Cách gian phòng Lâm Đại Ngọc không xa, trong phòng Thám Xuân tụ tập nhiều người tụ tập, Bảo Trâm, Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, người chơi cờ vây, người nói chuyện. Nhóm nha hoàn Oanh Nhi, Ti Kỳ, Thị Thư, Thúy Mặc, Nhập Họa, nhàn rỗi nói chuyện.
Thám Xuân và Nghênh Xuân đánh cờ, tốn chút thời gian.
Bảo Trâm, Tích Xuân tùy ý nói chuyện, bất quá Tích Xuân sau tang lễ của ca ca, rất ít nói, tuy rằng quan hệ với Giả Trân không thân cận, nhưng ca ca tử vong để cho nàng minh bạch một vài chuyện….
…
Mùa thu đẹp, thời tiết nhu hòa luôn làm cho người ta cảm thấy tâm tình thoải mái hơn,
Cuối cùng, Thám Xuân đã chịu thua.
Nghênh Xuân mệnh danh người gỗ, bởi nàng không bao giờ thể hiện tâm tư, tính cách, cứ ngây ngô mà sống, khi yêu thích thứ gì thì hết lòng dành cho nó, bởi vậy nàng chơi cờ vây rất tốt, khuôn mặt trứng ngỗng mỹ lệ nở nụ cười, ôn nhu dễ thân cận:
- “Tam muội muội đa tạ.”
Thám Xuân dù thua, tâm tình vô cùng tốt. Hôm nay đã là tràng cuối, theo nàng hỏi thăm, thi Hương coi trọng nhất tràng Tứ thư Ngũ kinh. Hai tràng phía chỉ là qua loa, tiếp qua hai ngày, thành tích của Tam đệ đệ liền sẽ được công bố.
Bảo Trâm một bên tâm tư nhanh nhạy, hé miệng cười khẽ.
Thám Xuân thua cờ, nhường cho Tích Xuân chơi, cùng Bảo Trâm đến bên cửa sổ nói chuyện.
Bảo Trâm đang trong giai đoạn trưởng thành, dung mạo hơi thay đổi, gương mặt không tròn như trước mà trở nên thanh tú hơn, da thịt trắng như tuyết, thanh tao trang nhã, mỉm cười:
- “Tam muội muội thật cao hứng a”
.
Thám Xuân sung sướng cười, không hề phủ nhận. Trước đó, Đông phủ Trân đại ca vừa mới chết, Lão thái thái bị chọc tức, cả nhà trên dưới không ai dám nhắc tới tên Tam đệ đệ. Giờ đây, nàng cho dù cười cho người ta thấy cũng không sao. Nhưng Tam đệ đệ nhất định phải trúng cử nhân. Nàng hỏi ngược lại:
- “Bảo tỷ tỷ thì sao?”
Bảo Trâm chỉ cười mỉm, không nói thêm.
Bất giác trong lòng hiện lên nỗi buồn khó tả, nàng cũng không biết phải nghĩ sao về Hoàn huynh đệ, nàng không rõ bản thân đang thưởng thức nam tử dạng gì. Hơn 2 năm không thấy Hoàn huynh đệ, đột nhiên xảy ra chuyện Trân đại ca, cho nàng cảm giác trên người hắn bao phủ một tầng mê vụ, thần thần bí bí.
Nàng bồi hồi, do dự, rồi cả chuyện Hoàn huynh đệ ngay trước mặt dì cầm việc ca ca đoạt Hương Lăng làm nhược điểm, để cho nàng không thoải mái, có chút đau lòng.
Đủ loại tâm tình khó tả hội tụ một chỗ, là nữ tử đang tuổi dậy, tâm tình có biến hóa như thời tiết, suy nghĩ càng nhạy cảm hơn, hiện giờ từng vệt cảm xúc nhàn nhạt, ưu sầu không diễn tả bằng lới.
...
...
Buổi chiều, ngày ba mươi tháng tám,
Giả Dung hiện đã thừa kế tước vị trong Ninh Quốc phủ mở tiệc chiêu đãi Giả Sắc, Giả Quỳnh, Giả Sâm, Giả Lân uống rượu, bồi rượi là một nhóm ca cơ mỹ mạo mới mua, đều mười bốn, mười lăm tuổi.
Loại tràng diện này trong thế gia huân quý không lạ lẫm, mọi người đều phóng khoáng, thoải mái một bên uống rượu, một bên trêu chọc, sờ soạng, vài hành động bất nhã,... cuối cùng nếu được gia chủ cho phép, có thể một đêm hoan hảo với ca cơ…Sự tình này trong những bữa tiệc của Vương, Công tử đệ còn phổ biến hơn.
Giả Dung thỉnh thoảng vui cười.
Hắn cùng với Giả Xá, Giả Hoàn tra Lại Thăng, vài quản sự có liên quan thu được không ít bạc. Kín đáo đút cho Tông Nhân Lệnh kế thừa tước vị, hắn vẫn còn dư bạc, mua thêm vài ca cơ mỹ mạo, cuộc sống tiêu diêu tự tại, hưởng lạc.
...
Giả Sắc quan hệ tối tương thân hậu, hỏi:
- “Dung ca, ngươi hẳn biết chứ? Hôm nay là ngày cuối cùng thi Hương, Bắc Trực Lệ. Tây phủ vị kia có tham gia cuộc thi. Bây giờ ở một khách sạn thành Đông. Hừ, ta xem hắn...”
Giả Dung khoát khoát tay, ngăn lại Giả Sắc. Hắn biết Giả Sắc muốn nói gì, đơn giản là Giả Hoàn cùng Tây phủ quan hệ không tốt. Cái này vô dụng. Giả Hoàn trúng hay không trúng, cũng không phải việc Tây phủ có thể ảnh hưởng được.
- “Huynh đệ, chúng ta uống một ly.” Giả Dung thoáng chếnh choáng, vỗ ngực một cái, nói:
- “Trong lòng ca ca ta đau khổ a.”
Đêm đó tận mắt nhìn thấy Giả Hoàn ôm ấp Khả Khanh, hắn có thể không đắng, buồn bực, đau khổ. Thê tử xinh đẹp như vậy, chạm vào được mấy lần, trước thì Lão tử hắn không cho động, sau lại chịu nhục lừa nàng cho Lão tử hắn thực hiện… Cuối cùng Lão già kia đã chết nhưng rồi sao, hắn giờ còn dám làm gì … Sợ mình sống quá lâu chăng?
.
Giả Sắc an ủi, với Giả Dung uống một ly.
Giả Dung nói: “Huynh đệ, nói thật, ta là không muốn Giả Hoàn trúng cử nhân. Hắn không trúng cử, cũng là ‘Đại Gia’ trong Đông phủ rồi, hắn trúng cử sẽ còn đến mức nào. Còn có hay không những ngày an nhàn của chúng ta?”
Đám người Giả Sắc, Giả Quỳnh, Giả Sâm, Giả Lân gật đầu. Lời này đúng, Giả Hoàn người kia rất cứng nhắc, vô vị. Thật muốn trở lại Vinh quốc phủ, hắn muốn xen vào Ninh Quốc phủ bên này, ai dám nói chữ “không”.
Tốt nhất là không trúng.
...
...
Trong một gian phòng nhỏ, phảng phất hương thơm dịu nhẹ khuê phòng nữ nhân.
Tần Khả Khanh ngồi ở trong ghế an tĩnh, trầm tư, đã không còn vể sợ hãi, mệt mỏi như trước, thay thế vào đó là thần sắc ôn nhu bình thản. Dưới ánh nến sáng tỏ, tóc búi cao thiếu phụ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà, nổi bật vẻ vũ mị, phong tình,...
Bảo Châu từ bên ngoài đi vào, ghé tai nói nhỏ:
- “Nãi nãi, nô tỳ xế chiều đi ra bên ngoài thám thính. Tây phủ bên kia nói Tam gia không trúng, đến Đông phủ cũng luôn miệng nói như vậy, chân thực kỳ quái.”
Tần Khả Khanh nghĩ một lát, ôn nhu nói:
- “Trong phủ những người kia chính là loạn tước đầu lưỡi. Sợ Hoàn thúc trở về quản bọn họ. Hoàn thúc người tốt như vậy, không trúng được chẳng phải là không có thiên lý?”
Bảo châu liền cười: “Chẳng thể trách được họ.”.
Tần Khả Khanh phân phó:
- “Ngươi lưu ý lấy. Hoàn thúc chắc chắn sẽ trúng, sau đó khẳng định muốn trở về từ đường dập đầu...” Lời nói ra một nửa, lại ngừng...
...
Nàng và trượng phu Giả Dung cảm tình vỡ tan, trong thế đạo này nàng không tính toán việc Giả Dung thiết kế, lừa gạt nàng. Tưởng rằng qua một thời gian sẽ yên ổn, nhưng Giả Dung tên nhuyễn đản này hoài nghi nàng và Hoàn thúc có tư tình qua lại. Nàng thật khó xử...
Nàng rất muốn gặp Hoàn thúc để hỏi chủ ý. Nhưng mà, lúc này tương kiến Hoàn thúc chỉ sợ Giả Dung tiếp tục hiểu lầm, sẽ không bao giờ tin những lời giải thích của nàng.
Hơn nữa, chuyện riêng của phu thê, mà lại đi hỏi Hoàn thúc, hình như rất không thỏa đáng.
...
...
Thành Đông, một khách điếm tầm trung, tên Nhị Nguyệt, đã hai ngày kể từ khi thi xong, Giả Hoàn cùng nhóm người La Hướng Dương, Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng mười tên sĩ tử chưa có ra ngoài, Thi Hương cực kỳ huỷ hoại trí nhớ, thể lực con người.
Yết bảng Thi Hương trước đây còn muốn xem một số ngày hoàng đạo, nhưng năm nay diễn ra trễ, có lẽ bảy đến mười ngày sẽ có kết quả.
Mà thời gian chờ đợi yết bảng, với số lượng mấy ngàn sĩ tử tụ tập trong Kinh thành, các thanh lâu, tửu quán trong Kinh thành sinh ý vô cùng tốt, khắp nơi đều là kết bè kết đội ăn chơi, ca hát từ sáng tới đêm.
.
Giả Hoàn niên kỷ còn nhỏ, đi tửu lâu, thanh lâu đều không có ý tứ gì, cả ngày với Kiều Như Tùng khắp nơi đi dạo cũng bởi Kiều Như Tùng nhà có hãn thê, gia phó kè kè đi theo, thanh lâu không dám đi, hoa tửu không dám uống.
Ngược lại La Quân Tử như cá sổ lồng, một đoạn thời gian này hành vi phóng túng, thơ rượu phong lưu.
Ngày thứ năm sau khi thi xong, đại sư huynh mang về một chồng danh thiếp của các hoa khôi, Giáo Phường ti, tất nhiên có đủ Tô Thi Thi, Thành Kỳ Nhi, Lạc Cầm. Nhìn thấy vậy, mọi người vừa cười vàng, lại vừa ao ước, được một lần nhận danh thiếp hoa khôi danh kỹ.
Thi danh của Giả Hoàn lớn đến mức các Hoa khôi Giáo Phường ti chẳng thèm chú ý tuổi tác, tướng mạo, túi tiền của hắn.
…
…
Ngày mùng tám tháng chín,
Kinh thành một mảng náo nhiệt, đám sĩ tử tham gia thi Hương không hẹn mà tụ tập trên đường Thanh Vân, phụ cận trường thi. Nhóm sĩ tử Văn Đạo thư viện như Giả Hoàn, La Hướng Dương, Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng, Bàng Trạch,... đang chờ trong một tửu lâu.
Bầu không khí có chút căng thẳng, tràn ngập nóng bỏng.
Tất cả mọi người đều minh bạch, sắp yết bảng.
Giả Hoàn có Tiền Hòe, Hồ Tiểu Tứ, bên cạnh Kiều Như Tùng, Vệ Dương cũng có người hầu đều chầu chực trước cửa trường thi.
Lúc này, tửu lâu nhộn nhịp sữ tử qua lại, chào hỏi lẫn nhau.
...
Một vị sĩ tử anh tuấn, hơn 20 tuổi, mày kiếm mắt sáng, một thân nho sam màu trắng, xem chứng rất là xuất chúng, dạng khuôn mẫu tiêu chuẩn soái ca Quốc triều, liếc nhìn một vòng vị sĩ tử đi tới bàn, chắp tay thi lễ:
- “Nghe qua đại danh của Văn Đạo thư viện các vị đồng học, hôm nay gặp mặt, đủ an ủi bình sinh.”
Công Tôn Lượng có nhận biết vị sĩ tử rất có văn danh Thượng Quan Sưởng này. Đa số sĩ tử đều công nhận người này có thực lực tranh đoạt 5 vị trí đứng đầu, thậm chí là Giải Nguyên. Công Tôn Lượng cười đáp lại Thượng Quan Sưởng:
- “Tử Húc, không nên nói những câu ngoan thoại. Chúng ta ở đây, ngươi chắc còn Giả sư đệ chưa có gặp qua.”
Đám người tủm tỉm cười.
Công Tôn Lượng hỏi: “Cảm giác như thế nào?” Ý tứ hỏi thành tích dự đoán thế nào
Thượng Quan Sưởng đáp: “Văn Ước huynh, thật mệt mỏi. Thi xong sau đó ta mệt liền ‘tiểu huynh đệ’ cũng dựng thẳng không nổi.”
Đám sĩ tử trong tửu lâu, lầu hai cười vang.
Bên trái gần cửa sổ một cẩm bào sĩ tử tai to mặt lớn đứng lên mắng:
- “Thứ quỷ quái gì. Lẫn nhau thổi phồng một đám tư văn bại hoại.”
Hai bên sĩ tử sấn sổ mắng nhau.
Giả Hoàn trầm mặc một hồi, không rảnh rỗi “đấu võ mồm” với đám sĩ tử này. Trước đây đi thi hắn rất có lòng tin. Vậy mà thi xong lại không tin tưởng lắm, quả thực là áp lực với hắn quá lớn. Tố chất tâm lý mạnh mẽ như hắn mà chờ thành tích bảy, tám ngày khó mà chịu đựng nổi.
Một hồi hai bên mắng nhau, Giả Hoàn nghe ngóng minh bạch đối phương là Nhữ Dương Hầu nhi tử, Triệu Tinh Thần, trong lòng hơi động một chút vì hắn sớm nghe Giả gia với Nhữ Dương Hầu là hàng xóm có xích mích lẫn nhau.
...
...
Đúng lúc này,
Cánh cửa Đại môn trường thi từ từ mở ra.
Trong nháy mắt, toàn bộ con đường Thanh Vân Nhai giống như núi lửa bạo phát, tiếng gầm sôi trào, phảng phất trên bầu âm thành tạo thành sóng xung kích triều cường. Tiếp đó biển người mãnh liệt, chen lấn phóng tới bức tường phía trước Đại môn.
Giả Hoàn nhịn không được siết chặt nắm đấm, hít vào một hơi thật sâu.
Tất cả đều có người hầu, sai vặt chen lấn xem thành tích, nhưng Bàng Trạch lột ống tay áo:
- “Đéo mẹ, nhịn không được rồi. Ta phải đi xem.”
.
Không chỉ Bàng Trạch, Hứa Anh Lãng và rất nhiều người khác muốn đích thân xem tên của mình, lĩnh hội cảm giác sung sướng hoặc bi thương, đều hớt hải chạy đi, lao vào dòng người đông đúc.
La Hướng Dương, Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng nhìn mà cười khổ.
Một quán trà phô trên đường Thanh Vân Nhai, mới vừa rồi còn đầy người là người mà nháy mắt không còn một ai, Giả Liễn hào hoa hoàn khố công tử phe phẩy quạt xếp, chờ lấy tin tức. Hắn tới đây tất nhiên không phải lo lắng cho Giả Hoàn mà vì Lão tử của hắn phái đi.
Nhàm chán !
Tâm phúc Chiêu nhi trước tiên từ trong đám người vây quanh chạy về gọi: “Gia, đã ra, đã ra...Thành tích đi ra.”
Giả Liễn gõ quạt xếp mắng:
- “Ngu xuẩn, chen vào nhìn tên đi.” Vừa mắng Chiêu nhi, một bên phân phó tâm phúc Long nhi phi mã về Vinh quốc phủ báo tin: ‘Thành tích đã ra.’
Trên đường, một đám mặc đồ đỏ mang hồng mũ, hỉ khí dương dương hướng ra phía ngoài chạy như điên, nghề nghiệp của bọn hắn là nhìn bảng, giống như cò mòi hiện đại, không hiểu sao chúng bắt tin tức cực nhanh, một đường hướng về gia đình các cư nhân lão gia trúng cử báo tin vui lấy tiền mừng.
...
...
Vinh quốc phủ, Vinh Hi Đường
Thượng phòng của Giả mẫu, các bà lớn, các tiểu thư, các nãi nãi đều có mặt, còn có Bảo Ngọc đang ngồi nói chuyện.
Long nhi tin tức truyền vào. “Thành tích đã ra”
Bầu không khí hơi nặng nề.
Vương Hi Phượng ra sức nói nói cười cười, hoạt động pha trò. Nhưng không có ai chú ý chuyện cười của nàng. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi thành tích Giả Hoàn truyền tới.
......