Chương 73: Lập chí thành Danh - Hết quyển một

Sự tình xử lý hoàn tất, Giả Hoàn lần nữa hướng Giả mẫu từ biệt, nói:

- “Tôn nhi cầu học sốt ruột, hôm nay muốn xuất phủ. Đúng lúc gặp thịnh hội, tại đây hướng Lão thái thái, Thái thái chào từ biệt: ‘Hài nhi lập chí xuất hương quan, Học bất thành danh thệ bất hoàn. Mai cốt hà tu tang tử địa, Nhân sinh vô xử bất Thanh Sơn’!”

(ý nói: Hài tử lập chí xuất phủ đi học, không học thành tài không trở về)

...

Giả mẫu cứ nhìn đứa cháu trai này lại thấy phiền, có chút cảnh giác. Hôm nay chơi đùa nàng hơi mệt. Vừa rồi chính là Giả Hoàn chào từ biệt dẫn ra một đống chuyện. Nhưng nghe xong câu thơ của hắn, trong lòng nhất thời thoáng có chút biến hóa.

Giả Hoàn tổ hợp Giả Xá, đại sát tứ phương, Vương phu nhân chật vật bại lui.

Giả mẫu vẫn là phải suy nghĩ một chút: Đại quyền của nàng có hay không sa sút. Đây là một vấn đề hợp cách quyền hạn mà nhà cầm quyền đều phải suy tính.

Giả mẫu để Giả Hoàn xuất phủ đọc sách, cũng không thể nói: Ngươi không trúng tú tài, cũng không cần trở về. Nói ra biểu lộ nàng quá hà khắc. Nhưng Giả Hoàn rất thông minh đã tuyên thệ: Không thành tài thề không về.

Vậy thì đúng khẩu vị, tính khí của Giả mẫu.

Giả mẫu khẽ gật đầu, nói: “Thơ hay. Thật là chí khí. Cho Hoàn ca nhi đưa rượu lên.”

Giả mẫu gọi ‘tốt’, trong phòng lập tức hùa theo, vang lên một hồi tiếng khen. Lý Hoàn cùng đám tiểu thư, cô nương cùng kêu lên lớn tiếng khen hay, “Thơ hay!” những giọng dịu dàng như oanh gáy, nhất thời cảnh tượng như hoa khoe màu đua sắc cả vườn xuân.

.

Uyên ương mỉm cười cho Giả Hoàn dâng lên một ly hâm rượu. Nàng thật ra muốn nói một câu:

Tam gia, ngươi lại thắng!

.

Giả Hoàn tiếp nhận chén rượu, uống một ngụm. Rượu vào cổ họng, niềm vui tràn trề! Hắn lại hướng Vương phu nhân thi lễ:

- “Nhi tử hướng mẫu thân chào từ biệt. Tạ Mẫu thân ân chuẩn xuất phủ đọc sách.”

Vương phu nhân không nói lời nào. Nàng hôm nay để Giả Hoàn “hố” ba lần, bị thiệt lớn. Bây giờ không có hứng thú nói chuyện cùng hắn.

Giả Hoàn lơ đễnh, người thắng đối chiến kẻ bại phải có một điểm phong độ! Lại hướng Giả Xá, Hình phu nhân hành lễ:

-“Tạ Đại bá, Đại bá mẫu.”

- “ Ân. Đi học cho giỏi.” Giả Xá cười có chút miễn cưỡng.

Hắn còn đang nghĩ như thế nào lợi dụng Giả Hoàn. Nào biết được Giả Hoàn hung ác, còn thề: Chưa thành tài liền không quay trở lại. Vậy hắn còn thế nào lợi dụng Giả Hoàn? thật hậm hực.

Giả Hoàn mỉm cười. Giả Xá tâm tư, hắn đoán được.

Giả Hoàn lại hướng Lý Hoàn, mấy cô nương thi lễ, khẳng khái nói:

- “Hoàn hướng Đại tẩu, Bảo nhị ca, các tỷ tỷ muội muội, chào từ biệt.”

...

Lý Hoàn, Tiết Bảo Trâm, Lâm Đại Ngọc, Giả Nghênh Xuân, Giả Thám Xuân, Giả Tích Xuân cũng là cùng nhau đứng lên, bội hoàn âm vang vang dội. Chúng nữ nhao nhao hướng Giả Hoàn đáp lễ.

Giả Hoàn hôm nay tài năng hiển lộ.

Một thơ lập chí, khẳng khái phóng khoáng, tình cảm khuấy động.

Quả nhiên là anh tư thiếu niên! Ai dám vô lễ?

Duy có Giả Bảo Ngọc đối với Giả Hoàn rất bất mãn, rời tránh đi, biểu thị hắn không nhận lễ.

.

Lý Hoàn đại biểu chúng nữ nói:

- “Chỉ nguyện Hoàn huynh đệ đọc sách đậu cao trung, làm vinh dự Giả gia gia môn.”

Giả Hoàn cười cười: “Tạ Đại tẩu cát ngôn!”

Hiên ngang vững bước ra khỏi căn phòng hảo hạng của Giả mẫu.

.

Vốn là Giả Hoàn xuất phủ đọc sách cần cho Giả mẫu, Vương phu nhân dập đầu.

Nhưng hắn chỉ khom mình hành lễ. Đây là có vấn đề. Nhưng trong khách sảnh, không có ai chỉ ra.

Bởi vì, người thắng không bị chỉ trích!

...

Tuyết lớn tung bay giữa thiên địa mênh mông một màu. Tráng lệ, hùng vĩ lâm viên Vinh quốc phủ bị tuyết rơi nhiễm trắng xóa, u tĩnh không người.

Giả Hoàn lấy áo bông, áo choàng, dạo bước tiến vào trong gió tuyết. Khóe miệng lộ ra ý cười.

Tâm tình thư sướng!

Hắn cuối cùng khôi phục tự do, sắp rời đi mảnh thiên địa nhỏ hẹp.

Giả Hoàn đạp tuyết dưới chân, nhanh nhẹn hướng về chỗ ở. Hắn lấy hành lý, tới thư phòng Giả Chính nói một tiếng, liền có thể rời khỏi nơi này.

...

...

Giả Hoàn sau khi rời đi,

Tiệc rượu cũng không cách nào tiến hành tiếp.

Tản tràng.

Triệu Di Nương không cho Vương phu nhân nói một tiếng, vội vã chạy tới nơi ở đứa con trai.

Lúc chạy đến, Giả Hoàn ở giữa phòng cùng Tình Văn, Như Ý tạm biệt. Hành lý của hắn sớm đã thu thập xong.

Trong phòng không đốt chậu than, tuyết thiên có chút thanh lãnh. Lớn nhỏ hai nha hoàn đứng tại trước mặt Giả Hoàn, một cái xinh đẹp, một cái thanh tú, con mắt đều sưng đỏ.

Tiểu cô nương Như Ý nước mắt chảy dài. Nàng không nỡ rời xa Tam gia, nói không chừng chuyến đi này chính là năm, sáu năm. Trước kia Châu đại gia 14 tuổi vào đậu Tú tài, đã được cả nhà tán thưởng. Tam gia mới tám - chín tuổi đây.

.

- “Đối với năng lực khảo thí ta có lòng tin. Nhiều nhất hai, ba năm ta liền sẽ trở lại.” Giả Hoàn cười cười ôn hòa, vỗ vỗ bả vai Như Ý đang nước mắt như mưa. Lại căn dặn Tình Văn:

- “Tình Văn, ta không có ở đây, ngươi thiếu gây gổ với người, ít mắng tiểu nha hoàn.”

.

Tình Văn coi Giả Hoàn là bằng hữu, thời điểm ly biệt trong lòng có chút thương cảm. Tam gia chuyến đi này, có lẽ là mấy năm không thấy, có lẽ đời này chủ tớ duyên phận liền hết.

Khôn khéo gật gật đầu.

Giả Hoàn cười:

- “Thật muốn nhịn không được, mắng liền mắng. Chờ bị đuổi ra phủ, đừng đi tìm ca ca tẩu tẩu của ngươi, đi Văn Đạo thư viện tìm ta. Nhớ chưa?”

.

Tình Văn không nhịn được nín khóc thành cười, gắt giọng:

- “Tam gia, người giễu cợt nô tỳ! Nô tỳ rất thông minh đấy, sẽ không để cho người ta đuổi ra ngoài.”

Giả Hoàn cười lắc đầu.

Tình Văn thông minh thì thông minh, nhưng mà cuối cùng còn không phải bị đuổi ra Đại quan viên. Bất quá, Đại quan viên còn mấy năm nữa mới xây. Hắn dự đoán hai, ba năm sẽ trở lại đón người. Thực sự không muốn trở về, mà đi thẳng một mạch a,

Đang nói chuyện, Triệu Di Nương vén rèm bước nhanh vào, một cái ôm Giả Hoàn khóc ròng nói:

- “Hoàn ca nhi, ngươi không có lương tâm. Ngươi quỳ gối trong đống tuyết làm gì? Ngươi xảy ra chuyện, ta sống thế nào a? Ô ô...”

Triệu Di Nương khóc đến tình chân ý thiết. Giả Hoàn có chút lúng túng. Hắn là tám - chín tuổi, tâm lý đã hơn 30 tuổi. Để Triệu Di Nương ôm như vậy, thực sự có chút không thích ứng.

.

Triệu Di Nương nhớ tới nhi tử muốn xuất phủ đọc sách, ra ngoài chịu khổ, mấy năm không thấy được, vừa nói vừa khó, chân tình mẫu tử. Lại muốn hỏi Giả Hoàn hôm nay làm sao, vậy mà ép Thái thái lui bước, cho phép hắn xuất phủ đọc sách.

Giả Hoàn làm sao có thời giờ cho Triệu Di Nương giảng giải cái này. An ủi nàng vài câu. Để cho Triệu Di Nương ngồi ở trên ghế, quỳ xuống cung kính dập đầu lạy ba cái:

- “Nương, ngươi bảo trọng!”

Cải thiện cơm nước hắn đều an bài, giao phó cho Tình Văn. Bạc không thể qua tay Triệu Di Nương. Bằng không nàng sẽ xuất ra cho Mã Đạo Bà. Còn lại, đã không còn gì để nói.

Dặn dò Triệu Di Nương không nháo sự trong phủ, cái này không thực tế. Tính cách nàng chính là vậy.

Nhưng Giả Hoàn không lo lắng nàng. Triệu Di Nương chỉ là náo loạn một hồi, có điểm dừng, biết sợ hãi, không phát sinh vấn đề sinh tử.

Giả Hoàn dập đầu xong, không cần Triệu Di Nương, Tình Văn, Như Ý tiễn đưa. Tự mình cõng bao khỏa cùng hành lý, đạp lên phong tuyết đi ra ngoài.

Triệu Di Nương, Tình Văn, Như Ý đồng thời mấy cái tiểu nha hoàn ở dưới mái hiên đưa tiễn.

Tình Văn một mực quật cường không khóc, nhưng nhìn xem cái thân ảnh nhỏ gầy cuối cùng biến mất ở trong màn tuyết, ánh mắt mỹ lệ rốt cuộc tràn ra hai hàng thanh lệ.

...

...

Giả Hoàn từ cửa hông Đông khóa viện ra nhị môn, đến ngoài thư phòng Giả Chính truyền lời cho gã sai vặt vào bẩm báo một tiếng.

- “Lão thái thái, Thái thái đồng ý cho nhi tử xuất phủ đọc sách, nhi tử tới để từ biệt phụ thân.”

Giả Chính cùng mời khách, môn khách uống rượu tụ hội, đánh người đi ra nói một tiếng:

- “Ta đã biết. Đi học cho giỏi.”

Giả Hoàn thật sự là lười nhác cùng Giả Chính nói nhảm. Tâm tình của hắn lúc này là chờ đợi, khuấy động. Hắn hy vọng mau rời khỏi Vinh quốc phủ.

Tuyết lớn, Vinh quốc phủ bên ngoài phố Nam. Người hầu Tiền Hòe đã đợi chờ ở bên cửa, kính nể nói:

- “Tam gia, xe ngựa đã thuê tốt.”

Tam gia quả nhiên là ngưu - bức.

Tiền Hòe giúp Giả Hoàn đem hành lý chuyển vào trong xe ngựa. Hắn tiễn đưa Tam gia đến thư viện sẽ hồi phủ. Văn Đạo thư viện phải ở ký túc xá, nơi đó không cho phép học sinh mang tùy tùng.

.

Giả Tông cũng đứng bên cạnh, hành lễ:

- “Hoàn ca, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Giả Hoàn cười cười, vỗ vỗ bả vai Giả Tông:

- “Tông ca nhi, trong nhà thật tốt! Chờ ta trở lại mang cho ngươi đồ ăn ngon.”

Giả Tông cười lên.

Đúng lúc này, bên ngoài nhị môn vài tên tôi tớ cường tráng áp lấy một nam tử trung niên đi ra, phía trước một tên quần áo xanh quản sự, gặp Giả Hoàn tại cửa, vội vàng tới:

- “Tiểu nhân Trương Tài cho Tam gia thỉnh an.”

Giả Hoàn trong lòng hơi động, đây chính là Giả Xá mới thu quản gia Trương Tài, nhìn qua thông minh tháo vát.

- “Miễn đi. Bên kia là chuyện gì?”

Trương Tài sưu cười nói:

- “Chính là Chu Thụy. Hắn không thành thật, rõ ràng tham ô trong phủ mấy ngàn lượng bạc hắn không thừa nhận, còn muốn ồn ào. Đại lão gia bảo tiểu nhân dẫn hắn tới nhà hắn, thật tốt điều tra chứng cứ.” Nói xong vung tay lên, để thủ hạ dẫn Chu Thụy mang tới.

Chu Thụy thấy rõ ràng Giả Hoàn, tức giận kêu lên:

- “Giả Hoàn, ngươi âm mưu lão tử. Lão tử lúc nào đánh qua ngươi.”

Giả Hoàn khinh thường liếc Chu Thụy một mắt, cũng không để ý đến hắn. Ngươi thì tính là cái gì? Ta đã sớm nói ngươi sẽ hối hận!

Trương Tài quát to: “Vả miệng. Cũng dám mắng chủ tử!”

“Đùng đùng!” người hầu xung quanh tát mấy cái, đánh đến Chu Thụy ô ô khóc không còn dám mắng.

Lại nhìn ánh mắt Giả Hoàn có chút sợ.

Giả Hoàn trong lòng cười nói: Giả Xá tư cách nghề nghiệp rất cao a.

Đối với Trương Tài nói: “Ngươi thật tốt làm việc. Đại lão gia nơi đó không thiếu được ngươi. Đi làm việc đi!”

Trương Tài cười dẫn người rời đi.

Giả Hoàn cười cười, leo lên xe ngựa, phất phất tay chào Giả Tông.

Hôm nay ngược lại là đúng dịp, không nghĩ tới đi ra ngoài đụng tới Chu Thụy bị cầm xuống, ở trước mặt hắn xả được cơn giận, thấy hắn bị đánh tâm tình rất thoải mái a!

.

Giả Tông đưa mắt nhìn xe ngựa biến mất ở phố Nam Vinh quốc phủ, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, lẩm bẩm: “Hoàn ca đi”

...

...

Giả Hoàn rời Vinh quốc phủ một mạch xuất phát tới Văn Đạo thư viện đi học.

Tin tức thời gian rất ngắn truyền khắp Vinh quốc phủ, Ninh Quốc phủ. Vì mọi người một chỗ nghị luận một hồi kịch nhiều tình tiết đặc sắc, làm cho người ta say mê.

Giả Hoàn rời đi, các đợt phong ba từ từ bình ổn. Ngoại trừ ngẫu nhiên Hình phu nhân Vương phu nhân gặp mặt không được tự nhiên, còn lại Đại lão gia Giả Xá tràn đầy phấn khởi kiểm toán, muốn xen vào chuyện giao “Tiền bảo lãnh”.

Tuyết lớn đã tan, đông chí đi qua, mỗi một ngày trôi qua đều lạnh hơn, tháng mười một nháy mắt thoáng qua.

Đầu tháng mười hai, ngày mồng tám tháng chạp.

Xế chiều, Giả Trân mùi rượu hun hun từ bên ngoài phủ trở về, Vưu thị đồng thời mấy di nương vội vàng ra đón, hầu hạ vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

.

Giả Trân nằm trên giường, Vưu thị cầm khăn nóng cho hắn lau khuôn mặt, tò mò hỏi:

- “Lão gia, không phải nói cùng Vương công công uống rượu sao? Như thế nào say thành dạng này?”

Giả Trân cười nói:

- “Sự tình đã thành, uống nhiều mấy chén. Ha ha. Nhữ Dương Hầu cho là ta không làm gì được hắn, không chịu đem mấy gian tiệm tơ lụa Lâm gia tại Kỳ Bàn Nhai nhường cho ta. Hắc, hắn thân cận Lý Đại học sĩ, ta đi theo con đường Vương công công. Lý Đại học sĩ gần nhất bất đắc Đế tâm, cùng Chương Đại học sĩ đấu bại một hồi. Nhữ Dương Hầu như thế nào tranh được ta?”

Vưu thị với mấy sự tình bên ngoài không hiểu, nhưng với xung đột hàng xóm sát vách Nhữ Dương Hầu phủ biết chút ít, cũng là tập tước, cùng một đợt phong tước với tiên tổ Vinh Quốc công. Bây giờ gia đạo hưng thịnh.

.

Vưu thị cười nói:

- “Lão gia thắng liền tốt. Chút thời gian trước nghe Tây phủ thảo luận Hoàn ca nhi xuất phủ đi học. Chờ mấy năm, Giả gia chúng ta xuất ra mấy người đọc sách, không kém Nhữ Dương Hầu.”

Có cơ thiếp xoa bóp cho Giả Trân, thân thể thoải mái ngâm vài tiếng, chếnh choáng, giáo huấn:

- “Cách nhìn của đàn bà. Người đọc sách ngồi vào ghế Đại học sĩ, cần mấy chục năm công phu. Chân chính Giả gia chúng ta muốn lên, vẫn dựa vào Đại cô nương trong cung (Giả Nguyên Xuân).”

Vưu thị tại trước mặt Giả Trân trước giờ đè thấp làm tiểu, chưa bao giờ có thể diện chính thê, cho Giả Trân dạy dỗ một câu, cũng chỉ có thể cười một cái.

Giả Trân bỗng nhiên nói:

- “Tần thị đâu, có mấy ngày không gặp con dâu?. Hôm nay ngày mùng tám tháng chạp, nàng không đến cho ta thỉnh an?”

Trong lúc nhất thời, tràng diện có chút lúng túng. Nhưng Vưu thị bọn người không dám nói một lời.

...

...

Ngày hai mươi tháng mười hai, năm Ung Trị thứ 8,

Các học đường đều bắt đầu nghỉ năm mới.

《 Yến Kinh Tuế Thì Ký 》 trung 《 Phong Ấn 》, 《 Phóng Niên Học 》 Lễ tiết viết: “Tháng 12 hàng năm, trong các ngày 19, 20, 21, 22 bốn ngày này Khâm Thiên Giám lựa chọn ngày đại cát như thường lệ bố cáo thiên hạ, để mọi người cùng tuân theo”.

Vinh quốc phủ,

Vinh Hi Đường, phòng Thám Xuân

Tiết Bảo Trâm, Sử Tương Vân, Lâm Đại Ngọc, Giả Bảo Ngọc, Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, mấy người tề tụ tại phòng Giả Tham Xuân chơi đùa.

.

Sử Tương Vân cởi mở nói: “Ta khó khăn tới một lần, Hoàn ca nhi vậy mà xuất phủ đi học. Có thể thấy được...”

Giả Bảo Ngọc vội vàng nói:

- “Vân muội muội, ngươi nếu muốn nói tới hoạn lộ kinh tế, còn xin ngươi đừng nói nữa thôi. Ta nghe khó chịu.”

Sử Tương Vân lúng túng cười một cái.

Tiết Bảo Trâm hoà giải, nói sang chuyện khác hỏi Thám Xuân, “Tam muội muội, Hoàn ca nhi năm nay ăn tết đều không trở lại?”

Thám Xuân có chút thương cảm nói:

- “Ta ngày hôm trước để cho Tiền Hòe đưa tin cho hắn. Hắn đưa tin. Tết Xuân, Tế Tổ, một mực không trở về. Chỉ tập trung tháng hai trước tiên qua thi Huyện. Đến lúc đó sẽ gửi thư báo cho Trân đại ca (tộc trưởng), Lão thái thái, Lão gia, Thái thái.”

- “Cũng không biết Tam đệ đệ trong thư viện thế nào. Hắn hồi âm một chữ không đề cập tới.”

Tiết Bảo Trâm nhẹ nhàng gật đầu, thanh tao lịch sự đoan trang.

Nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì, là quan tâm, là tán thưởng, hay đem hắn lọc qua trong lòng?

……..

PS: ( Quyển thứ nhất xong )