Phùng phủ, tiệc rượu !
Phùng Đường là Kinh Doanh tham tướng, hàm võ tướng chính tứ phẩm, tán giai Thần võ tướng quân.
Chu triều quân đội phân ra Kinh Doanh, Vệ sở, Cửu biên và các Đoàn luyện.
Kinh Doanh trải qua hơn một trăm năm biến hóa, tổng cộng hơn 10 vạn quân, chia làm mười hai doanh, như Nghị Dũng Doanh, Phấn Võ Doanh, Chấn Uy Doanh,... tất cả các doanh thiết lập Tham tướng, Du kích, Thiên tổng,...
Cơ cấu Kinh Doanh có Tiết Độ Sứ, Giám quân, Đô đốc. Kinh Doanh Tiết Độ Sứ từ huân quý đảm nhiệm, Giám quân do thái giám đảm nhiệm. Đô đốc do các quan văn đảm nhiệm, Binh bộ Thượng thư hoặc Đô Ngự Sử kiêm nhiệm. Trong đó Đô đốc, quyền hạn trách nhiệm được coi trọng nhất.
Ninh Quốc phủ đời thứ hai, Tằng tổ phụ của Giả Dung, thừa kế Nhất đẳng Thần uy tướng quân Giả Đại Hóa, từng đảm nhiệm qua Kinh Doanh Tiết Độ Sứ. Vương Tử Đằng cũng đảm nhiệm qua chức này.
Phùng Đường là tham tướng Phấn Vũ Doanh, thủ hạ có một doanh nhân mã, trong Kinh thành thuộc về phái thực quyền. Cho nên, Phùng Tử Anh có tư cách trộn lẫn với đông đảo huân quý tử đệ.
…
Phùng Đường cười nói: “Ha ha, thế chất khách khí. Thỉnh”
Phùng Tử Anh chủ động mời rượu, đánh giá bộ dáng thiếu niên Giả Hoàn, không khỏi cảm thán, Người và người thật sự khác biệt.
Lấy niên kỷ Giả Hoàn, chỉ cần tên đề bảng vàng, tiến vào hoạn lộ, sau này ít nhất có một vị trí Thượng Thư Lục Bộ.
Một bữa rượu chủ và khách đều vui vẻ, bầu không khí cởi mở, hài hòa cho tới tận mặt trời lặn mới tan tiệc.
Giả Hoàn say ngất ngây, chìm đắm trong lòng một thị nữ xinh đẹp đỡ vào phòng khách Phùng Phủ nghỉ ngơi.
Tận sáng hôm sau, Giả Hoàn mới được Phùng Phủ phái xe ngựa đưa về.
....
...
Giả Hoàn từ Phùng phủ trở về, lại lăn vào chăn ngủ một giấc đến trưa mới lấy lại sức.
Trong phòng ngủ, Giả Hoàn để tiểu cô nương Như Ý chỉnh sửa lại y phục, quả thật càng ở chung lâu ngày hắn càng thấy Như Ý xinh xắn, dễ thương,... nha đầu này sắp 12 tuổi, dáng người yểu điệu, lung linh.
Như Ý quay ra dọn dẹp tàn cuộc, méo miệng phàn nàn:
- “Gia, người lại uống say. Đối với cơ thể không tốt đâu.”
Giả Hoàn soi gương nhìn chính mình, mỉm cười:
- “Ai nha, ta cũng không muốn. Phùng tướng quân quá khách khí, ta có biện pháp nào.” Cái Lão Phùng Đường trong quân ngũ là kia kẻ già đời trên bàn rượu, hắn không say mới lạ, mấy dạng mời biết rõ nhưng không thể từ chối.
…
Đang nói chuyện, Tình Văn đẩy cửa đi vào, còn cố ý hai tay che mắt, cười hì hì nói:
- “Gia đã tắm xong chưa a? Tam cô nương, Sử đại cô nương các nàng tới thăm rồi. Đang chờ trong sảnh..”
Giả Hoàn buồn cười nói:
- “Tình Văn, đem cái khe hở tay ngươi mở lớn thêm chút nữa, không làm sao nhìn rõ. haha”
Trong Vinh quốc phủ, mấy sự tình tắm rửa sẽ có phong thanh truyền ra, chủ tử cùng nha hoàn qua lại, “đùa nghịch”, “vầy nước” không lạ. Dĩ nhiên, không có lửa làm sao có khói. Nguyên tác Hồng lâu có miêu tả Giả Bảo Ngọc cùng bọn nha hoàn tắm rửa, mà nước văng đầy đất, ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết.
Tình Văn “lạc lạc” vui cười.
Như Ý nói: “Tình Văn tỷ tỷ, giúp ta bê nước đi.” Riêng Như Ý thì không sợ điều tiếng gì, nàng đã sớm coi mình là Thiếp của Tam gia, xưng hô thân mật, mà Tam gia đã chấp nhận nàng rồi...
Giả Hoàn cười lắc đầu, chỉnh lý tốt sau đó đi ngoài.
…
…
Vọng Nguyệt Cư, trong sảnh phòng khách, có bốn người Tương Vân, Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân đang ngồi nói chuyện, xung quanh nha hoàn đông đảo, cười nói vui vẻ.
Phòng khách của Giả Hoàn rất giống Thám Xuân, thông thoáng, nội thất tinh tế, tỉ mỉ, không quá xa hoa nhưng nội liễm, được sắp xếp hợp lý tao nhã.
Giả Hoàn chào hỏi:
- “Tam tỷ tỷ, Vân muội muội, Nhị tỷ tỷ, Tứ muội muội, các ngươi như thế nào rảnh rỗi tới chỗ ta chơi?”
Thám Xuân đôi mắt sáng như trăng, tinh thần phấn chấn:
- “Nghe nói ngươi uống say, vừa vặn chúng ta tại Bảo tỷ tỷ nơi đó chơi, tiện đường qua xem ngươi một chút.”
Dù Giả Hoàn nói tương lai Vinh quốc phủ bại vong, nhưng nghĩ tới sau đó, nàng nửa tin nửa ngờ. tính cách khí khái, nàng không lo nghĩ quá nhiều, rất nhanh liền hào hứng trở lại.
Giả Hoàn có chút kì quái, Bảo Trâm như thế nào không tới? Cũng không suy nghĩ mà mang ra lễ vật của Hàn Tĩnh tặng hắn, một bộ cờ vây bằng bạch ngọc để mấy tỷ muội chơi.
…
Từ sau khi Giả Trân chết, Giả Tích Xuân rất ít lời, ngồi vân vê hộp cờ, từng quân cờ óng ánh ôn nhuận, mở miệng hỏi:
- “Hoàn Tam ca, bộ cờ này trị giá bao nhiêu bạc?”
Giả Tích Xuân niên kỷ còn nhỏ, bảy, tám tuổi tiểu cô nương, kế thừa gene Vinh quốc phủ, dung mạo khá tinh xảo, đôi mắt sáng khốc xỉ, đầu hai bím tóc rất dễ thương.
- “Hơn 1000 lượng bạc. Tứ muội muội nếu ưa thích, ta đưa cho ngươi.” Giả Hoàn tùy ý nói.
Giả Tích Xuân kinh ngạc, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng chơi với các tỷ muội trưởng thành sớm, hiểu tính cách vị Tam ca này,...cự tuyệt nói:
- “Quá quý giá. Ta không muốn.”
…
Giả Hoàn mỉm cười, không cố gắng khuyên, những thứ này lễ vật người khác tặng, hắn mang đi không được, tiện tay thì tặng, khẳng khái.
Nha hoàn Nhập Họa của Tích Xuân một bên cười nói:
- “Tam gia muốn tiễn đưa lễ vật cho Tứ cô nương, tiễn đưa một quyển Phật Kinh đẹp là cực tốt đây.”
Thám Xuân kỳ quái hỏi: “Tứ muội muội thích xem Phật Kinh gì?”
.
Nhấc lên Phật Kinh, Giả Hoàn nháy mắt thoáng qua bản án Tích Xuân: “Đáng thương tú hộ hầu môn nữ, nằm một mình Thanh Đăng Cổ Phật”. Tích Xuân xuất gia, với nàng mà nói, thật sự là một bi kịch. Xuất gia, không phải việc thú vị. Con người, chung quy muốn ăn ngũ cốc hoa màu, vào chùa miếu, ăn không no là chuyện thường.
Giả Hoàn nói:
- “Được. Văn Đạo thư viện bên kia đang cùng tiệm sách đàm luận Mộc Tự ấn, đến lúc đó để cho bọn họ hỗ trợ in ấn một bản Phật Kinh. Tứ muội muội đem tên Phật Kinh mong muốn viết cho ta.”
Giả Tích Xuân hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, lần này không có cự tuyệt, thúy thanh đáp:
- “Tạ Hoàn tam ca.”
Giả Hoàn cười gật đầu, hỏi một bên Nghênh Xuân:
- “Nhị tỷ tỷ, có mong muốn lễ vật gì không?” Với Tích Xuân, Nghênh Xuân hiển nhiên là đối xử như nhau.
“Tiểu Giả Hoàn” trước kia, với Nghênh Xuân quan hệ thân cận hơn so với Thám Xuân, Tích Xuân. Hắn thường xuyên đi trong phòng Nghênh Xuân chơi. Đại khái, bị người khinh bỉ, xem thường, mà chỉ có “hai đầu gỗ” mới tìm được chút bình đẳng, tôn trọng.
…
Giả Nghênh Xuân mềm yếu, sợ phiền phức, nhưng ôn nhu dễ thân cận, niên linh lớn nhất có lẽ tầm 13~14 tuổi, vóc người đậm đà hơn, cũng khá xinh đẹp. Má ngưng tân lệ, Mũi thanh tú nõn nà...
Nghênh Xuân hơi do dự yếu ớt nói:
- “Hoàn huynh đệ nếu thuận tiện, ta muốn xem thoại bản 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》ngươi viết. Cố sự rất đặc sắc đấy.”
Giả Hoàn nói:
- “Cái này quá đơn giản. Đông trang Trấn chắc có bản chép tay. Ta để người lấy một bản tới.” Nói xong Giả Hoàn suy nghĩ một chút, đối với nha hoàn Ti Kỳ đang đứng phía sau nói:
- “Ti Kỳ, Nhị tỷ tỷ trong phòng có chuyện gì, có thể nói với ta một tiếng.”
Ti Kỳ khá lớn tuổi, có lẽ 16~17 tuổi, vóc dáng cao lớn, đặc biệt bộ ngực vô cùng “mãnh liệt”, nghe được Giả Hoàn nói, liền vui mừng cúi thân người cho Giả Hoàn thi lễ:
- “Tạ Tam Gia” Tuy Tam gia trong phủ không quản sự vụ, nhưng địa vị rất cao, nói một câu hạ nhân ai dám không nghe, nàng nhiều lúc sống không dễ dàng a.
Giả Hoàn nhìn "thứ đồ sộ căng tràn" lớn quá mức cần thiết của Ti Kỳ mà tự nhiên sinh ra cảm giác hơi "e ngại", đưa tay hư đỡ:
- “Đứng lên đi. Không cần hình thức như vậy.”
...
...
Thám Xuân, Nghênh Xuân hai người đã bắt đầu chơi cờ, Tích Xuân một bên dự khán.
Sử Tương Vân cười mím môi, lôi kéo ống tay áo Giả Hoàn đến bên cửa sổ, nói khẽ:
- “Hoàn ca nhi, Bảo tỷ tỷ có phải hay không giận ngươi? Nàng nghe nói chúng ta tới thăm ngươi, liền không cùng đi. Ta nghe Bảo Nhị ca nói ngươi trước đây trước mặt Thái thái, ngươi nói Tiết đại ca không phải?”
Sử Tương Vân có điểm đặc biệt là làn da rất trắng, nhìn gần làm hắn có cảm giác chói mắt.
Giả Hoàn kín đáo rồi thu hồi ánh mắt, hơi hơi trầm ngâm.
Hắn biết khi nói ra sự tình Tiết Bàn cướp Hương Lăng, Bảo Trâm sẽ có chút ngăn cách, hắn đoán trước vấn đề, còn nghĩ với tính cách, trí thông minh của Bảo Trâm dễ dàng minh bạch ý tứ chỉ để đe dọa, không nghiêm trọng đến tình trạng này?
Tâm tư nữ nhân chưa bao giờ đơn giản !
Sử Tương Vân thấy Giả Hoàn không nói lời nào, đề nghị:
- “Bảo tỷ tỷ bệnh đã tốt. Ngươi ngày khác đi xem nàng một chút. Có gì thì nói ra không phải tốt hơn sao.”
…
Giả Hoàn cười khổ, Sử Tương Vân vẫn là hồn nhiên ngây thơ. Có một số việc, bỏ lỡ thời cơ, căn bản không cách nào giải thích. Hắn trước kia đối với sự tình tương tự thấm sâu, thấu hiểu rất rõ. Nói với Bảo Trâm chuyện này, kết quả là sáo lộ hình thức, không chừng sẽ bị Bảo Trâm dùng ngăn chặn.
Giả Hoàn nghĩ nghĩ, nói:
- “Được rồi, ta ngày mai đi gặp Bảo tỷ tỷ, đem sự tình nói ra.” Lại nói:
- “Vân muội muội, ta có mấy câu muốn nói cho ngươi nghe.”
Sử Tương Vân cười khúc khích, nháy mắt mấy cái:
- “Hoàn ca nhi chuyện gì a? chính thức như vậy.”
Giả Hoàn biết cái gọi là “phụ mẫu chi mệnh, môi giới chi ngôn”, hôn nhân của nữ tử không được quyền quyết định, hắn nhắc nhở Sử Tương Vân về con ma đoản mệnh Vệ Nhược Lan không quá thiết thực, càng không có tác dụng gì. Hắn làm sao xen vào được chuyện Sử gia,...
Nhưng có nhiều thứ vẫn phải thử, nhỡ đâu Tương Vân được quyền lựa chọn, hoặc có người hỏi ý kiến của nàng, vậy thì khác. Nghĩ vậy, Giả Hoàn nói:
- “Không phải chuyện gì lớn, ngươi chưa chắc sẽ nghiêm túc nghe. Là như vậy, ta hai ngày trước cùng bằng hữu uống rượu, có vị vương tôn công tử gọi Vệ Nhược Lan, ta xem hắn là cái đoản mệnh. Đáng tiếc a.”
Sử Tương Vân cười khanh khách:
- “Hoàn ca nhi, ngươi lúc nào học được xem tướng”
Giả Hoàn cười ha ha một tiếng, dời chủ đề. Hy vọng nàng nhớ cái tên này, có cơ hội thì tránh đi.
...
...
Vọng Nguyệt Cư một mảnh nhàn cư,
Mọi người nói giỡn, Giả Hoàn chứng kiến mấy nữ hài ngây thơ nói chuyện, cười đùa cũng tạo cho hắn cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng,
Tuổi trẻ thật tốt, ý nói đầu óc ngây thơ thật tốt !
.
Giả Chính từ công bộ nha môn trở về, vừa hòa thanh môn khách, tướng công nói chuyện vài câu, môn sinh Phó Thí tới chơi.
Giả Chính giao phó một câu, đến thư phòng Mộng Pha Trai tiếp kiến Phó Thí.
Mộng Pha Trai trưng bày xa hoa, đồ cổ tranh chữ quý giá khá nhiều, từng kiện đồ vật đều lộ ra khí phái hào môn quý tộc, thể hiện nội tình thế tộc trăm năm.
Giả Chính để cho Phó Thí ngồi xuống:
- “Ngươi hôm nay như thế nào rảnh rỗi tới tìm ta. Không phải gần đây Quốc Tử Giám giám sinh muốn gây chuyện sao?”
Phó Thí cười giải thích:
- “Về Quốc Tử Giám giám sinh, Lễ bộ cùng Đô Sát Viện, các Ngự Sử đã tiếp nhận. Thuận Thiên phủ Phủ nha không cần quan tâm đến.”
Giả Chính mỉm cười vuốt râu chậm rãi, gật đầu, cảm thán nói:
- “Quốc Tử Giám ngày xưa còn tốt. Kể từ năm ngoái liền rung chuyển, đây không phải chuyện tốt.”
...
Phó Thí cười, đem lời điểm thấu:
- “Lão sư không biết, chủ yếu gây chuyện chính là Đảng Đông Lâm, vị Hàn Tú Tài, Hàn Cẩn. Hắn năm trước tham gia cứu tế Kinh Tây lũ lụt, ở Văn Đạo thư viện sau đó trở về như biến thành người khác, rất có bản lĩnh nháo sự. Quốc Tử Giám Hồ Tế Tửu, Vương Ti Nghiệp đối với người này rất đau đầu. Hắn có một ít lời rất cổ quái. Giống như ‘chúng ta vì lợi ích của Giám sinh lên tiếng, cấp giám sinh chỗ cấp bách...’. Thông tục mà nói, cũng là người tài giỏi.”
Giả Chính sắc mặt lập tức thay đổi, không dễ nhìn. Hắn nghe Văn Đạo thư viện, bốn chữ này, nghĩ ngay đến đứa con thứ Giả Hoàn của hắn.
Trong Kinh thành lưu truyền nửa khuyết “Kháp Đồng Học Thiếu Niên” chính là Giả Hoàn làm ra, tài hoa bay cao, lưu truyền rất rộng. Nhân tiện, người người đều biết, Giả Hoàn là người phụ trách, chủ trì cứu tế của Văn Đạo thư viện. Nói một cách khác, một thân bản sư của Hàn Tú Tài chuyên dùng gây sự, có thể học theo Giả Hoàn.
Giả Chính nổi lên xúc động, rất có muốn quất Giả Hoàn một trận, cái này truyền đi quả thực là nhục nhã Tổ Tông.
Vừa nghĩ lại, bây giờ cùng đứa con thứ không còn lời gì để nói, tội gì tốn sức đi quản hắn?
......