Tháng giêng, năm Ung Trị thứ 9;
Tết xuân, mấy ngày nghỉ trôi qua, thời gian của hắn khá phong phú.
Qua ngày mùng mười tháng riêng, lục tục đã có học sinh bắt đầu trở về Văn Đạo thư viện.
Thư viện tuy thống báo tháng giêng ngày mười tám mới bắt đầu nhập học, nhưng cũng không phải là tất cả học sinh cũng đúng ngày mười tám ngày mới đến. Bất luận niên đại nào, trường học hiện đại, thư viện cổ đại đều không thiếu học sinh khắc khổ ra sức học hành. Gọi là những con mọt sách!
Đọc sách có thể thay đổi vận mệnh!
Buổi chiều ngày mười tám ngày, trong thư viện nhân sinh huyên náo.
Trong sân u nhã, rộng rãi giảng đường, hành lang, dưới mái hiên, ngủ bên, khắp nơi có thể thấy các đệ tử thư viện tụ tập cùng một chỗ thảo luận.
…
...
Buổi sáng thành tích thi mới công bố, chúng học sinh theo thứ tự ngồi vào chỗ đã sắp xếp trước. Mặc dù lần này kiểm tra không ảnh hưởng thăng hạng Ngoại Xá, Nội Xá, Thượng Xá nhưng đủ để cho đám người nghị luận ầm ĩ. Chung đặc tính với các đợt kiểm tra định kỳ Đại học kiếp trước.
.
Kể từ biến pháp Vương An Thạch, đem Thái học chia làm Ngoại, Nội, Thượng Xá - tam đẳng, mỗi tháng khảo thí lần lượt bổ sung thứ hạng lên xuống. Sau đó, lấy Tống Minh khoa khảo làm chủ, Văn Đạo thư viện cũng giống như thế.
Nửa tháng kiểm tra một lần, gọi là Sóc Khảo (kiểm tra định kỳ). Căn cứ xếp hạng để quyết định xếp hạng trong từng Xá đẳng, vị trí lên hay xuống.
Mỗi tháng một lần kiểm tra sẽ quyết định thay đổi các cấp Nội, Ngoại, Thượng Xá.
Vị trí cuối bị đào thải, hàng năm bị cắt giảm Ngoại Xá chừng 5 người.
…
Nội Xá sinh “Giáp Tự” và “Ất Tự” hai ban, phân biệt có 20~30 người.
Ngoại Xá sinh chia thành bốn lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh, 30 người một lớp. Trong đó, chỉ có “Giáp Tự” ban mới có tư cách tham dự mỗi tháng một lần kiểm tra thăng đẳng Tam Xá.
Văn Đạo thư viện đặt tại Nam nhìn về hướng Bắc, phía Đông viện lạc tam tiến có tên Thanh Vân viện, là giảng đường của 4 lớp Ngoại Xá. Trong đó, Minh Luân Đường là giảng đường Giáp Tự.
Bên ngoài Giáp Tự giảng đường, dựng thẳng một khối gạch xanh. Trên có dán trương giấy trắng lớn, ghi thứ tự xếp hạng chung của 112 người trong Ngoại Xá - Tứ ban.
…
…
Buổi chiều;
Ngoại Xá, Minh Luân Đường,
Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống vách đá xếp hạng kéo lấy cái bóng thật dài, rơi trên nền đá xanh, bậc thang, cột trụ hành lang, trên mái hiên.
Giả Hoàn tận lực mất hơn nửa canh giờ mới tới nơi đây, còn khá nhiều học sinh y phục giản đơn hoặc thanh sam, hoặc xám trắng ở trước vách đá cao đàm khoát luận.
.
Nhiều tiếng cười to. Bầu không khí nhiệt liệt.
Thấy Giả Hoàn đi tới, mấy nhân vật đang khen chê, một học sinh dáng người cao cao, trêu chọc nói:
- “Nha, Giả Tam đến! Chư vị đã nhìn qua thành tích, hãy tránh ra, để cho Thiên tài xem Viện Bảng.”
Chúng học sinh đều cười ầm lên, dạt ra.
…
...
Giả Hoàn ba bài thơ trên Túy Tiên lâu đã truyền khắp nội bộ thư viện, học sinh, Giảng lang đều biết. Người hiểu chuyện gọi hắn là “Giả Tam”.
Nỗi khổ “thi danh quá thịnh”, ước chừng chính là dạng học bá Đại học thời hiện đại, luôn có một mức đãi ngộ quen thuộc: Không có bằng hữu.
Điều này thì hắn làm người hai kiếp quá quen thuộc.
.
Đương nhiên, lấy Giả Hoàn thủ đoạn kết giao không phải không thể có bằng hữu, nhưng hắn tới đọc sách thi cử, tinh lực đều dành để đọc sách, mà hạn chế giao lưu, sau này thay đổi thân phận cũng không có chỗ tốt.
Đối với đồng học giễu cợt, Giả Hoàn chỉ im lặng, chưa tới mức tức giận. Hắn không có nhạy cảm như vậy. Khí chất trầm ổn, thanh tịnh, cảm xúc không hiển lột, đừng nói chỉ là tiểu hài 9 tuổi, ngay cả đám thanh niên 20 tuổi khó mà giữ bình tĩnh như hắn.
Một đám đồng học cũng người nọ, người kia, không thiếu người càng là bội phục khí độ, tài học của Giả Hoàn.
…
Giả Hoàn chắp tay, đi đến bình phong ở dưới cổng. Từ Giáp Tự ban bắt đầu nhìn thứ tự.
Vị trí Hai mươi chín (29), tìm được tên Giả Hoàn
Văn Đạo thư viện, kết quả điểm thi Ngoại Xá căn cứ vào Thiếp Kinh, Mặc Nghĩa, Văn Bát cổ.
Đầu tiên coi trọng Thiếp Kinh, Mặc Nghĩa, yêu cầu học sinh đọc thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh, hiểu rõ, tiêu hoá nát vụn trong bụng.
Nếu là Kinh Nghĩa sai lầm giống nhau, lúc này mới nhìn Bát Cổ văn định thứ tự.
“Đến cùng là tiếp xúc Bát Cổ văn chương thời gian quá ngắn a!” Giả Hoàn lẩm bẩm một tiếng. Kinh Nghĩa của hắn hoàn toàn đúng hết. Chỉ là suy xét Bát Cổ văn còn thiếu hỏa hầu, đứng thứ 29 trên 30 người, khiến hắn thiếu chút nữa bật ra khỏi Giáp Tự ban , mất đi tư cách khảo nhập Nội Xá.
Ngoại Xá thư viện vẻn vẹn Giáp Tự ban liền có hai mươi chín người Kinh Nghĩa đúng hoàn toàn, hắn đứng sau 28 người, không hổ là thư viện nổi tiếng Kinh sư.
Tàng long Ngọa hổ.
…
…
Nếu là ngay cả Tứ thư Ngũ kinh đều đọc không thuộc, ăn không thấu, còn thế nào tham gia khoa cử khảo thí?
Có người nói, Tú tài đều có bản lĩnh Quốc Học Đại sư, đây tuyệt không phải khoa đại nói ngoa!
Giả Hoàn xem xong “Viện Bảng” còn muốn rời khỏi, lúc này, người học sinh cao cao cất giọng cười:
- “Ha ha, lại tới một thiên tài. Chư vị lại nhường đường, nhường đường a!”
Giả Hoàn quay đầu nhìn, thấy một người chừng mười hai~ mười ba tuổi nho sam thiếu niên đi tới, dáng người thon dài, môi hồng răng trắng, dung mạo khá tuấn mỹ. Nho sam thiếu niên lướt qua Viện Bảng, lạnh rên một tiếng, hướng về người đồng học cao cao nói:
- “Dịch đồng học, đứng hàng Giáp Tư ban mười tám, cuối tháng thăng Nội Xá có hy vọng?”
Dịch đồng học đáp:
- “Trong Nội Xá, chư vị đồng học đều là tinh anh trong thư viện, tháng hai muốn hạ tràng tham gia thi huyện, ta sao dám hi vọng thăng Nội Xá.”
Nho sam thiếu niên ngạo mạn liếc nhìn tất cả mọi người một mắt:
- “Tất nhiên không có hi vọng, các ngươi còn không trở về giảng đường chăm chỉ học hành. Đến vực thèm cá, không bằng lui lại mà kết lưới! Ở đây sau lưng nghị luận người khác là đạo lý gì?”
Dịch đồng học nghẹn lời.
Nho sam thiếu niên phẩy tay áo bỏ đi. Vài tên học sinh rối rít:
- “Thực sự là cuồng vọng. Hắn cho là hắn là ai? Giảng lang hay là Sơn trưởng? Bất quá là đích tôn tử Tam phẩm Bố chính sứ thôi mà!”
- “Nói cẩn thận. ta thư viện đệ tử lấy văn chương luận anh hùng, không phải luận gia thế.”
- “Này, tên Vệ mỗ nhân này sức học điên cuồng. Hắn lần này sóc khảo tên thứ hai. Sợ là có hy vọng bổ sung vào Nội Xá. Cuối tháng này trong Nội Xá muốn bổ sung 3 người.”
…
...
Giả Hoàn thi dang mặc dù thịnh. Nhưng mà, đương kim thiên tử trọng văn chương, túc hạ cần gì phải giảng Hán Đường. Không có người cho rằng Giả Hoàn cuối tháng không thể nào tấn thăng Nội Xá.
Đều bị gọi đùa là “Thiên tài”, nhưng Vệ đồng học thực lực rõ ràng càng được tán thành.
Tức giận bất bình mọi người cũng không có đem Giả Hoàn kéo vào. Bọn hắn cùng Giả Hoàn không quen.
.
Nhìn xem nho sam thiếu niên, Giả Hoàn hiền hòa cười cười, nhìn lướt qua Viện Bảng một lần mới rời đi. Hắn mặc dù bị Vệ thiên tài gộp chung vào một nhóm chỉ trích, coi thường, nhưng chỉ xem như người qua đường, cũng không tức giận.
Ai có thể cam đoan chính mình lúc nào cũng nhân vật chính?
Khổng phu tử cũng nói: Người không biết mà không hờn, không cũng quân tử hồ.
…
Ngược lại đối với vị Vệ Dương, Vệ đồng học hơi hiếu kỳ. Gia thế hảo, thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai.
Trước kia, học Đại học trong đám bạn học có một vị “nhân sinh doanh gia, sinh ra đã ở vạch đích” là mỹ nữ hoa khôi trong lớp. Về sau làm Phó Tổng giám đốc Công ty xuyên quốc gia.
Hắn dĩ nhiên lĩnh ngộ nhân sinh không bình đẳng. Tỷ như hắn với vị Vệ đồng học cảnh ngộ chênh lệch rất lớn Cũng tỷ như, hắn bây giờ cùng vị này Vệ Dương đồng học cảnh ngộ chênh lệch...
...
...
Giả Hoàn theo hành lang hướng Tây hướng viện lạc giảng đường, sau lưng vẫn còn tiếng nghị luật của đám người Dịch đồng học.
Không thể không nói, tin tức của đám người Dịch đồng học rất linh thông. Cuối tháng tiểu khảo, Nội Xá loại 3 người, còn có mười hai ngày thời gian, hắn có thể vào sao?
.
Nội Xá toàn tử đệ ưu tú của thư viện, không ít người là qua Thi Huyện, là Đồng sinh Thi Phủ. Chỉ có tiến vào Nội Xá, thư viện mới cho phép học sinh tham dự thi Huyện. Đây là cách làm đúng, đối với học sinh phụ trách, cũng đảm bảo danh tiếng thư viện.
Văn Bát cổ...,Nội Xá..., thời gian a.
Giả Hoàn bây giờ thiếu nhất chính là thời gian, một đường suy tư, xuyên qua hành lang, hắn muốn đi tìm Diệp Hồng Vân Diệp giảng lang.
…
Đúng lúc, đâm đầu đi tới ba thanh sam học sinh, một người trong đó là Trần Gia Vận, hắn đã là học sinh Nội Xá.
Trần Gia Vận ngẫu nhiên gặp Giả Hoàn, hơi có chút giật mình, dừng lại chào hỏi:
- “Giả đồng học gần đây vừa vặn tốt?”
.
Ngày đó, sự tình ba bài thơ truyền ra, Trần Gia Vận bị đánh sấp mặt, bị thương rất nặng, giờ đây chào hỏi tất nhiên là không có ý tốt.
Giả Hoàn lẳng lặng, hắn không gây sự nhưng có “mối thù đánh mặt”, hắn sẽ không vô tư chịu nhục. Quả nhiên, Trần Gia Vận đối với bằng hữu bên cạnh nói:
- “Vị này chính là Giả đồng học, nghỉ Tết không trở về nhà.”
Liền có người cười khẩy nói: “Ngay cả Tế Tổ cũng không trở về? Trong mắt có hay không Tông Tộc?”
Bên cạnh Trần Gia Vận, mấy vị bằng hữu cũng Nội Xá sinh, nhao nhao mở miệng trào phúng:
- “Vì cầu công danh, ngay cả phụ mẫu đều không hiếu thuận, dạng người này thật có thể nói là bạc tình bạc nghĩa.”
- “Vì công danh mà đọc sách, chúng ta thực sự là hổ thẹn tại làm bạn!”
.
Mặt ngựa Trần Gia Vận cũng mang theo nụ cười chế nhạo:
- “Chư vị không cần lo lắng, ta xem dáng vẻ Giả đồng học khó có thể thi vào Nội Xá. Ha ha.”
Trần Gia Vận muốn đem danh tiếng Giả Hoàn làm hư, trút cơn giận.
Giả Hoàn nhẹ nhàng thở dài, đối với Trần Gia Vận chắp tay một cái:
- “Trần đồng học Tết xuân về nhà?”
Trần Gia Vận sững sờ.
Giả Hoàn lại hỏi:
- “Trần đồng học Tết không trở về nhà được phụ mẫu đồng ý sao?”
Trần Gia Vận lại sững sờ.
…
...
Giả Hoàn kết thúc nói:
- “Tại hạ trước mặt Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân đã hồi bẩm qua Tết không về nhà, nhận được các trưởng bối đồng ý, ngay cả Tộc trưởng đều gửi thư căn dặn ta đi học cho giỏi. Tại hạ muốn hỏi một câu, Đến cùng là ai không hiếu thuận? Đến cùng ai không nhận phụ mẫu? Đến cùng ai không nhận Tông tộc?”
.
Trần Gia Vận một gương mặt ngựa đỏ bừng lên. Hắn gia hương mấy trăm dặm Bảo Định huyện, trên người có mỗi công danh Đồng Sinh, đương nhiên sẽ không trở lại quê hương. Hắn ba năm trước liền đi ra ngoài đọc sách, nơi nào nói cái gì năm nay không trở về nhà.
Một vị bằng hữu Trần Gia Vận nói: “Trần huynh đã sớm đi ra ngoài đọc sách, nơi nào sẽ cùng...”
Giả Hoàn ngắt lời nói:
- “Tại hạ thời điểm đi ra ngoài, từng tại trước mặt trưởng bối làm một bài thơ nói rõ ý chí: ‘Hài nhi lập chí xuất hương quan, Học bất thành danh thệ bất hoàn. Mai cốt hà tu tang tử địa, Nhân sinh vô xử bất Thanh Sơn’ Các ngươi cầu học chi tâm không kiên định, ngược lại trách mắng người cầu học chi tâm quá kiên định. Tử viết, Kiến hiền tư tề yên, Kiến bất hiền nhi nội tự tỉnh. Các ngươi thế nào lý giải?”
.
Chú giải: Tử viết: Thấy người hiền, nên nghĩ cần phải học hỏi họ để giống như họ, thấy người xấu, nên tự phản tỉnh chính mình.
.
Trần Gia Vận và vài tên bằng hữu lập tức lộ ra thần sắc xấu hổ. Thánh Nhân dạy: Kiến hiền tư tề yên, Kiến bất hiền nhi nội tự tỉnh, sao bọn hắn không hiểu, chắp tay một lễ, tránh sang lối hành lang uốn khúc, nhường lối.
Giả Hoàn hung biện trang bức hoàn tất, mặt lạnh lùng bước qua, vừa mới phát sầu vì khảo thí, tâm tình không vui, chợt biến mất không dấu vết, thần thanh khí sảng. Bị người khác nhục mạ, hắn không ngại đáp lễ, điều hòa sinh hoạt đọc sách khô khan.
...
…
Liếc bóng lưng Giả Hoàn, một bằng hữu Trần Gia Vận nhẹ nhàng thở dài:
- “Trần huynh, không thể nói xấu hắn ngày Tết không trở về a. Tạm chờ hắn vào Nội Xá, chúng ta trên văn chương phân cái cao thấp.”
Ý là, thi từ coi như xong. Cái này, con mẹ nó ra ngoài bốn mươi dặm đọc sách còn gặp phải mãnh nhân, chúng ta lấy gì ra so?
Trần Gia Vận tâm tình uất ức gật đầu.
Xem ra, hắn trù hoạch sự kiện kia độ khó rất lớn!
…...