Chương 192: Bóng đêm như nước

Giả Hoàn bố cáo viết,

“Giả gia Tộc học hướng ra tám phòng trong Kinh thành chiêu sinh, giới hạn tuổi tác từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi. Không thu bất luận khoản học phí nào. Chỉ cần chịu tới đọc sách, thông qua khảo thí nhập học là có thể.”

Nhưng để cho Lại thị huynh đệ trên mặt biến sắc là dưới đó,

“Tộc học đồng thời hướng Giả gia chiêu sinh, tuyển học sinh từ sáu tuổi đến 20 tuổi, giáo thụ các học vấn về toán thuật, thuế ruộng, quản lý, kinh thương. Đồng dạng, không thu bất luận học phí gì. Chỉ cần nguyện ý học tập, thông qua khảo thí, là có thể vào học.”

Nói ngắn gọn, Hoàn Tam gia dự định “sản xuất hàng loạt” Quản sự.

Lại Thăng, Lại Đại liếc nhau, đều nhìn ra sự kinh hãi trong mắt nhau. Hoàn Tam gia bản sự, hai người bọn hắn không nghi ngờ. Đông Trang Trấn ví dụ còn đó, từ không tới có, bây giờ là địa phương phồn hoa ít ỏi tại Kinh Tây, dân số đông đúc đã hơn 6 vạn người.

Lại Đại chậm rãi mở miệng nói:

- “Chúng ta phải ngăn cản chuyện này.”

Lại Thăng gật đầu.

Bồi dưỡng quản sự không phải một thời gian ngắn mà xong, giấu trong bố cáo chiêu sinh, đối bọn hắn tràn đầy ác ý.

Hoàn Tam gia bố cáo này đơn giản có thể hiểu: Nhi tử của các ngươi sau này muốn làm quản sự sao? Hảo, theo ta pha trộn, đem nhi tử đưa làm học sinh cho ta. Không hề nghi ngờ, lấy địa vị Hoàn Tam gia trong Vinh quốc phủ, trên dưới tôi tớ kẻ nịnh hót, người nịnh bợ. Hoàn Tam gia đã chỉ con đường cho họ rồi, chân thực quyền hạn sẽ kịch liệt khuếch trương.

Điều này đồng nghĩa đem quyền hạn quản gia của Lại thị huynh đệ ăn mòn, từ từ gặm nhấm.

Giờ đây ngoại trừ phụng mệnh các chủ tử mệnh lệnh, chắc còn phải hỏi một chút ý tứ Hoàn Tam gia, bằng không, sự tình có khả năng không thuận lợi. Mặt khác, Hoàn Tam gia và Lại gia sâu kín không ưa gì nhau, chỉ là trên mặt nổi không biểu lộ ra. Còn phải bồi tiếu nói Hoàn Tam gia thật lợi hại, thật giỏi giang.

Hoàn Tam gia thế lớn, với Lại gia không phải tin tốt.

...

...

Cuối giờ Thân, Giả Hoàn tuyên bố tan học ngày đầu tiên.

Bị đè ép một ngày, hơn mười tử đệ Giả gia cảm giác mùa đông như dài dằng dặc. Giả Sắc, Giả Thụy gương mặt khổ bức, từng người trầm mặc đi về nhà. Giả Hoàn cử động để bọn hắn nhận rõ thế đạo ‘Muốn tại tộc học, phải tuân theo quy của của Giả Hoàn’.

Giả Tông, Giả Lan, Giả Khuẩn ba người đi mau mấy bước, đuổi kịp Giả Hoàn, chào nói:

- “Tam ca, Tam thúc.”

Giả Hoàn mỉm cười nói mấy câu với ba người.

Giả gia thật muốn luận tiềm lực đi học, trước mắt chính là tiểu Giả Lan. Đứa chất nhi này được Lý Hoàn dạy dỗ tâm huyết, quan trọng hơn là nỗ lực không biết mệt mỏi.

Giả Lan do dự một chút, nói:

- “Tam thúc, nương để cháu hỏi người, xem lúc nào có rảnh ở nhà, Nương muốn cùng Tam thúc nói một chút việc học của cháu.”

Giả Hoàn trầm ngâm thoáng qua, hiểu chút Lý Hoàn cấp bách, nói:

- “Hai ngày nữa.”

Giờ đang bận rộn, sự tình Tộc học cần làm cho xong.

Hắn đã viết thư thỉnh Diệp tiên sinh phân phối cho một vị Tú tài tới trợ giúp hắn một đoạn thời gian, trong lúc tìm thục sư phù hợp, còn việc giáo thụ tôi tớ quản sự Giả gia hắn đã lấy 2 quản sự có kinh nghiệm từ Hàm Hanh thương hội qua trợ giúp, làm trợ thủ. Sự tình quan trọng hắn trù tính tự mình đứng lớp.

Đây là căn cơ tương lai hắn dẫn đạo Vinh quốc phủ.

...

...

Giả Hoàn trở lại Vọng Nguyệt Cư, tắm rửa đổi quần áo sạch sẽ, dẫn theo Tình Văn, Như Ý đi hơn trăm mét dự tiệc, Lê Hương Viện.

Bóng chiều đỏ rực, ánh nắng như lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những tán cây mái hiên, phản chiếu ba người bước đi trên đường nhỏ, làn gió hiu hiu thổi qua, một chút lạnh thấm da thịt.

Tình Văn, Như Ý cười hề hề đầy hứng thú bước sau Giả Hoàn,...

Mà lúc này Tiết Di Mụ biết Giả Hoàn sắp tới đã sớm phái Oanh nhi ngoài hiên nhà chờ đợi.

- “Tam gia, mời tới bên này.” Oanh nhi mặc áo bông màu vàng, năm nay tầm mười bốn, mười lăm tuổi, dáng người khá tốt, thân thể đầy đặn giống như chủ tử của nàng,...đôi mắt sáng long lanh nhìn Giả Hoàn.

Giả Hoàn cười, gật đầu chào Oanh nhi, cùng nhau xuyên qua tiền phòng, đi tới Lê Hương Viện chính sảnh. Trong Chính sảnh đã bày sẵn hai hàng nến đem nhã phòng chiếu rọi sáng tưng bừng.

.

Tiết Di Mụ và Tiết Bảo Trâm ngồi chờ, phía sau là Hương Lăng, Đồng Hỉ hầu hạ. Thấy Giả Hoàn đi vào, Tiết Di Mụ cười tủm tỉm:

- “Hoàn ca nhi, ta cũng đang đoán thời gian, giờ nên đến rồi, quả nhiên.”

Giả Hoàn giải khai áo choàng trên người, đưa cho Như Ý, nói:

- “Mệt mỏi Dì cùng Bảo tỷ tỷ chờ lâu.”

- “Hoàn ca nhi đi một thời gian, lại cao lớn hơn không ít a” Tiết Di Mụ đánh giá kỹ Giả Hoàn một chút, hôm nay đứng gần mới cảm nhận rõ hắn đã cao gần bằng nàng, so với Bảo Trâm cũng tương đương, không sai biệt lắm.

Với những câu xã giao như vậy, Giả Hoàn không biết trả lời ra sao, chỉ cười gật đầu.

Hắn ước chừng mình cao 1m50, chỉ ở mức bình thường theo lứa tuổi, nhưng so ra không thấp hơn mấy nữ nhân, trừ cao đột biến Tô Thi Thi,... chiều cao trung bình thời này thấp hơn một chút hiện đại, nữ nhân tầm 1m55 tới 1m58, còn nam nhân trung bình 1m60 đến 1m65, cao trên dưới 1m70 tương đối nhiều.

Trong căn phòng ấm áp, Tiết Bảo Trâm tối nay thật để ý ăn mặc, hơi cầu kỳ hơn mọi ngày, thêm chút màu sắc, bớt đi một phần bằng lãnh, khí chất đoan trang. Một đôi mắt mỹ lệ, con ngươi đen nhánh như bảo thạch, nhìn qua Giả Hoàn, cúi đầu thi lễ:

- “Gặp qua Hoàn huynh đệ.”

Giả Hoàn từ khi xác định lưu lại, cách nhìn, cách đối xử với người khác đã thay đổi theo, đứng trước dung nhan tuyệt đẹp dưới ánh nến thêm rạng ngời, Bảo Trâm dường như không “từ xa thưởng thức” như trước, cảm giác đã gần hơn rất nhiều,... giây lát thất thần.

Giả Hoàn phải thừa nhận, hai ba giây hắn đã say đắm trên phong thái cực phẩm của Bảo tỷ tỷ.

Dù chỉ là lần thứ ba, hoặc thứ tư cùng Bảo tỷ tỷ trước mặt nói chuyện. Nhưng không có ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn. Bởi nó nó từ ấn tượng kiếp trước, mỗi lần thấy Bảo tỷ tỷ là một lần thay đổi, qua hai, ba năm nay giờ đã thành một đại cô nương. Nhan sắc như nữ thần một dạng, có tài hoa, tính tình điềm đạm, thanh nhã của nàng rõ ràng đã khắc sâu trong lòng của hắn, đời này khó quên.

Cảm xúc ban đầu bao giờ cũng mãnh liệt như vậy.

Sát na sau đó, Giả Hoàn nhanh lấy lại tinh thần, đáp lễ nói:

- “Bảo tỷ tỷ hảo. Hôm qua giữa trưa nhiều người, chưa kịp cùng Bảo tỷ tỷ nói chuyện.”

Bảo Trâm kín đáo cười khẽ, hơi hơi gật đầu...hôm qua tại phòng Lão thái thái, chỉ cùng hắn giao lưu ánh mắt trong khoảnh khắc, lại như hiểu ra điều gì đó, khiến nội tâm nàng cảm xác vi diệu.

Tiết Di Mụ bực nào khôn khéo, nhìn ra Giả Hoàn đối mặt nữ nhi thất thần. Không khỏi thở dài, nghĩ “Nếu không phải Giả Hoàn minh xác với tỷ phu (Giả Chính) đem hôn sự đẩy lại sau mấy năm.Nàng bảy tám phần chắc chắn thúc đẩy hôn sự này của nữ nhi và Giả Hoàn

...

Quả thật, với Giả Hoàn, sức hấp dẫn vô cùng lớn, tiền đồ vô lượng, tính cách chững chạc, hiền hòa, hiếm có nhất là nàng chứng kiến hắn vượt khó trưởng thành trong ba năm nay để có thành tựu bây giờ, với một hài tử 10 tuổi chứng minh điều gì? Nàng là hữu tâm.

Còn thân phận con thứ, không phải Kỷ gia đại tiểu thư, Chân gia tam cô nương, Phí gia cô nương cũng đều muốn gả cho Giả Hoàn hay sao?

Tiết Di Mụ cười thân thiện, mời Giả Hoàn ngồi xuống, phân phó nha hoàn thông tri phòng bếp mang thức ăn lên, nói:

- “Hoàn ca nhi lời nói này khách khí, đả thương tình cảm. Huynh đệ các ngươi, tỷ muội ở giữa nên tùy ý chút.”

Giả Hoàn liền cười, “Dì nói đúng.”

Bảo Trâm cười rất nhẹ, như có như không, bất giác ngồi xuống đối mặt với Giả Hoàn.

Nói chuyện qua một lát, đồ ăn tinh xảo đã được mang lên, mùi thơm nồng, tứ tán khắp nơi. Tiết gia ở lâu Kim Lăng, khẩu vị đồ ăn cơ bản không sai biệt lắm trong phủ, chi tiết chỗ hơi có khác biệt. Tỉ như rượu nếp than càng am thuần hơn, mấy món ăn tăng thêm chút phối liệu, khẩu vị hơi ngọt.

Bữa tiệc còn có rau xanh, thời này không có kỹ thuật trồng trọt trong lều ấm, hoặc chi phí cực cao. Thời điểm mua đông có thể ăn rau tươi, chỉ có thể là quyền quý phủ đệ. Tiết Di Mụ bữa ăn này an bài tỉ mỉ.

Uống nửa chén rượu, Giả Hoàn hỏi:

- “Tiết đại ca không ở nhà?” Hắn đối với Tiết Bàn không có ấn tượng gì tốt, bất quá nên hỏi xã giao một câu.

Tiết Di Mụ thở dài:

- “Ai nha, Tiết đại ca của ngươi như đầu ngựa, mỗi ngày không vội vàng không được, nơi nào chịu ở yên trong nhà một ngày. Ta hôm qua nói hắn: ‘Đừng lại đi tộc học lý hồ nháo, bây giờ do Hoàn huynh đệ phụ trách’, hắn ở trước mặt ứng với ta, cũng không biết trong lòng nghe vào hay không. Nếu là hắn đi tộc học hồ nháo, Hoàn ca nhi cũng không cần xem mặt mũi của ta, theo quy củ ,mà làm.”

Giả Hoàn ngày đầu tới tộc học lý, đuổi liền 12 người, thủ đoạn lăng lệ, ý chí cường đại. Tiết Di Mụ tinh tường bản tính con trai nàng, lúc này là chính thoại phản thuyết, sớm cho Giả Hoàn chào hỏi, thủ hạ lưu tình.

Giả Hoàn cười nói:

- “Chất nhi muốn tạ Dì ủng hộ. Tiết đại ca giờ không hướng về Tộc học lý. Những cái Tứ thư Ngũ kinh, Tiết đại ca nhất định không có hứng thú. Còn nữa, cho dù Tiết đại ca phạm quy củ tộc học, cũng là huynh trưởng, tự có Dì dạy bảo. Há có đạo lý giáo huấn huynh trưởng.”

Giờ mà nói “con của ngươi dám gây sự tại tộc học lý, nhìn ta dám đánh chết hắn.” Vậy bữa cơm này thế nào ăn?

Tiết Di Mụ nghe mặt mày hớn hở, khuyên Giả Hoàn uống rượu:

- “Hoàn ca nhi lời nói này thoả đáng, thỏa đáng. Dì bồi tiếp ngươi uống một chén”

Một bên Tình Văn, Như Ý, Hương Lăng, Oanh nhi thỏa đáng hầu hạ. Một bữa cơm ăn chủ khách tận hứng.

Cơm xong, Tiết Di Mụ sai mấy nha hoàn dọn dẹp. Tiết Bảo Trâm dẫn Giả Hoàn tới phòng nhỏ bên cạnh uống trà.

Lúc này, bóng đêm dần khuya, sắp tới ngày rằm nên ánh trăng có phần sáng tỏ, rực rỡ,...Bảo Trâm dáng người nảy nở hơn trước, mặc qua mấy lớp y phục rộng nhưng thời đại này chưa có áo ngực tôn dáng, chỉ cần nhìn trước sau lồi lõm là đoán cơ bản kích thước. Nàng lịch sự mời Giả Hoàn ngồi xuống, giọng dịu dàng nói:

- “Hoàn huynh đệ ngồi một hồi, Oanh nhi sẽ mang trà tới.”

Giả Hoàn gật đầu, “ Ân.”

Hai người phân biệt ngồi hai bên kỷ trà im lặng không nói, trong đầu hắn hình dung giống hệt cảnh trong phim cổ trang kiếp trước,... bất giác cười tươi lên. Liếc sang thấy Bảo Trâm ngồi ngay thẳng, u tĩnh như lan,

Giả Hoàn trong lòng khó ức chế ý tứ muốn thân cận.

Bắt nguồn từ sự tình hắn nhắc nhở Bảo Trâm, mà khiến nàng mặt mũi đỏ bừng, nặng lời trách mắng, bỏ đi, sau khi Giả Hoàn hồi phủ, nghe tin tức hôn sự, kết hợp lại đoán ra chút nguyên nhân. Bảo tỷ tỷ có thể nghe lời đồn đại gì đó, trùng hợp hắn nói một câu hai ý nghĩa, khiến nàng hiểu nhầm, có điểm đường đột.

Hôm nay, Bảo Trâm chủ động lên tiếng chào hỏi, đại khái không còn giận hắn, Giả Hoàn nhìn qua Bảo Trâm xinh đẹp như hoa như ngọc, chợt hô:

- “Bảo tỷ tỷ...”

Một đám nha hoàn ăn cơm, châm trà, còn lại trong phòng nhỏ hai người Giả Hoàn, Bảo Trâm. Cho nên, Bảo Trâm sau khi ngồi xuống, chỉ để ý tới bên ngoài, nghe được Giả Hoàn gọi nàng, giật mình quay sang, tầm mắt rơi vào trên gương mặt non nớt của hắn.

Với Bảo Trâm, Giả Hoàn cũng rất đặc biệt, ánh mắt của hắn thanh tịnh sâu thẳm hấp dẫn nàng, nàng chưa từng gặp ai như vậy.

Giả Hoàn chính là hoa thoại, gọi xong Bảo Trâm, tiếp xúc với khuôn mặt mỹ lệ, ánh mắt tựa như sương sớm trong suốt như quang hoa, lại quên mình muốn nói gì, thất thần trong giây lát.

Hai người cứ như vậy tiếp tục rơi vào im lặng, thấy Giả Hoàn không nói thêm lời, thất thần, khóe miệng Bảo Trâm lướt qua một vòng cười khẽ khó nhận ra, phảng phất Bảo Trâm từ nữ thần trên cao biến thành thiếu nữ minh nhã, xinh đẹp.

.....