Chương 171: Thong dong điều chỉnh kế hoạch !

Nhưng mà, hắn đi rồi, Thám Xuân làm sao bây giờ?

Triệu di nương không cần lo lắng, dựa vào Giả Chính vẫn tốt.

Thám Xuân tại trong Vinh quốc phủ uy hiếp lớn nhất, kỳ thực chính là hôn nhân của nàng.

Theo nguyên tác, Thám Xuân sẽ được nhận là con gái nuôi của Nam An Thái Phi, sau đó bị đẩy gả đi tận phía Nam xa xôi… Đây chính là Nam An Thái Phi dùng nàng làm công cụ, củng cố quan hệ chính trị, chứ tốt đẹp gì?

Hơn nữa, lấy Vương phu nhân đối với hắn căm hận, sợ Vương phu nhân cố ý đem Thám Xuân gả cho dạng tương tự Tôn Thiệu Tổ, loại người cặn bã.

Thám Xuân cười cười, khích lệ:

- “Tam đệ đệ, đệ không cần lo lắng ta. Chờ ngươi ở bên ngoài làm ra một phen sự nghiệp, khi ngươi trở lại sẽ có biện pháp. Ta với Di nương tự nhiên không có việc gì.”

Giả Hoàn cười khổ lắc đầu.

Thám Xuân không quá tin tưởng Giả gia, Vinh quốc phủ kết cục “lầu sập”.

Bây giờ là năm Ung Trị thứ mười, chính xác không nhìn ra cái gì, chỉ có một số dấu hiệu suy bại rất nhỏ. Nói tới xét nhà, mất đầu, loại sự tình này ai tin.

Hai tỷ đệ nói chuyện một hồi, bên ngoài Như Ý hồi báo:

- “Gia, bên ngoài gã sai vặt nói có thư từ Tuân Hóa.”

Giả Hoàn nói: “Ta đã biết.”

Cùng Thám Xuân nói một tiếng, đi ra trước tiểu viện tiếp đãi người mang tin tức, là một người hầu của Sơn trưởng trước đây. Lúc này để Tưởng Hưng cho một chút bạc, dẫn hắn đi nghỉ ngơi.

Giả Hoàn trở lại thư phòng, cắt mở phong thư.

... Sách đến kiếp này đọc đã trễ. Ngươi mới có mười tuổi, tên trên Quế bảng, há có thể buông lỏng. Không nên kiêu căng ngạo mạn...

Đọc xong phong thư, Giả Hoàn cười khổ. Sơn trưởng cho hắn là thiếu niên đắc chí, kiêu ngạo tự mãn, muốn đi Giang Nam dạo chơi, hoang phế thời gian, đề nghị hắn đi tới Tuân Hóa, bên người Sơn trưởng học tập Xuân Thu, củng cố tri thức, nâng cao trình độ.

Lưu lại Vinh quốc phủ, hay là rời đi?

Vấn đề căn bản quyết định tiền đồ, vận mệnh của hắn.

Nhưng Sơn Trưởng gửi thư muốn hắn đi Tuân Hóa lắng nghe lời dạy dỗ, hắn làm sao bây giờ? Sơn trưởng đối với hắn rất tốt, quan tâm dạy bảo không khác gì đệ tử giống Đại sư huynh, tin tưởng cho phép hắn Thi Huyện, thì hắn mới có ngày hôm nay...

Ân tình a, giống như một tấm lưới.

Thời gian hơn hai năm, để cho tấm lưới này trở nên chắc nịch, vô hình trói buộc, để hắn sinh ra vài cố kị, đến nỗi có nhiều thứ không phải muốn làm gì cũng được.

Giả Hoàn thở dài ra một hơi, ngồi trên bàn trầm tư, nâng bút viết cho Sơn trưởng hồi âm: “...Đệ tử không phải người tự ngạo, thực có khổ tâm trong lòng mới bất đắc dĩ mới phải rời Kinh sư tới Giang Nam du học. Mong sơn trưởng thứ lỗi…

Hắn biết Sơn trưởng là trưởng giả khoan hậu, là đại nho chân chính, hiểu đạo lý, sẽ không hỏi hắn nguyên nhân. Hắn chỉ nhấn mạnh đi Giang Nam là sự tất yếu. Thỉnh Sơn trưởng tha thứ hắn không thể đi tới Tuân Hóa tiếp tục học tập.

Bốn ngày sau, Giả Hoàn nhận được thư của Sơn trưởng.

Trong thư nói, nếu hắn không muốn tới Tuân Hóa học tập, mà đi Giang Nam du học, cũng không gấp nhất thời. Để hắn trong Kinh thành kiên nhẫn chờ một đến hai tháng. Lúc đó, Sơn trưởng trở về kinh, cùng hắn nói một chút việc học.

Viết đến mức này, Giả Hoàn còn có thể như thế nào?

Chỉ có thể chờ đợi một, hai tháng, mà hai tháng sau đã là cuối tháng mười một, không có ai tháng chạp xuất hành đi xa, quá không bình thường. Vậy hắn muốn đi thì phải chờ sang năm sau...

Nghĩ một chút, có chút kỳ quái, Sơn trưởng không có ý chỉ, làm sao tiến Kinh. Vì cái gì kéo dài một, hai tháng.

Thời tiết bước sang đầu đông,

Vinh quốc phủ, chủ đề liên quan tới Hoàn tam gia hồi phủ, nhiệt độ từ từ tiêu tan. Hoàn tam gia trở về mười hai ngày, không có can thiệp vận hành, quản lý trong phủ như đám tôi tớ nha hoàn dự đoán. Cái này khiến lo lắng đề phòng đều buông lỏng xuống.

Tây lộ Phượng tỷ, tiểu viện,

Vương Hi Phượng giúp trượng phu Giả Liễn sửa sang lấy quần áo, một bên dặn dò:

- “Giữa trưa cần phải nhớ trở về, đừng có hỗn trướng, ôm ấp lão bà nhà đứa nào. Giữa trưa thỉnh Hoàn ca nhi uống rượu có chuyện quan trọng.”

Giả Liễn mặt mày hớn hở, cười:

- “Nói chỗ nào đi. Gia nhớ rồi. Buổi sáng bất quá là đi Thiện quốc phủ thượng tiễn đưa phần lễ, Thạch Quang Châu lưu ta uống rượu, ta không uống được chưa!”

Vương Hi Phượng trừng mắt trượng phu:

- “Ngươi đừng ở bên ngoài rêu rao, hỏng thanh danh của ta.”

Giả Liễn cười ha ha:

-“Ai chẳng biết trong nhà có con cọp cái”

Lời này trước đây Giả Liễn sao dám nói, nhưng giờ đã khác… có Hoàn huynh đệ kìm chế hộ để hắn tự tin nuôi dưỡng ngoại thất.

Phượng tỷ nhi quá khẩn trương. Theo hắn, Giả Hoàn mặc dù tay đen, nhưng trong phủ đãi ngộ giống Đại lão gia một dạng, hai phu thê những ngày qua đều nịnh nọt, Giả Hoàn còn muốn truy cứu chuyện xưa sao?

Chỉnh trang y phục, cầm quạt xếp trong tay Bình nhi, tiêu sái bước ra cửa.

Vương Hi Phượng tức giận xì một ngụm, tên hỗn đản này lời ấy cũng dám nói, nghĩ vậy nhưng nàng không đôi co, mà đang nghĩ tới tiệc rượu trưa nay, có chút lo lắng.

Bình nhi lắc đầu.

...

...

Ngày hai mươi bảy tháng chín,

Phòng khách Vọng Nguyệt Cư, Giả Hoàn tiếp đón Phùng Tử Anh, mời hắn tới phủ thượng dự tiệc.

Giả Hoàn vừa đáp ứng mùng hai tháng mười tới nhà hắn dự tiệc, khiến hắn rất có mặt mũi. Cho tới giờ Giả Hoàn chỉ một lần đi Phủ thượng Cẩm Hương Bá dự tiệc rượu.

Phùng Tử Anh cười ha hả đánh giá thư phòng Giả Hoàn:

- “Tử Ngọc, đến cùng là người đọc sách, trong thư phòng này, sách đều nhiều hơn so với người khác.”

Giả Hoàn khách sao nói: “Phùng huynh quá khen. Rất nhiều sách chỉ là tô điểm thôi.”

Hắn trúng cử nhân, một đám phủ thượng Tú Vương Tám Công có giao hảo Giả gia, gửi thiệp mời hắn đi dự tiệc, nhưng hắn không có đi. Người khác vừa hạ thiếp mời đã ba ba chạy tới quá hạ thấp thân phận, hoàn toàn không cần thiết.

Đi Cẩm Hương Bá Phủ, bởi Cẩm Hương Bá là Kinh doanh tham tướng, phái nhi tử Hàn Kỳ đích thân tới. Giờ đến lượt Thần võ tướng quân Phùng Đường phái nhi tử Phùng Tử Anh tới thỉnh, tất nhiên phải đáp ứng.

Phùng Tử Anh cười hào sảng:

- “Ha ha, Tử Ngọc quá khiêm nhường. Vọng Nguyệt Cư cái tên này nhưng là có điển cố gì. Ta lúc đi vào nhìn thấy biển khá tò mò.”

Phùng Tử Anh quả nhiên là nhân vật khéo léo, rất biết cách nói chuyện, Giả Hoàn cười giải thích:

- “Phùng huynh hảo nhãn lực. Minh minh như nguyệt, Hà thì khả xuyết, Ưu tòng trung lai, Bất khả đoạn tuyệt. Cho nên lấy tên: Vọng nguyệt.” Đây là danh ngôn Đoản Ca Hành Lý của Tào Tháo.

Phùng Tử Anh xu nịnh:

- “Tử Ngọc văn tài thiên bẩm, lại lọt vào mắt xanh của Tổng quan, sau này nhất định là văn tông.”

Giả Hoàn đã nổi tiếng thiên hạ, tiềm lực phát triển mười phần, sự kiện Giả Trân, phải nói quyền mưu, nắm bắt thao túng nhân tâm xuất chúng. Phụ thân và hắn đều cho rằng sớm đầu tư giao hảo.

Phùng Tử Anh ngồi một hồi nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, rồi cáo từ rời đi.

Giả Hoàn trở lại thư phòng, viết mấy phong thư cho đồng học, lão sư, hắn tính toán qua một thời gian ngắn sẽ hồi thư viện, xem Đông Trang Trấn một chút.

Đông chưa tới, gió nhẹ thổi qua đã mang hàn khí,

Giả Hoàn mang theo Như Ý từ Vọng Nguyệt Cư tiến về Tây lộ viện của Vương Hi Phượng, bữa cơm trưa này Vương Hi Phượng có việc muốn cùng hắn đàm luận, khả năng cao là hòa hoãn mối quan hệ.

Kế hoạch của hắn dường như cần thay đổi.

Vấn đề của Tam tỷ tỷ Thám Xuân một phần là công khai đứng đội, hôn nhân đại sự của nàng mới để hắn quan tâm hơn. Mà hình như Giả gia chưa bị sụp đổ thì Thám Xuân bị gả đi. Sự việc này bắt nguồn từ việc nhận con nuôi và rất nhanh bị gả đi, hắn lúc đó khó mà can thiệp được gì...

Sơn trưởng gửi thư phản đối hắn đi Giang Nam du học, hắn không nghĩ đến.

Bởi cái gọi là: Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Cần kéo dài thời gian đi Giang Nam. Đoán chừng năm sau mới có thể. Hắn đối với thuyết phục Sơn trưởng có chút chắc chắn. Thuyết phục Tam tỷ tỷ không thể chỉ dựa vào mồm mép, phải dựa vào sự thật. Hắn đi Giang Nam đem cục diện mở ra, rồi tiếp tục thuyết nàng, hẳn là dễ dàng hơn nhiều.

Giang Nam, hắn chắc chắn muốn đi một chuyến.

Vinh quốc phủ, hắn vẫn phải trở lại một chuyến, mà không phải như trước đây, Hoàng Hạc một đi không trở lại, Bạch Vân ngàn năm không tách ra.

Nghĩ được như vậy, Giả Hoàn dù không thoải mái nhưng điều chỉnh kế hoạch tương đối thong dong.

Thoát đi Giả gia thật sự là đại dự án, rất nhiều yếu tố có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn.

Trở lại nguyên nhân Giả gia sụp đổ, căn bản nhất hai con bài chính trị, Giả Nguyên Xuân, Vương Tử Đằng, tham gia đánh cờ thất bại, khả năng cao dính tới Hoàng quyền kế thừa, mới dẫn tới kết cục thê thảm cho bản thân và cả gia tộc.

Còn những nguyên nhân khác là nhược điểm để đối thủ công kích gán tội, tỉ như: Giả Xá kết giao Bình An Châu Tiết Độ Sứ. Huân quý Kinh thành kết giao Tiết độ sư biên cương, ngươi muốn làm gì? Giúp Giang Nam Chân gia bảo vệ tài sản; Mấy mạng người chết vì Giả Xá, Vương Hi Phượng,...

Trường hợp Giả Hoàn lưu lại Vinh quốc phủ, hắn cần làm gì để không bị xét nhà chém đầu, có mấy việc cần làm:

-Quyền chủ đạo trong Vinh quốc phủ, hạn chế “heo đồng đội” gây họa.

-Trở thành tiêu kỳ, đại biểu cho quan hệ chính trị Giả gia.

-Thay Vương Tử Đằng trở thành nhân vật gánh vác cho quyền lợi Tứ đại gia tộc, Giả, Vương, Sử, Tiết

Vậy thoát đi Giả gia là đại dự án, thì lưu lại Vinh quốc phủ càng là một Siêu Siêu Dự Án, biến số nhiều vô cùng.

Giả Hoàn tự giễu cười một cái.

Trên đời này, đầu thai vào gia đình không tốt rất nhiều. Mà hắn gọi là xuyên qua không tốt. Hắn lại mang họ Giả.

...

...

Giả Hoàn một đường suy nghĩ đã đến Tây lộ viên của Vương Hi Phượng. Cửa ra vào vài tên thanh y gã sai vặt gặp Giả Hoàn tới, vội vàng khom người hành lễ:

- “Cho Tam gia vấn an.”

Giả Hoàn gật đầu mang Như Ý đi vào.

Tiếp đó, Bình nhi sớm chờ ngoài cửa ra vào, vội vàng xuống bậc thang đón:

- “Tam gia, Liễn nhị gia cùng nãi nãi đã đợi”.

Giả Hoàn đối với cô nàng Bình nhi rất có hảo cảm và tôn trọng, mỉm cười chào hỏi:

- “Bình nhi cô nương khổ cực.”

Đây là một cô nương tốt, có tình có nghĩa để cho người ta yêu thích, kính trọng. Đoạn cuối Nguyên tác, Bình nhi mang theo Xảo Thư chạy ra Vinh quốc phủ, tránh thoát kiếp nạn, cuối cùng được Giả Liễn phù chính (cưới làm vợ), xem như một kết cục tốt.

Bình nhi cười dịu dàng. Nàng giống như Uyên Ương, đều cảm thấy Tam gia đối với mình có hảo cảm, thái độ ôn hòa, hiền lành, thấy xúc động.

Đi phía trước nửa bước dẫn đường, Bình nhi quay đầu chăm chăm dáng người hơi gầy Giả Hoàn, nói khẽ:

- “Tam gia, nãi nãi hướng Tam gia nhận sai, người có thể hay không không truy cứu...” Nàng biết Giả Hoàn phi thường thông minh, cũng không nói lời hay, đơn giản là khẩn cầu.

Giả Hoàn mỉm cười, khoát tay, thẳng thắn nói:

- “Bình nhi cô nương, ngươi biết đây là không có khả năng.”

Nguyên tắc xử sự nhất quá, thưởng thức thì thưởng thức, nhưng lập trường khác biệt, sẽ không lưu thủ. Không có khả năng vì Bình nhi cầu tình, liền bỏ qua cho Vương Hi Phượng. Mà trong này dính dấp chung thân hạnh phúc của tiểu cô nương Thải Hà, cô nàng hâm mộ hắn...

Bình nhi sâu kín thở dài, nàng biết đây mới chính là Tam gia.

Giả Hoàn cất bước tiến vào phòng khách, Giả Liễn, Vương Hi Phượng ăn mặc rất trang trọng, hiển nhiên là chào đón quý khách lâm môn, đứng chào đón.

Giả Liễn anh tuấn công tử ca, môi hồng răng trắng, Vương Hi Phượng áo choàng lụa màu hồng phấn, cổ chồn trắng, mị thái kiều diễm, thật đúng với câu mặt phấn hàm xuân uy không lộ, môi đỏ vị khải cười tiên văn.

Chào hỏi hàn huyên, để nha hoàn lui ra, chuẩn bị tiệc rượu, chỉ lưu Vương Hi Phượng, Bình nhi. Giả Liễn mời Giả Hoàn ngồi xuống, cười nói:

- “Tẩu tử ngươi sớm nháo ta mời ngươi tới nhà ngồi một chút, uống rượu. Cuối cùng đem ngươi mời đến.”

Giả Hoàn mỉm cười xã giao: “Liễn nhị ca khách khí.”

Mấy món ăn tinh xảo rất nhanh dọn lên đầy trên mặt bàn. Giả Hoàn, Giả Liễn, Vương Hi Phượng ngồi vào vị trí, nói chuyện phiếm.

Vương Hi Phượng cầm chén rượu lên mời Giả Hoàn:

- “Hoàn huynh đệ, tẩu tử ngày xưa càn rỡ, có chỗ có lỗi với ngươi, tẩu tử xin ngươi thứ lỗi.”

Giả Hoàn cười cười, đem chén rượu đặt lên bàn.

Hắn không uống.

......