Chương 32: Sân khấu trung tâm! Ta đến

*

Sử Tương Vân đến, gây cho Giả mẫu hoài niệm về khoảng thời gian tuổi trẻ thanh xuân tại Sử gia trước đây, hay kể về những chuyện xưa cũ.

...

Ngày mùng tám tháng sáu buổi chiều,

Giả mẫu lần nữa tổ chức tiệc rượu chiêu đãi Tiết Di Mụ tại Thiên Sảnh Thính Hí, Vinh quốc phủ.

Đầy đủ Vương phu nhân, Hình phu nhân, Vương Hi Phượng, Lý Hoàn, Bảo Ngọc, Đại Ngọc, Bảo Trâm, Sử Tương Vân, Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, Vưu Thư (Vưu thị), Tần Khả Khanh (Tần thị) cùng đi.

Nhìn xem trên đài nhân vật “Xướng Niệm Tố Đả”, ngồi ở bên cạnh Giả mẫu, Giả Bảo Ngọc đánh một cái ngáp lớn, quay đầu cùng Đại Ngọc nói:

- “Muội muội, thực sự là vô vị, không sánh được Hoàn ca nhi viết cái kia Thiện Nữ U Hồn.”

Hôm qua, Sử Tương Vân từ Giả Hoàn nơi đó mượn tới chuyện ma. Đêm không ngủ, tinh thần hắn có chút sa sút.

Đại Ngọc gật đầu, cầm cây quạt che miệng, cùng Bảo Ngọc nói nhỏ:

- “Khúc chiết thảm thiết, nhiều chỗ không sánh được. Kết cục cũng không bằng.”

...

Sử Tương Vân tính tình sinh động vui tươi, xen vào nói:

- “Ta cảm thấy Hoàn huynh đệ viết kết cục viết không hấp dẫn. Nhiếp Tiểu Thiến thật tốt a, cuối cùng lại không thể cùng Ninh Thư Sinh cùng một chỗ. Xấu xí, kỳ quặc .”

Lúc này, vừa vặn một màn kịch hát xong, ở giữa nghỉ ngơi. Lời nói Sử Tương Vân, tất cả mọi người nghe rõ ràng.

Tiết Bảo Trâm mím môi nhàn nhạt cười, uống trà thơm. Nàng không đọc thoại bản 《 Thiến Nữ U Hồn 》.

Lý Hoàn am hiểu chút âm nhạc, hí kịch, nhưng nàng từ trước đến nay sẽ không nói nhiều một câu.

Thoại bản đang trong tay Thám Xuân nơi đó. Thám Xuân nói:

- “Đó là bởi vì bi kịch kết cục so hí kịch kết cục càng gây cảm xúc mạnh mẽ, xúc động lòng người.” Đây là lời Giả Hoàn nàng truyền đạt lại nguyên thoại. Giả Hoàn viết phiên bản điện ảnh của Trương Quốc Vinh cùng Vương Tổ Hiền. Nam nữ nhân vật chính cuối cùng không bên nhau.

Sử Tương Vân không đồng ý nói:

- “Tam tỷ tỷ, đến cùng hí kịch kết thúc là Đại đoàn viên, mới để cho người ta hài lòng chút. Lâm tỷ tỷ xem có từng ngủ?” nói xong, cười khanh khách. Đây là giễu cợt Lâm Đại Ngọc.

Đại Ngọc khẽ cáu Sử Tương Vân, nhỏ giọng nói:

- “Ngủ thiếp đi a. Ta buổi chiều xem. Bỏ lỡ ngủ trưa. Đến tối tự nhiên là ngủ thiếp đi.”

Đại Ngọc đáp đến khéo léo. Mấy người liền đều cười lên.

...

Trong khách sảnh đã sắp đặt, Giả mẫu, Vương phu nhân, Hình phu nhân, Tiết Di Mụ, Vương Hi Phượng, Vưu thị, Tần thị, Bảo Ngọc mấy cái ngồi một bàn. Lý Hoàn, Tam Xuân, Sử Tương Vân, Đại Ngọc, Bảo Trâm ngồi một bàn.

Giả mẫu gặp mấy cái tiểu cô nương trò chuyện sôi nổi, Bảo Ngọc cũng chạy sang góp vui, trái phải nhìn chung quanh một phen, tất cả mọi người là đang nghỉ ngơi: Uống trà, ăn dưa quả, uống canh đậu xanh giải nóng. Liền cười hỏi:

- “Mấy người tiểu nhân nhi các ngươi trò chuyện gì vậy?” Lão nhân gia ưa thích náo nhiệt.

Sử Tương Vân tính cách nói chuyện sảng khoái, thấy Thám Xuân đang cấp nàng nháy mắt, đứng lên, cởi mở đáp:

- “Lão tổ tông, chúng ta đang nói một cái cố sự đặc sắc. Có kiếm khách, có quỷ quái, có thư sinh, có địa phủ.”

.

Giả mẫu liền khẽ gật đầu, vui vẻ nói:

- “Là Tây Du Ký hay Thủy Hử a? Ta nhớ được trong Tây Du Ký giống như không có kiếm khách.”

Đứng bên cạnh Giả mẫu, Uyên ương góp vui nói:

- “Lão tổ tông trí nhớ tốt đây! Trong Tây Du ký ngược lại là có yêu tinh cầm kiếm.”

Trong khách sảnh, tất cả mọi người riêng phần mình cười lên, dung mạo thần thái tươi sáng.

Vương Hi Phượng là người biết nội tình, nàng sớm bảo người thu thập “Hồ sơ đen” của Giả Hoàn, lúc này cười khanh khách nói:

- “Lão tổ tông, câu chuyện này sợ là ngài chưa từng nghe qua. Nghe nói là cái gì tài tử giai nhân...”

Giả mẫu nghe được bốn chữ “Tài tử giai nhân”, nụ cười trên mặt từ từ giảm đi, hơi nhíu lên lông mày.

.

Phàm là cố sự tài tử giai nhân, phần lớn là dạy nữ tử truy cầu tự do tình yêu, phê phán phong kiến lễ giáo. Tỉ như: Mẫu Đơn đình, Tây Sương Ký. Mà những thứ này vừa vặn đại gia trưởng bối phong kiến không thích nhất. Hôn nhân xem trọng phụ mẫu chi mệnh, môi giới chi ngôn. Há có thể từ tiểu bối tự mình làm chủ?

Vương Hi Phượng tức thời lại bổ một đao, nói:

- “Nghe nói là Hoàn ca nhi mới viết ra, ở bên ngoài bán cho tiệm sách, muốn bán 30 lượng bạc.”

Giả mẫu trong lòng vốn đối với Giả Hoàn không chào đón, nghe xong tiểu thuyết “Đại nghịch bất đạo” do Giả Hoàn viết, độc hại tư tưởng ngoại tôn nữ, tôn điệt nữ của nàng, tức thì sắc mặt âm trầm xuống, dùng sức chống cái quải trượng bên tay nàng, quát lên:

“Lẽ nào lại như vậy! Đi đem Hoàn ca nhi gọi tới cho ta.”

Vương Hi Phượng cười tủm tỉm, ngồi xuống uống trà, hô Giả Hoàn tới gặp Giả mẫu việc này tự nhiên không tới phiên nàng tự mình đi.

Nha hoàn Hổ Phách, Bình nhi, hai người mang theo tiểu nha hoàn quay người đi ra cửa tìm Giả Hoàn.

...

...

Bình nhi trong lòng khẽ thở dài.

Hoàn ca nhi một cái tiểu hài tử 8 tuổi, dù cho sớm thông minh như thế nào có thể là đối thủ của Nãi nãi sao?

Nãi nãi đối với ngày đó hắn tới tiễn đưa thiếp mời, không cho nàng mặt mũi, tương đối bất mãn.

Trước đó trong phủ thả ra tin tức “Giả Hoàn viết thoại bản bán lấy tiền” chỉ là hỏa mù tê liệt hắn, hôm nay mới là “đòn sát thủ”!

Khiến Lão thái thái ác cảm, Hoàn ca nhi cuộc sống sau này khó khăn!

...

...

Bình nhi, Hổ phách sau khi ra cửa, Giả mẫu trầm mặt, bầu không khí có chút kiềm hãm. Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả.

Ngồi bên người Vương Hi Phượng, Tần Khả Khanh mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, phong thái thướt tha mềm mại cực nổi bật, thiên tư quốc sắc. Nàng và Vương Hi Phượng trước nay quan hệ khá tốt, đôi mắt sáng một dạng thanh thủy diệu chuyển, thấp giọng hỏi:

- “Nhị thẩm thẩm, đây là có chuyện gì?”

Vương Hi Phượng mím môi cười khẽ, nhỏ giọng nói:

- “Ngươi xem kịch vui là được!”

Giả Hoàn, tiểu tử kia ỷ có mấy phần tiểu thông minh liền dám đến vuốt râu hùm, “trêu chọc” nàng, động thủ trên đầu thái tuế, không hảo hảo giáo huấn hắn một lần, hắn thực sự là không biết Vương gia có mấy cái mắt.

Tần Khả Khanh “Ân” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

...

...

Lý Hoàn, Bảo Trâm, Bảo Ngọc, Đại Ngọc,... các nàng ngồi một bàn cũng yên tĩnh, không còn dám thảo luận Thiến Nữ U Hồn.

Sử Tương Vân gương mặt ảo não, nàng biết mình lanh mồm lanh miệng, giờ gây họa .

Thấy mọi người giữ thái độ “chuyện không liên quan đến mình”,

Thám Xuân tâm tình tức khổ, lại lo nghĩ cực điểm. Nàng ngược lại không có oán trách Sử Tương Vân. Việc này chủ yếu phá hủy ở trên tay Vương Hi Phượng, đối với Lão thái thái nói mấy câu kia.

“Hy vọng Tam đệ lần này không có việc gì.”

...

...

Giả Hoàn trước đó mặc dù có dự cảm, nhưng tuyệt đối nghĩ không ra hắn sẽ lấy phương thức này leo lên trung tâm sân khấu Vinh quốc phủ.

Ngày tám tháng sáu,

Trong khi mọi người đang dự tiệc, hắn tại thư phòng theo Lâm Cử Nhân học tập 《 Luận Ngữ 》, một gã sai vặt đi vào truyền lời:

“Tam gia, Bình nhi cô nương, Hổ phách cô nương trong nhị môn chờ ngươi, Lão thái thái gọi ngươi đi gặp.”

Lâm Cử Nhân sắc mặt nổi giận. Làm lão sư, hắn tự nhiên phản cảm người khác tự tiện xông vào lớp học của hắn. Nhưng một cái chữ “Lăn” còn chưa ra khỏi miệng, sinh sinh đè xuống. Hắn biết trong Vinh quốc phủ Lão thái thái địa vị ra sao!

Giả Hoàn không để ý biểu lộ ngạo khí gã sai vặt, đứng dậy hướng Lâm cử nhân hành lễ:

- “Thỉnh tiên sinh thứ tội. Học sinh đi một chuyến bên trong nội viện, trở về lại tiếp tục lắng nghe tiên sinh dạy bảo.”

Lâm Cử Nhân thấy gã sai vặt này không trải qua bẩm báo liền tự tiện xông vào lớp học, giọng lưỡi ngạo mạn liền biết Giả Hoàn sợ là gặp phải chuyện. Giả Hoàn tôn sư trọng đạo, để cho hắn tâm tình tốt hơn một chút, mịt mờ khích lệ nói:

- “Ngươi đi đi. Quân tử tư thái bằng phẳng!”

- “Tạ tiên sinh.”

Giả Hoàn đối với ánh mắt lo lắng của Giả Tông, Giả Lan cười cười, bình tĩnh đi theo gã sai vặt rời khỏi thư phòng.

...

Thư phòng tiểu viện vốn là có hành lang đình viện tương thông nhị môn, nguyên lai để cho Bảo Ngọc, Tam Xuân tới đọc sách. Tại nhị môn nhìn thấy Bình nhi, Hổ phách đồng thời mấy cái nha hoàn, bà tử.

Sự kiện cuối tháng hai, phong ba truyền ra, trên cơ bản người ở Vinh Hi Đường đều đối với Giả Hoàn không có cảm tình gì.

Hổ phách lạnh mặt nói:

- “Tam gia, đi thôi! Lão tổ tông đang chờ ngươi đây.”

Giả Hoàn mắt nhìn đại nha hoàn Hổ phách, trong lòng lạnh rên một tiếng. Không để ý Hổ phách, đi theo đám người hướng về Vinh Hi Đường. Nghĩ nghĩ, hỏi người đi bên cạnh, Bình nhi:

- “Bình nhi tỷ tỷ, Lão tổ tông tìm ta có chuyện gì không?”

Giả Hoàn bây giờ cũng không hiểu ra sao.

Bình nhi mặc áo choàng ngắn xanh biếc không phải rất xinh đẹp nhưng dung mạo thanh tú hài hòa. Nàng rốt cuộc tâm địa thiện lương, thấu ý nói:

- “Tam gia nhanh đừng hỏi ta, nên suy nghĩ kỹ một chút gần nhất viết thứ gì.”

Giả Hoàn biết tính cách Binh nhi nên mới hỏi nàng, chứ không phải Hổ phách.

...

Nhận được lời nhắc nhở trong lòng có tính toán. Hắn văn viết chương, có thể bị Giả mẫu biết đến, chỉ có hai thiên. Thiện Nữ U Hồn thoại bản bán cho Bảo Ngọc và truyện ngắn 《 Anh Ninh 》trong bộ 《 Liêu Trai Chí Dị 》hôm trước viết cho Tương Vân.

“Ái Liên Thuyết”, xuất từ lý học tông sư Chu Đôn Di, Giả mẫu nếu là dám chất vấn, vậy đơn giản là làm trò hề cho thiên hạ!

Suy nghĩ một lát, xem xét đối sách!

Giả Hoàn đầu óc ý niệm chuyển động, rất nhanh liền đến Giả mẫu trong sân trong sảnh. Gánh hát sớm ngừng lại. Trong phòng đám người tĩnh tọa im lặng. Nghe được ngoài cửa mái hiên truyền đến âm thanh, đều tinh thần khẽ rung lên. Chính chủ đã đến rồi.

Vương phu nhân trừng mắt lên, tiếp tục đếm đàn châu trong tay.

Tiết Di Mụ thưởng thức trà, nhìn không ra tâm tình như thế nào.

Vưu thị, Tần thị mấy người không có liên quan, nhìn Giả mẫu xử lý liền tốt.

Vương Hi Phượng bộ dáng thích thú, cười híp mắt nhìn xem cửa ra vào, con mắt thoáng qua một tia dị sắc.

...

Đám Bảo Ngọc, Đại, Bảo, Sử, Nghênh, Tích, bo bo giữ mình, sợ bị vạ lây. Chỉ có Thám Xuân tay dưới đáy bàn khẩn trương nắm thật chặt bấu trong da thịt.

Giả Hoàn mặc nho sam văn nhân (gọi là trực chuyết), thong dong đi tới, cố ý dừng một chút. Hắn không có hứng thú cho Giả mẫu, mấy người này dập đầu.

Quả nhiên, Giả mẫu nộ khí xung thiên, không cần Giả Hoàn quỳ xuống thỉnh an liền mở miệng chất vấn:

- “Hoàn ca nhi, ngươi thật to gan! Ngươi dám viết mấy thoại bản ‘Tài tử giai nhân’ đưa cho các tỷ tỷ muội muội của ngươi đọc. Không có oan uổng ngươi đi?”

Giả Hoàn khom người hướng Giả mẫu hành lễ, cúi đầu nói:

- “Hồi bẩm Lão tổ tông, tôn nhi không biết ngài nói cái gì?”

- “Đồ hỗn trướng, còn không thừa nhận!” Giả mẫu tức giận run rẩy, đối với Tiết Di Mụ nói: “Ta trong ngày thường đối với hắn quản giáo không nghiêm, để cho Dì chê cười.”

Tiết Di Mụ vội vàng trấn an Lão thái thái vài câu.

...

Vương Hi Phượng cười tủm tỉm thả xuống bát trà, mắt phượng liếc xéo lấy Giả Hoàn, nói:

- “Hoàn ca nhi, chuyện cho tới bây giờ, ngươi liền nhận đi. Bảo huynh đệ bọn hắn đọc cuốn sách, không phải ngươi viết, chẳng lẽ là vô căn cứ biến ra ? Ta có thể nghe Liễn nhị ca của ngươi nói, ngươi mời hắn đi Túy Tiên lâu ăn cơm, ở trước mặt thừa nhận bán thoại bản kiếm lời 30 lượng bạc.”

- “A...” Trong khách sảnh vang lên một hồi tán thưởng, âm thanh tiếc hận. Vương Hi Phượng lời này có độ tin cậy cũng quá cao.

- “A?” đến lượt Giả Hoàn kêu một tiếng, hướng về phía Vương Hi Phượng lộ ra vẻ mỉm cười, răng rất trắng, ngữ khí rất băng, giễu cợt nói:

- “Nhị tẩu tử, chữ nhận thức ngươi, ngươi nhận thức chữ sao?”

Hoắc!” Toàn trường xôn xao!