Chương 29: Giả Thám Xuân

*

Nhìn xem thân tỷ tỷ Thám Xuân, trong lòng thở dài;

Vinh quốc phủ những thiếu gia, tiểu thư, ngoại trừ Giả Bảo Ngọc, nhìn xem tưởng vinh quang, bên trong riêng phần mình có bao nhiêu khổ sở?

.

- Thám Xuân ở đây không nói. Vừa bị Triệu Di Nương náo loạn một lần. Nàng đến cùng là con thứ;

- Nghênh Xuân đâu?, tính tình nhu nhược, là Giả Xá thứ nữ, cả ngày chỉ mong không có chuyện gì tìm nàng mới tốt. Thời gian qua như giẫm trên băng mỏng;

- Tích Xuân cái tiểu bất điểm kia đâu?, là Giả Trân thứ muội muội, mà nuôi dưỡng ở Vinh quốc phủ bên này, thiếu khuyết thân tình. Nàng sau này lựa chọn xuất gia, sợ là cùng tuổi thơ kinh lịch có rất lớn quan hệ;

- Đại Ngọc đâu? sợ trong nội tâm nàng thường xuyên cảm khái ăn nhờ ở đậu, trong nội tâm nàng chú ý cẩn thận từng li từng tí.

- Tiết Bảo Trâm đâu?, nhà nàng trụ cột Tiết Bàn chính là một cái tên đần độn.

- Sử Tương Vân còn chưa tới Vinh quốc phủ, cũng là khổ, mang tiếng đại cô nương Sử gia, phải thiêu thùa may vá đến rạng sáng để kiếm tiền.

.

Giả Thám Xuân tính cách đại khí, liền gật đầu, xem như qua chuyện này.

Thúy Mặc vừa vặn rót cho Thám Xuân chén trà, nhìn thấy ánh mắt Giả Hoàn, xấu hổ nở nụ cười, cúi đầu xuống.

Thám Xuân uống vào trà nóng, tâm tình kịch liệt hòa hoãn lại, ngược lại là không có lưu ý đến Thúy Mặc phản ứng. Bên kia, Tình Văn cùng Thị Thư lại là thấy được, thấp giọng lạc lạc giễu cợt Thúy Mặc. Tình Văn miệng lưỡi cũng vào dạng không tha người.

.

Giả Hoàn châm chước, nói:

- “Nương a!, tiết Đoan Ngọ vừa rồi, tiền tiêu hàng tháng đều bị Mã Đạo Bà dỗ đi. Nàng giờ tiền bạc trống trơn. Trước mấy ngày vẫn là đệ mua cho nàng son phấn thường dùng.”

Lời này xem như giúp Triệu Di Nương giảng giải.

Giả Tham Xuân ngậm miệng, thần sắc nhàn nhạt, nói:

- “Ta không trách nàng.”

Giả Hoàn uống trà, liền không còn nói cái gì.

Hắn mới tới Hồng lâu, đối với Thám Xuân không chịu gọi Triệu Di Nương một tiếng “Nương” rất có ý phê bình. Khi Thám Xuân “giáo huấn” hắn, loại này phê bình kín đáo liền biến thành bất mãn, khinh thường.

.

Nhưng mà, kim vô túc xích, chẳng ai hoàn mỹ.

Tại mấy tháng này tiếp xúc Thám Xuân, Giả Hoàn thừa nhận đây là một cô nương nhận thức đại thể, khôn khéo, có tài hoa. Có khuyết điểm nhưng rất nhiều ưu điểm.

Giả Hoàn không nói lời nào, Giả Tham Xuân nhân tiện nói:

- “Hoàn ca nhi, Đệ đệ không chê ta dài dòng nói nhiều một câu, bút lông ngỗng sao có thể chỉ tặng Bảo tỷ tỷ? Đệ hẳn là trong phủ thiếu gia, các cô nương trong phòng đều nên tiễn đưa mấy cái.”

.

Giả Hoàn ánh mắt ôn nhu nhìn Thám Xuân, tuấn mắt tu mi, mỹ lệ nữ hài, Thám Xuân đây là đang cho hắn nghĩ kế.

Gặp được ánh mắt thanh tịnh của Giả Hoàn nhìn nàng, Thám Xuân gật đầu, nàng tin tưởng lấy biểu hiện thông minh tài trí của hắn nửa năm nay chắc chắn minh bạch nàng nói là ý gì.

- “Tam tỷ tỷ, kỳ thực dạng này không có nhiều tác dụng lớn.”

.

Giả Hoàn đương nhiên biết dạng này có thể cải thiện tình cảnh hắn trong phủ, nhưng mà hắn không thèm, lười đi làm chuyện như vậy. Ngược lại tại trong Vinh quốc phủ hỗn mấy năm, nắm đủ bạc liền muốn bỏ đi.

Thám Xuân kiên trì nói:

- “Ít nhiều có chút dùng.”

Giả Hoàn liền cười cười:

- “Vậy đệ sẽ tiễn đưa mấy cái bút lông ngỗng cho Tam tỷ tỷ dùng.”

- “Vậy thì đúng rồi a!” Thám Xuân hướng về phía Giả Hoàn nhoẻn miệng cười.

Trong chốc lát, dung nhan như hoa, dịu dàng như trăng sáng, con ngươi đen lánh, đôi mắt mỹ lệ, cố phán thần phi.

Giả Hoàn trong lòng lặng lẽ thán phục Thám Xuân, trưởng thành tuyệt đối là khuynh thành đại mỹ nữ. Nếu tại thế kỷ 21 không muốn biết mê chết bao nhiêu nam nhân! Giả Hoàn đọc Hồng lâu cũng rất ưa thích Giả Thám Xuân

.

Đương nhiên, bây giờ là không nên có ý tưởng không nên có.

Đây là thân tỷ tỷ của hắn.

Cô nương tốt như vậy, lại viễn giá tha hương

Thật là đáng tiếc!

...

...

Giả Hoàn còn tại trong phòng Thám Xuân nói chuyện, tin tức hắn khuyên Triệu Di Nương rời đi, thật nhanh truyền khắp Vinh Hi Đường.

Lâm Đại Ngọc được Tử Quyên hồi báo, thư thái trầm tĩnh lại, lười biếng dựa vào ghế, hé miệng khẽ cười nói:

- “Thực sự là cảm phiền hắn nha.” Nàng và Thám Xuân quan hệ cũng không tệ lắm.

Tử Quyên cười khen:

- “Hoàn Tam gia là người có thể làm việc a.”

Lâm Đại Ngọc cười gật đầu, nàng tán thành cái quan điểm này.

...

Trong thượng phòng Giả mẫu!

Uyên ương nghe qua tiểu nha hoàn hồi báo xong, liền kinh ngạc nhìn về phía Phỉ Thúy, thực sự có chút ra ngoài dự kiến.

Phỉ thúy ngạc nhiên nói:

- “Hoắc, Hoàn ca nhi có chút năng lực a, thật đúng là đem Triệu Di Nương la lối om sòm, khuyên giải rời đi. Uyên ương tỷ tỷ, vậy đi giữ cửa nha hoàn có thể rút về rồi.”

- “ Ân. Sự tình đều xong, tự nhiên không cần trông coi.” Uyên ương ôn hòa đáp ứng một tiếng,

Trong lòng trầm tư: Giả Hoàn khuyên giải thành công Triệu Di Nương, có thể thấy được hắn là cái người hiểu chuyện. Nhưng làm sao đối với quyền thừa kế Vinh quốc phủ có ý tưởng đây? Nàng phải thừa nhận Giả Hoàn hành động này rất có thể giành được nàng hảo cảm.

Lại quan sát quan sát a!

...

...

Trong phòng Giả Bảo Ngọc.

Thiến Tuyết, Xạ Nguyệt buổi sáng theo Bảo Ngọc, vừa trở về. Nghe Mị Nhân kể chuyện Triệu Di Nương náo loạn nơi ở Tam cô nương... Ai có thể nghĩ đến Giả Hoàn lại là tới khuyên giải thành công, hơn nữa dăm ba câu, lưu loát để Triệu Di Nương rời đi.

.

- “Nha!”

Tập Nhân ngón tay bị kim châm một cái, điểm huyết châu từ ngón tay trắng nõn trên đầu tràn ra. Tập Nhân vội vàng đem ngón tay ngậm trong miệng.

- “Không có sao chứ, Tập Nhân tỷ tỷ?” Mị Nhân, Xạ Nguyệt mấy cái nha hoàn hỏi vội.

Tập Nhân lắc đầu:

- “Không có việc gì. Ta xem Hoàn Tam gia có thể đem Triệu Di Nương khuyên đi, mấu chốt nhất là hắn thống khoái lấy ra 20 lượng bạc cho Triệu Di Nương.”

Thiến Tuyết liền cười nói:

- “Chậc chậc, Hoàn Tam gia mới bao nhiêu lớn? Cứ như vậy có thể kiếm tiền. Chúng ta muốn làm 20 tháng đây.”

Mấy cái nha hoàn liền cười vang:

- “Đó là ngươi, không phải chúng ta. Chúng ta tiền tháng cũng không có nhiều như đại nha hoàn ngươi,”

Tập Nhân cười nhìn mình tỷ muội nói giỡn!

Trong lòng lại là ẩn ẩn lo lắng. Giả Hoàn biểu hiện quá ưu tú, chẳng phải là đối với Bảo Ngọc uy hiếp càng lớn?

Nàng phải làm chút chuyện!

...

...

Giả Hoàn cũng không biết phản ứng trái ngược của nhóm người, vui vẻ cùng Thám Xuân trò chuyện xong, mang theo Tình Văn trở về.

Triệu Di Nương đã đợi sẵn trong phòng được một lát, Như Ý đang chiêu đãi nàng và Tiếu Thước, Tiểu Cát Tường ăn bánh ngọt, mứt táo.

Giả Hoàn bạc trong tay cho Triệu Di Nương, Tình Văn, Như Ý mấy người hưởng thụ mỹ thực tự nhiên là không đủ xài. Nhưng trong phòng bếp Vinh quốc phủ, tốn chút tiền trinh, có thể mỗi bữa cơm ăn được một phần mỹ thực.

Cái này kỳ thực liền tiêu phí không có bao nhiêu tiền.

Giả Hoàn sớm đổi 200 lượng ngân phiếu, tay cầm một tấm 20 lượng cho Triệu di nương:

- “Nương, người về sau thiếu tiền tiêu thì tìm ta. Đừng đi cùng Tam tỷ tỷ náo loạn. Nàng một cái cô nương gia, sống không dễ dàng.”

Triệu Di Nương thu bạc, mắng liệt liệt nói:

- “Ngươi, giòi tâm nghiệt chướng, đảo hướng cầm nàng nói chuyện. Nàng là nữ nhi của ta, ta như thế nào liền không thể tìm nàng đòi tiền? Ta thiếu tiền nhiều, ngươi ứng phó được sao?”

.

Giả Hoàn từ trong tay Như Ý bẻ một miếng bánh ngọt, thưởng thức, nói:

- “Sự tình cung phụng Mã Đạo Bà, người không cần tìm nhi tử. Người đọc sách không tin quỷ thần.”

Với tính cách hắn, muốn bắt lấy Mã Đạo Bà tiễn đến nha môn. Gạt người lừa tiền. Lẽ nào lại để như vậy!

Nhưng Mã Đạo Bà là mẹ nuôi đỡ đầu Giả Bảo Ngọc, trong Vinh quốc phủ xuất nhập tự do. Hơn nữa chủ nghĩa phong kiến xã hội, đối với quỷ thần mà nói rất kính ngưỡng.

Hắn phải suy nghĩ kỹ một chút.

.

Triệu Di Nương liền “Hừ” một tiếng, biểu thị đối với Giả Hoàn khinh thường. Nàng tiêu tiền chính tại Thượng Diện.

Giả Hoàn uống trà thấm giọng, kỳ quái hỏi:

- “Nương, Tam tỷ tỷ đến cùng là con gái của người, người không hi vọng nàng tốt một chút sao?”

Hắn không phải muốn điều giải mâu thuẫn, chỉ là hiếu kỳ ý nghĩ Triệu Di Nương.

Nói lên đề tài này, Triệu Di Nương cầm khăn tay áp lên ngực, biểu hiện bệnh đau tim:

- “Ta coi nàng là nữ nhi, nàng không coi ta là mẹ nàng.” Vừa giận nói:

- “Nữ nhi chính là một dạng bồi thường tiền hàng. Ta không tìm nàng đòi tiền, những đồ kia về sau không biết tiện nghi người nào?”

“Phốc!” Giả Hoàn quay đầu, một miệng nước trà phun ra ngoài.

...

Triệu Di Nương đúng là tư duy kỳ hoa a!

Cái ý nghĩ này gọi là “Có tiện nghi không chiếm là Vương Bát Đản” sao? Nhưng mà chiếm tiện nghi của nữ nhi mình, dạng này thật tốt sao?

Tình Văn vội vàng thả xuống bánh ngọt, cười cho Giả Hoàn thuận khí, thầm nghĩ: Có thể tiện nghi ai vậy? Bây giờ là cho Bảo Ngọc, về sau chắc chắn là tiện nghi hài tử của nàng sau này a!

.

Giả Hoàn dở khóc dở cười nói:

- “Nương, Tam tỷ xuất giá, bồi thường tiền hàng cũng không phải tiền của ngài đâu! Việc này sẽ tự có người lo liệu. Không đủ còn có Lão thái thái đỡ rồi. Ngươi điểm này cần gì phải quan tâm?”

Triệu Di Nương bị Giả Hoàn nói trúng tâm sự, buồn bực bĩu môi, ngồi ở trên giường ăn điểm tâm uống trà.

Giả Hoàn an ủi nàng nói:

- “Nương, chờ ta về sau phát đạt, nhi tử đón nương đi hưởng phúc.”

Triệu Di Nương nghe trong lòng rất thỏa mãn, nhưng miệng lại khịt mũi coi thường:

- “Vậy còn không bằng Bảo Ngọc chết nhanh chút.”

.

Giả Hoàn liền thất thần!

Triệu Di Nương, cái tư duy đấu tranh này cũng quá trực tiếp a?

...

...

Giả Hoàn lần trước chế tác bút lông ngỗng còn có một số, sau khi dỗ dành Triệu Di Nương cười cười nói nói, lúc chạng vạng tối, thấy tạnh mưa, liền để Tình Văn, Như Ý hai người đi tiễn đưa vài cái cho các tiểu chủ tử.

Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Trâm, Giả Nghênh Xuân, Giả Tham Xuân, Giả Tích Xuân, Giả Lan, Giả Tông.

Thám Xuân bên này, sau khi nhận bút lông ngỗng, để cho Thúy Mặc đáp lễ.

.

Thúy Mặc nhăn nhăn nhó nhó không muốn đi. Thị Thư cười nói:

- “Cô nương không biết, hôm nay Thúy Mặc thời điểm đi mời Tam gia, tại trong phòng Tam gia khích tướng đây.”

Lời này nói tương đối có kỹ xảo.

Thám Xuân tâm tưởng linh mẫn, đoán được là chuyện gì xảy ra, cười nói:

- “Ngươi đi đi. Tam đệ đệ chẳng lẽ còn sẽ vì chút chuyện này tức giận ngươi? Bất quá lần sau không nên mắng hắn.”

Thúy Mặc xấu hổ, cười khổ:

- “Tam gia dạng này hiểu rõ lí lẽ, làm người khẳng khái, ta nơi nào còn có thể mắng hắn? Kính hắn còn không kịp!”

- “Cô nương tốt, người tha nô tỳ lần này a. Nô tỳ là sợ Tình Văn trong phòng Tam gia, cái kia miệng lưỡi không tha người.”

Thị Thư cười duyên nói:

- “Nàng nếu nói ngươi, ngươi liền hỏi nàng có phải hay không đang suy nghĩ nhanh muốn làm thiếp của Tam gia?”

Thúy Mặc bật cười “Phốc phốc”, bất đắc dĩ đi đáp lễ Giả Hoàn.

Thám Xuân nhìn xem tia sáng ngoài cửa sổ dần dần ảm đạm, trong con ngươi xinh đẹp, ánh sáng lại là càng ngày càng có thần thái.

Giả Hoàn là thân đệ đệ của nàng!.

………