Chương 57: Chặt đứt một cánh tay

Vương phu nhân biểu lộ nhàn nhạt, nói:

- “Triệu Di Nương, ngươi đứng lên trước đi!”

Trong nội tâm nàng có chút không thoải mái. Triệu Di Nương vậy mà tại hô to “Cầu lão thái thái làm chủ!” Đem “Thái thái” hai chữ tiết kiệm không nói.

Lẽ nào lại như vậy!

Triệu Di Nương theo lời đứng lên, ngoan ngoãn đứng. Giả Hoàn sớm căn dặn nàng, trình diễn xong nghe người phân phó, không cần nói nhiều thêm một câu.

...

Vương phu nhân xem Lai Vượng con dâu không thuận mắt. “phong cách” của nàng tất nhiên so Vương Hi Phượng cao hơn nhiều lắm, tài quyết nói:

- “Lai Vượng con dâu bồi 40 lượng bạc cho Triệu Di Nương. Đem Lai Vượng con dâu kéo ra ngoài đánh bốn mươi đánh gậy. Muốn nàng nhớ kỹ cái giáo huấn này. Không cho phép tái phạm tham tiền.”

.

Vương phu nhân nói xong, nhìn về phía Giả mẫu.

Vương Hi Phượng trong lòng thật dài thở phào. Thái thái đến cùng là hướng về nàng.

Nhìn như phạt rất nặng, nhưng 40 gậy đánh sẽ không thể đánh chết Lai Vượng con dâu.

Sau đó, nàng không có thiệt hại.

Giả mẫu gật đầu nói:

- “Như thế cũng công chính. Cứ như vậy. Đánh xong, đem nàng đuổi ra ngoài. Ta không muốn nhìn người không biết quy củ.”

Vương phu nhân biểu lộ ngưng trệ, nhưng không có nhiều lời, nhẹ nhàng gật đầu.

.

Lai Vượng con dâu có chút mơ hồ, như thế nào xử phạt lập tức biến thành dạng này?

Lúc này, hai cái Kiện phụ đem “quỷ gào” Lai Vượng con dâu đang cầu xin tha thứ kéo ra ngoài, xa xa còn nghe được thanh âm của nàng:

- “Không muốn a, Lão thái thái, nô tỳ không dám, không dám a..., Nãi nãi, cứu ta.”

Nếu có thuốc hối hận, Lai Vượng con dâu chắc chắn muốn ăn một viên thuốc.

Sớm biết Giả Hoàn thủ đoạn lợi hại như vậy, nàng nhớ thương Triệu Di Nương 20 lượng bạc làm gì?

Đứng chính giữa trong phòng khách, Triệu Di Nương trong bụng nở hoa, lòng thư sướng đến cực điểm, phảng phất một dang uống say, cảm giác phiêu nhiên tự nhiên sinh ra.

.

Để các ngươi chê cười Di nãi nãi.

Mới vừa rồi, mấy cái bà tử còn khẽ cười, giờ thì đều thu liễm nụ cười, nhìn Triệu Di Nương, ánh mắt hơi có chút kính sợ.

Lai Vượng con dâu bị kéo đi, trong phòng khách trở nên yên tĩnh.

Vương phu nhân, Tiết Di Mụ, Lý Hoàn, Uyên ương, Tập Nhân bọn người minh bạch, đây là cảnh cáo, trừng phạt, là thái độ của Lão thái thái đối với Vương Hi Phượng cho vay nặng lãi. Không cho phép nếu có lần sau!

Nhưng Lão thái thái nói cái “quy củ” này, là tôn ti quy củ, hay là nói không cho phép lường gạt, hoặc giả thuyết là không cho phép thiếu tiền tháng,... vậy cần riêng phần mình lý giải.

.

Hình phu nhân thấy Vương Hi Phượng ăn quả đắng, trong lòng rất thoải mái, nhưng không thể nào hài lòng. Nàng hôm nay uổng công khổ cực một hồi, chỗ tốt gì đều không mò được.

Vương Hi Phượng mắt trợn tròn, tay trái nắm cổ tay Bình nhi, cảm giác khổ tâm khó tả.

Đến cùng là Giả Hoàn cờ cao một nước, hay là oán Lai Vượng con dâu lòng tham vô đáy. Vô duyên vô cớ đi lừa bạc Triệu di nương.

Một cánh tay đã bị chém đứt !

...

...

Một màn xử phát của Giả mẫu xế chiều hôm đó rất nhanh truyền khắp toàn bộ Vinh quốc phủ.

Quyền lợi trả tiền tháng của mọi người trong phủ được giao cho người rất có uy vọng - nội quản gia Lâm Chi Hiếu.

Cái này khiến lớn nhỏ nha hoàn, bà tử trong phủ âm thầm reo hò.

Mà theo Giả mẫu, Vương phu nhân ý tứ, phủ nhận lời đồn đại Vương Hi Phượng cho vay nặng lãi, truyền ngôn liên quan Lai Vượng Hi Phượng tham ô, cắt xén tiền công tháng mang đi cho vay nặng lãi, bắt đầu lắng lại.

.

Dư luận phong bạo cực lớn chậm rãi bình ổn, nhưng dư âm của nó vẫn tạo thành xung kích.

Vinh quốc phủ Đông lộ,

Buổi chiều gió thu thổi qua, trong sân đầy lá cây khô héo.

Giả Xá từ bên ngoài giao tế trở về. Hình phu nhân cho Giả Xá hồi báo tràng “tranh đấu” sáng hôm nay tại chính phòng Lão thái thái.

Trên ghế, Giả Xá ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hình phu nhân.

Hình phu nhân trước đó sớm hướng hắn nhắc qua chuyện hợp tác, Giả Hoàn phái Tình Văn tới truyền lời. Hắn ngầm đồng ý. Nhưng Hình phu nhân rõ ràng không mang về kết quả hắn muốn.

.

Nói xong, Hình phu nhân thận trọng liếc mắt nhìn biểu lộ Giả Xá, chối từ trách nhiệm:

- “Lão gia, Hoàn lão tam nói căn bản vô dụng. Ta nói, nhưng Nhị thái thái cùng Lão thái thái không đồng ý.”

Giả Xá tuy dạng háo sắc bại hoại nhưng đề cập tới lợi ích bản thân, vàng bạc vẫn có chút đầu óc, kiến thức, bất mãn hừ một tiếng:

- “Ai bảo ngươi muốn để cho Vương Thiện Bảo làm quản sự? Không biết tự lượng sức mình.”

.

Hình phu nhân mặt mũi tràn vẻ xấu hổ. Nàng đẩy Vương Thiện Bảo lên quản sự, kỳ thực chính là muốn nàng tự mình tới quản lý nội trách, vớt bạc.

Giả Xá nói:

- “Ngươi về sau vẫn là gọi hắn Hoàn ca nhi a!” nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Giả Hoàn chính xác đi đấu, nhưng hắn bên này không nắm chắc cơ hội tốt, thực sự tức chết hắn .

Giả Hoàn biểu hiện xuất sắc, hắn càng thêm kiên định quyết tâm “Lợi dụng” Giả Hoàn làm tiên phong.

Hình phu nhân ngượng ngùng đưa Giả Xá rời đi.

...

...

Lai Vượng con dâu bị đánh 40 gậy, cái mông muốn nở hoa, tâm tình uể oải.

Vào buổi tối, kêu hai bà tử giơ lên nàng tới viện tử Vương Hi Phượng, xin một cái chủ ý.

Nàng bị Lão thái thái đuổi ra Vinh quốc phủ, cuộc sống sau này làm sao qua?

.

Đã là thu đông giao mua. Ban đêm thời tiết lạnh, trong phòng Vương Hi Phượng đốt chậu than, mười phần ấm áp. Vương Hi Phượng bưng quân bát trà, tinh tế thưởng thức, sắc mặt qua ánh nến chiếu rọi, thể hiện rõ tâm tình bất định.

Lai Vượng con dâu gào khan khóc lóc kể lể một phen, lẳng lặng chờ đợi quyết định của nàng.

Vương Hi Phượng thở dài nói:

- “Lai Vượng, ngươi chừng nào thì tham ô 20 lượng bạc của Triệu Di Nương? Ta như thế nào không biết.”

Lai Vượng con dâu liền mắt trợn tròn. Nàng chính xác không có báo cáo.

Vương Hi Phượng nói:

- “Cái kia 40 lượng bạc, ta cho ngươi ra. Ngươi trước tiên ở bên ngoài phủ làm người hầu a. Ta có chỗ hữu dụng cho ngươi. Sau này ta lại nghĩ biện pháp điều ngươi vào phủ.”

.

Lai Vượng con dâu buồn nản nói: “Vâng, nãi nãi.”

Vương Hi Phượng phất phất tay, Bình nhi ra ngoài kêu bà tử đi vào, khiếng Lai Vượng con dâu đi.

Bình nhi trở về, rõ ràng trông thấy Vương Hi Phượng thần sắc mệt mỏi, cho Vương Hi Phượng châm nước, quan tâm nói:

- “Nãi nãi, muốn hay không đi ngủ sớm một chút.”

Vương Hi Phượng lắc đầu, biểu lộ bình tĩnh đối với Bình nhi nói:

- “Bình nhi, ngươi đi hỏi một chút Hoàn lão tam, hắn muốn thế nào?”

.

Bình nhi sững sờ, nói gì vậy?

Đột nhiên phản ứng lại: Nãi nãi đây là sợ. Sự tình rất hoang đường, trong Vinh quốc phủ quản gia nãi nãi, lại sợ một đứa con thứ. Cái này... xem như nhượng bộ a?

Nhưng nàng hôm nay tại chỗ chứng kiến, có thể hiểu được tâm tình Nãi nãi.

Từ trong nguy hiểm đào thoát, còn không có thở nổi một ngụm, vậy mà để cho Triệu Di Nương tiểu nhân vật như vậy đá một phát, chặt đứt “cánh tay

.

Lai Vượng con dâu khu trục xuất phủ. Loại thay đổi này thật sự quá nhanh, làm cho người khác hậm hực, khó chịu.

Mấu chốt là, ai biết Giả Hoàn còn hậu chiêu hay không?

- “Nãi nãi, ta liền đi.” Bình nhi trong lòng thở dài, trong đêm giá rét đi ra ngoài.

...

...

Giả Hoàn gần nhất bởi vì “thao túng” dư luận trong Vinh quốc phủ, ngày nghỉ bắt đầu giảng Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, dẫn đến nghiệp học có chỗ chậm trễ.

Hắn bây giờ mỗi ngày giữa trưa đều trong thư phòng vừa ăn cơm, rồi đọc sách.

Cho dù là hôm nay, hắn cũng không có ngoại lệ.

Chạng vạng tối, vừa trở lại trong phòng liền nghe được Triệu Di Nương cười “Ha ha” đắc ý. Kết quả hắn giữa trưa đã nghe gã sai vặt nói.

.

Giả Hoàn cười cười, bốc lên màn cửa đi vào.

Tình Văn, Như Ý, Triệu Di Nương, Tiểu Thước, Tiểu Cát Tường đều tại, đang vây quanh chậu than đập hạt dưa, nói giỡn.

Triệu Di Nương cười rất khoa trương, mở mày mở mặt!

- “Nha, Hoàn ca nhi trở về , mau tới đây ngồi”. Triệu Di Nương ngồi ở trên ghế sàn, mặt mày hớn hở hướng con trai vẫy tay. Mấy cái nha hoàn cùng nhau đứng dậy, cười duyên cho Giả Hoàn cầm túi sách, bưng trà, đổ nước.

Giả Hoàn đem túi sách xách cho Như Ý, ngồi bên cạnh chậu than, uống vào trà nóng, thấy Triệu Di Nương trên trán hơi hồng, cười nói:

- “Nương hôm nay khổ cực.”

Triệu Di Nương cười:

- “Dập đầu ba cái, là có thể đem Lai Vượng con dâu đuổi đi, ta kiếm lợi lớn. Cái tiện phụ kia cũng có ngày hôm nay. Ha ha!” Triệu Di Nương lại nhịn không được cười to.

Giả Hoàn cũng cười lên.

Triệu Di Nương tại Vinh quốc phủ kiềm chế nhiều năm, hiếm có cơ hội thả lỏng.

.

Tiểu Thước nháy mắt mấy cái, cười hỏi:

- “Tam gia, vậy chúng ta cuộc sống sau này sẽ tốt hơn sao?” Tiểu Cát Tường, Như Ý liền trơ mắt nhìn Giả Hoàn. Tựa hồ từ lời nói trong miệng hắn chính là chân lý.

Các nàng 3 cái nha hoàn thật sự đã đủ “thời gian khổ cực”, trong Vinh quốc phủ đãi ngộ rất kém, chịu kỳ thị, không có địa vị.

Giả Hoàn cười gật đầu:

“Đương nhiên.” Trong miệng an ủi cảm xúc mấy nha hoàn, trong lòng ngược lại nhẹ nhàng thở dài.

Hắn muốn “xử lý” triệt để Vương Hi Phượng!

Đây không phải tình thế mong muốn để tiêu diệt nàng, mà muốn tước đoạt quyền quản gia của nàng, đem nàng xác lập là địch nhân của hắn.

Không có quyền lực quản gia Vương Hi Phượng nào có tư cách đấu với hắn?

Nhưng, Hình phu nhân dạng “Heo đồng đội” này, làm hắn thất bại trong gang tấc. May mắn lúc trước hắn trên thân Giả Liễn xuống một bút toán. Bằng không, hắn lại gặp phải Vương Hi Phượng không ngừng không nghỉ “dây dưa”.

.

Hắn là một người chán ghét trạch đấu, cũng may, thông qua Triệu Di Nương hỗ trợ, nghịch chuyển, chặt đứt một cánh tay của Vương Hi Phượng, xem như có thu hoạch. Xứng đáng một hồi khổ cực.

Giả Hoàn tất nhiên không cho rằng giáo huấn “Đẫm máu” này có thể làm cho Vương Hi Phượng thêm chút đầu óc, từ bỏ chọc tới hắn. Trong quan hệ nhân mạch, nếu như trở thành địch nhân, cơ bản sau này sẽ là địch nhân.

Trừ phi có lợi ích chung đôi bên hợp tác.

.

Nhất tiếu mẫn ân cừu, loại bức cách rất cao, hiện thực rất khó gặp phải.

Giả Hoàn tiếng nói vừa ra, Tiểu Thước, Tiểu Cát Tường, Như Ý ba cái tiểu cô nương liền hoan hô lên.

Tình Văn mím môi cười, nàng vào trong phòng Giả Hoàn coi như muộn, chịu đắng không có mấy ngày, rất ít cảm thụ, nói:

- “Ta đi lấy cơm tối.”

Giả Hoàn phân phó:

- “Tình Văn, muốn một phần rượu tới, chúc mừng một chút.”

Như Ý, Tiểu Cát Tường lập tức đưa mắt nhìn xem Tình Văn, thật muốn một chút đồ ăn ngon trở về để chúc mừng thắng lợi.

Tình Văn cười khanh khách gật đầu, đôi mắt sáng yên nhiên.

Nội tâm nàng vì Tam gia cảm thấy cao hứng.

...

Rất rõ ràng, Nhị nãi nãi bị hành hạ như thế, còn dám gây Tam gia sao? Không sợ Tam gia tiếp tục bẫy một lần nữa? Mà Lai Vượng con dâu bị đuổi ra phủ, quả nhiên là đại khoái nhân tâm. Chút thời gian trước mỗi ngày đều mắng nàng đây.

.

Tình Văn đi xách cơm tối.

Triệu Di Nương uống trà, tò mò hỏi Giả Hoàn:

- “Hoàn ca nhi, ngươi làm sao xác định được ta hôm nay cầu Lão thái thái, có thể trừng phạt cái tiện hóa kia.”

Nàng còn nhiều chỗ nghĩ mãi mà không rõ, thật vất vả một lần nhân sinh làm người thắng, dư vị vô cùng tốt, phương diện chi tiết tự nhiên cũng suy nghĩ một chút, sau này trước mặt người khác thổi phồng.

.

Tiểu Thước, Tiểu Cát Tường, Như Ý đều vểnh tai.

Giả Hoàn phía trước khuyên Triệu Di Nương đi theo Vương phu nhân cùng vào phòng, dạy nàng làm như thế nào, cũng không có nói nguyên nhân.

Nếu không có kết quả, tự nhiên không khác biệt. Bây giờ trình diễn đại thành, nói một chút cũng không sao. Liền cười nói:

- “Đây là một loại phỏng đoán...”

Hắn lúc làm dự án thương nghiệp quen thuộc đem tất cả tình huống đều bày ra, tiếp đó mỗi một loại tình huống đều chuẩn bị mấy cái biện pháp xử lý. Không nhất định là hữu hiệu nhất. Nhưng nếu như sự tình xảy ra ngoài ý muốn, có thể bảo chứng lấy ra phương sách.

.

Xuất thân lập trình viên, am hiểu chính là bày ra đủ loại tình huống, tiếp đó tại mỗi tình huống sẽ có các bước thi hành. Bảo đảm hàm số có thể tại bất kỳ giá trị nào truyền lại đều được tiến hành bình thường, vòng lặp vô hạn.

Đây chính là công tác chuẩn bị.

Kiếp trước, hắn có thể tại chức nghiệp leo đến chức vụ quản lý trung tầng, cùng cái thói quen này không thể tách rời. Bởi hắn lúc nào cũng có thể lấy ra biện pháp trước mặt lãnh đạo. Không nhất định tốt nhất, tối ưu nhất, nhưng vẫn có thể triển khai.

.

Giả Hoàn lần này dạy Triệu Di Nương, cũng là như thế.

...........