này. Quân tử tuyệt giao, không ra ác ngữ. Nhưng ta vẫn phải khuyên Tử Hoàn một câu: ‘Minh triều vong tại Đảng tranh, Đảng Đông Lâm cổ động sinh viên nghị sự triều chính, điều này không phải phúc của Quốc gia’.”

Hàn Tú Tài không trả lời, hắn còn đang tức giận cắt bào đoạn giao. Chỉ là, trong lúc nhất thời tay không chưa xé được góc áo.

Giả Hoàn nhìn ra được một chút Long Giang tiên sinh rất coi trọng vị Hàn Tú Tài, liền có lòng giảng hòa.

Hắn vừa mới thụ ân huệ của người, không có Long Giang tiên sinh hỗ trợ, Triệu Huyện lệnh sẽ không tại chỗ đồng ý điểm hắn qua Thi Huyện.

Hàn Tú Tài loại người này, nói như thế nào đây, một dạng cực đoan. Thường xuyên đem sự tình khiến cho rối loạn. Nhưng nếu như một quốc gia không có người chính trực dạng này, ước chừng cách thời điểm vong quốc cũng không xa.

Giả Hoàn thong thả cất giọng:

- “Tại hạ có một lời, nói cho Hàn tướng công nghe một chút. ‘Bực tức quá thịnh giống như đứt ruột, Phong cảnh nhìn lâu cũng trở nên quen’. Há có thể bởi vì một câu nói không hợp lại cùng bằng hữu đoạn giao? Cố tìm cái chung, gác lại bất đồng mới là đúng lý.”

Hàn Tú Tài nghe có chút đạo lý, quay người nhìn về phía Giả Hoàn, đang muốn đáp lại. Đột nhiên nhìn thấy hắn tuổi còn quá nhỏ đã ngồi uống rượu có danh kỹ hầu, dựa hồng tựa thúy, nổi giận nói:

- “Ngậm miệng. Ngươi cái tiểu nhi năm nay mấy tuổi? Vậy mà học người sa vào hoan tràng, háo sắc. Ngươi biết cái gì gọi dân sinh gian khổ? Sao không ăn thịt cháo. Dốt nát.”

Ta đi! (cái đệt) Giả Hoàn thầm chửi một câu, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sa vào hoan tràng? Hắn và Tô Thi Thi khoảng cách chí ít nửa thước. Còn chưa từng chạm vào người nàng.

Giả Hoàn cực kỳ khó chịu nhìn xem Hàn Tú Tài. Còn có thể hay không dễ nói chuyện? Hắn bất quá có ý tốt khuyên một chút. Tên Tú tài này vậy mà trực tiếp mở miệng phun người.

Vốn còn muốn thật tốt nói chuyện, nhưng đến bước này hắn không phải mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người ta, cười lạnh một tiếng nói:

- “Hàn tướng công tất nhiên một lòng vì Dân, sao không giống như nghĩa cử Tiền Triều Dương Văn Hiến Công, đăng cao nhất hô, tại Tả Thuận Môn can gián? Cớ gì ở đây khó xử Long Giang tiên sinh?”

Tiền triều Dương Văn Hiến công chính là Minh triều tam Đại tài tử Dương Thận. Minh triều đại lễ nghị sự, Dương Thận vung tay hô to: “Quốc gia dưỡng sĩ trăm năm mươi năm, trượng nghĩa vì khí tiết mà chết, là tại hôm nay!” Dẫn đầu đi tìm Gia Tĩnh hoàng đế gây phiền phức. Câu nói này tương đối có lực kích động, một nhóm lớn nhiệt huyết thanh quan viên đi theo. Kết quả đương nhiên cực kỳ thảm liệt.

Bởi vì đình trận, chết mười sáu người, Dương Thận bị giáng chức Vân Nam, chết già ở nơi này.

Giả Hoàn nói như vậy, dĩ nhiên không phải xui khiến Hàn Tú Tài đi nháo sự, chịu chết. Hàn Tú Tài chỉ là Quốc Tử Giám cống sinh, không có quan thân, hắn không đến được Tả Thuận Môn. Giả Hoàn là châm chọc Hàn Tú Tài:

Để người khác nhìn ra lý do hắn gây sự, tìm Long Giang tiên sinh làm bia đỡ đạn, chính mình núp ở phía sau làm rùa đen.

Hàn Tú Tài lúc này khuôn mặt đỏ bừng lên, hô ba tiếng: “Hảo, hảo, hảo.” Quay người hướng Long Giang tiên sinh hành lễ:

- “Tại hạ không phải khó xử Ninh tiền bối, chỉ là vì đại kế quốc gia. Vị tiểu bằng hữu này nói rất đúng. Nên giống cử chỉ của Dương Văn Hiến công. Quốc triều dưỡng sĩ trăm năm mươi năm, trượng nghĩa vì khí tiết mà chết, là tại hôm nay”

Hàn Tú Tài một phen nói trịch địa hữu thanh, hướng Giả Hoàn chắp tay, ngẩng đầu, không chùn bước ra tiền phòng.

...

...

Hàn Tú Tài xuất hiện nhanh, rời đi cũng nhanh, nháo trò cứ như vậy kết thúc, trong sảnh tiệc rượu không khí lâm vào cơn sóng nhỏ. Không có ai còn có hứng thú tiếp tục uống rượu làm vui.

Hàn Tú Tài chính xác bạo một thông tin mãnh liệt: Thuận Thiên phủ Phủ Doãn Lục Tân Hàn tham ô trăm vạn lượng bạc. Tất cả mọi người đều suy tư chuyện này hàm ý là gì, xem xét đến mức độ ảnh hưởng.

Long Giang tiên sinh đối với Giả Hoàn gật đầu, giơ ly rượu lên nói:

- “Phải cám ơn Giả Tiểu Hữu vì ta vãn hồi một vị bằng hữu. Lại cùng uống một ly.”

Giả Hoàn giơ ly lên, nhấp nhẹ một ngụm, lần này xem như trả Long Giang tiên sinh một tiểu nhân tình. Trong lòng suy nghĩ tám thành Hàn Tú Tài lỗ mãng sẽ thật sự đi đăng cao nhất hô.

Đương nhiên, có người nghe hắn hay không thì rất khó nói.

Long Giang tiên sinh ngắm nhìn bốn phía, nói:

- “Hôm nay hưng tận, tùy ý lại mời chư vị cộng ẩm.” Đám người rối rít nói phải.

Long Giang tiên sinh lại nói:

- “Giả Tiểu Hữu vừa mới nói một câu: ‘Lao Tao Thái Thịnh Phảng Tràng Đoạn, Phong Vật Trường Nghi Phóng Nhãn Lượng’. rất là xuất sắc. Ngày mai liền có thể truyền khắp Kinh sư. Nhưng có tác phẩm xuất sắc, để cho chúng ta uống một ly cuối cùng.”

...

Giả Hoàn cười khổ, hắn quen miệng, không cẩn thận lại “chụp” một câu danh ngôn. Danh tiếng đoán chừng muốn truyền đi. Giờ cũng lười nhác tính toán cái gì được mất. Bằng không thì chính là: Tiện nhân già mồm.

Nghĩ vậy Giả Hoàn nói:

- “Vừa rồi nổi lên một tiểu từ, viết tặng cho Tô cô nương.” Nhân tiện coi như trả thù lao cho Tô Thi Thi cùng hắn uống rượu đi.

Một đám người reo hò gọi tốt.

...

...

Bầu không khí thoáng khôi phục. Long Giang tiên sinh để cho người mang lên giấy bút. Tô Thi Thi kéo ống tay áo miệng, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, thần thái động lòng người, động tác nhẹ nhàng mài mực, như mỹ nhân thêm hương.

Bảy vị danh kỹ bồi rượu cực kỳ hâm mộ nhìn Tô Thi Thi. Kỳ thực, Giả công tử chỉ cần nói một câu, ‘Dục vấn giang mai sấu kỷ phân’ là chính tay viết cho một trong các nàng, giá trị bản thân lập tức sẽ tăng vọt.

Giờ đây ra một tác phẩm thi từ cùng cấp độ, vốn Tô Thi Thi đã là đệ nhất danh kỹ, không biết danh tiếng còn muốn thịnh bao nhiêu nữa đây.

Giả Hoàn viết xong, Tô Thi Thi dùng giọng nói như thanh khê niệm tụng:

...

“Khinh hãn vi vi thấu bích hoàn, Minh triều Đoan ngọ dục phương lan.”

“Lưu hương trướng nị mãn thanh xuyên.”

“Thái tuyến khinh triền hồng ngọc tí, Tiểu phù tà quải lục vân hoàn.”

“Giai nhân tương kiến nhất thiên niên.”

...

Dịch:

“Mồ hôi nhẹ ướt thấu tơ xanh, Hừng đông Đoan ngọ lan giữa dòng.

“Sông dài tựa một dải thơm”

“Lụa xinh vấn vít ánh hồng tay ai. Bùa son chênh chếch tóc mây.”

“Giai nhân xin hẹn cùng nàng ngàn năm.”

Đây là bài Từ Hoán Khê Sa - Đoan ngọ của Tô Thức

Tô Thi Thi vừa niệm xong, cả sảnh đường lớn tiếng vỗ tay khen hay.

Có người vỗ bàn trà rầm một tiếng hô tốt;

Có người uống một ly;

Có người tự chụp cái “chân” lớn của mình;

Một mỹ nhân lòe loẹt ánh mắt vũ mị hướng Giả Hoàn;

Một người xinh xắn ôn nhu ánh mắt hâm mộ dán chặt vào Tô Thi Thi, hận không thể lấy thân thay thế;

Thêm một người thon dài, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Giả Hoàn, tựa hồ muốn một ngụm đem hắn nuốt vào...,

Long Giang tiên sinh cười to: “Giả Tiểu Hữu quả nhiên danh bất hư truyền! Hảo thơ.”

Phùng Tử Anh nói:

- “Giả huynh đệ đại tài. Không hổ chi danh Thiên tài. Thích hoa tích hoa, đúng là nhân tài thế hệ của chúng ta.”

Công Tôn Lượng phiền muộn thở dài:

- “Giả sư đệ thi tài thiên bẩm. Hữu xạ tự nhiên hương, cuối cùng cũng lập kiến.”

Bầu không khí trong sảnh đường một lần nữa náo nhiệt lên. Giả Hoàn trở thành tiêu điểm toàn bộ yến hội, là nhân vật trung tâm trên sân khấu.

Long Giang tiên sinh đổi bát rượu lớn, từng câu từng câu cùng mọi người giám thưởng “Từ” này.

Thượng khuyết,

“Khinh hãn vi vi thấu bích hoàn” Không thể nghi ngờ là viết thần thái Tô Thi Thi vừa mới múa xong, xuân phân tiết khí.

“Lưu hương trướng nị mãn thanh xuyên” Là nữ tử rửa mặt hương phấn rơi vào trong nước.

Chữ “Mãn” cho người khác có thể tưởng tượng mùi hương thơm cơ thể trên người Thi Thi mỹ nhân.

...

Hạ khuyết,

“Thái tuyến khinh triền hồng ngọc tí, Tiểu phù tà quải lục vân hoàn” miêu tả lúc này Tô Thi Thi trang phục mỹ lệ da thịt như ngọc.

“Giai nhân tương kiến một ngàn năm” Nói là, hi vọng có thể giống như thời điểm lúc này gặp nhau, cùng giai nhân một chỗ một đến ngàn năm.

Tuyệt diệu !

…...