-
Vinh Hi Đường, trong một căn phòng bài trí tao nhã, lại không mất đi vẻ hào nhoáng, đặc biệt có rất nhiều sách, một mùi thơm man mác lượn lờ khắp gian phòng.
Bảo Ngọc đang đùa giỡn với Đại Ngọc, Tử Quyên từ bên ngoài đi vào, cười nói:
- “Bên ngoài đang truyền tai tin tức của Hoàn Tam gia, Cô nương, Nhị gia có muốn nghe hay không?”
Lâm Đại Ngọc biết đại nha hoàn xưa nay rất kính phục Hoàn ca nhi, hé miệng cười:
- “Điều này phải hỏi Bảo nhị gia đây!”
Bảo Ngọc dĩ nhiên đáp ứng, nghe Tử Quyên thuật lại tin tức, giễu cợt một câu:
- “Ta liền biết kết quả này. Thủ đoạn của hắn cao minh bao nhiêu,” Lập tức dời chủ đề, nói:
- “Muội muội, trưa nay muốn ăn cái gì?”
Thông tin đồn đoán, Bảo Ngọc luôn tin rằng Trân đại ca hơn phân nửa bị Giả Hoàn thiết kế, làm hại, lưu lại trong lòng hắn bóng tối u ám. rất may có Lâm muội muội giải khai tâm kết hắn:
- “Ngươi sau này chỉ cần không chiếm đồ vật gì của hắn, sợ cái gì? Trong phủ đầu bếp dám nghe lời hắn nói sao? Hắn thật có cái tâm tư kia, Lão tổ tông, Lão gia, Thái thái sao lại mặc kệ?”
Lâm Đại Ngọc cười khẽ, tươi đẹp yêu kiều...
...
...
Lê Hương Viện, Tiết Di Mụ cuống quít ngăn chặn Tiết Bàn không biết từ nơi nào uống rượu trở về.
Nghe được tin tức, Tiết Bàn quơ đầu to, nắm lên một cây then cửa kêu ầm lên:
- “Ta ra lệnh đánh chết người thì thế nào? Để cho hắn bắt. Hắn Hoàn ca nhi có bản lĩnh đụng đến ta thử xem.”
Tiết Di Mụ mắng:
- “Nghiệt chướng, ngươi tự tìm đường chết phải không. Hắn cùng Dì ngươi nói chuyện, liên quan gì đến ngươi, chọc tới sợi gân nào trên người ngươi.”
Đứa con trai này của nàng thực sự quá ngu xuẩn, Giả Hoàn và tỷ tỷ của nàng, là uy hiếp lẫn nhau, cuối cùng sẽ không chọc ra chuyện gì, giờ đây đại náo chính là tự chọc ra chuyện.
Tiết Bảo Trâm một bên khuyên bảo mẫu thân, đại ca.
...
...
Thông tin lan truyền khắp Vinh quốc phủ, Giả Hoàn không biết, giờ hắn còn trong phòng nghỉ ngơi, hồi lâu, Bảo Châu mang theo hai tiểu nha hoàn đi tới.
Bảo Châu hướng Giả Hoàn phúc lễ, lòng tràn ngập cảm kích, tươi cười hỏi:
- “Tam gia, người định dùng cơm trưa ở đâu? Nãi nãi để nô tỳ hỏi Tam gia thích ở nơi nào để nãi nãi an bài.”
Giả Hoàn cười cười, nói:
- “Chỗ ở, an bài nơi yên tĩnh là được. Cơm trưa tùy tiện, ta ngủ trưa một lát rồi ra bên ngoài giúp đỡ.”
Tần Khả Khanh có thể trở lại Ninh Quốc Phủ, giờ xem như nữ chủ nhân, với hảo ý của nàng, hắn không già mồm khách khí, hưởng thụ chút hư vinh từ Tần đại mỹ nhân, cảm giác không tệ, đến nỗi, giúp Giả Dung nghênh đón khách viếng,... hắn không nhiệt tâm đến vậy, hắn có tính toán khác.
Một lát, Bảo Châu dẫn Giả Hoàn đến một gian tiểu viện phía đông Ninh Quốc Phủ, chỉ cần đi mấy bước ra cửa thuỳ hoa, cách nơi đặt linh cữu rất gần.
…
Trong sân hoa viên ưu nhã, gian tiểu viện khá đặt biệt, cổ kính giống phong cách xây dựng thời Tống, mang một chút khí phái Quốc công phủ ngày xưa.
Bảo Châu chỉ huy bảy, tám nha hoàn trải giường chiếu, bố trí màn trướng, đốt hương vẩy nước quét nhà, sau đó bày biện cơm, một bàn đồ ăn tinh mỹ, nào là tổ yến hỏa hun, đậu hũ, gà tủy măng, phong yêm quả tử ly, vịt hấp rượu, rượu cất hấp con vịt, gạo hồng mễ,...
Thực sự là thiện đãi a.
Hồng mễ, là gạo sau khi đun lên sẽ có sắc đỏ hồng, vô cùng hấp dẫn, hướng khí thơm ngát, hạt mập dài, thường được dùng trong thiện phòng, Phong yêm quả tử ly là một món ăn nổi tiếng, Theo《 Tùy Viên Thực Đan 》có nói: “quả tử ly tươi hiếm thấy. tẩm ướp, dùng mật rượu cất chưng chín, dùng dao cắt miếng, có thể so sánh với dăm bông ngày nay non mềm, béo ngậy”
Các món ăn còn lại đều là đặc sản phong vị Giang Nam.
Món ăn không tại nhiều, mà ở chế biến cầu kỳ, tinh xảo, có phong cách phú quý, tương ứng đãi ngộ ở mức độ cao nhất của các chủ tử trong Vinh Ninh phủ,
Tần Khả Khanh có lòng.
...
...
Một nơi, Giả Dung, Giả Sắc, Giả Quỳnh, Giả Sâm, Giả Lân mấy người đang cũng đang ăn cơm trưa. Lúc này, các tộc lão xử phạt Giả Hoàn, kết quả đã sớm truyền tới.
Giả Dung vô tâm nuốt xuống đồ ăn, gương mặt ưu thương nói:
- “Trong tộc làm sao để hắn lưu lại, thật sự là muốn mạng. Liễn Nhị thúc không khuyên một chút.”
Giả Sắc bọn người không rõ ràng cho lắm. Giả Sắc nói:
- “Dung ca nhi, ngươi sợ cái gì? Hắn dám can đảm tác oai tác quái, xem chúng ta như thế nào trừng trị hắn.”
Giả Quỳnh, Giả Sâm, Giả Lân gật đầu nói: “Đúng vậy, Đúng vậy.”
Giả Dung gương mặt cười còn khó coi hơn khóc, lắc nhẹ đầu:
- “Các ngươi không hiểu,...không hiểu. Ta nói các ngươi không tin, qua hai ba ngày nữa,...ngồi ở vị trí chủ đạo trên cái bàn này a….chính là hắn.”
...
Cả Đông Trang Trấn, một vùng rộng lớn, rộng mấy chục dặm đường, hơn bốn vạn người cư trú, sinh hoạt hàng ngày, mua bán tấp nập nhộn nhịp là Giả Hoàn một tay dựng lên, vô cùng lợi hại. Cái Ninh quốc phủ bé nhỏ với gần trăm người này thì đáng là gì, để hắn lưu lại, nói gì, làm gì đều vô nghĩa vì cuối cùng khẳng định quyền nói chuyện sẽ nằm trong tay hắn. Bọn hắn chỉ có thể chịu đựng.
Mà đặt linh cữu bảy bảy bốn mươi chín ngày, ai chịu nổi?
Còn nữa, trong nội tâm Giả Dung rất e ngại, sợ hãi vị Hoàn thúc này. Cả ngày đối với nhân vật kinh khủng, bồi tiếp, khuôn mặt tươi cười, có dễ chịu hay không?
Hoàn thúc thực dám giết người…
Trong khuôn mặt vặn vẹo của Giả Dung, Giả Sắc, Giả Quỳnh, Giả Sâm, Giả Lân mấy người kinh ngạc, khó hiểu.
...
...
Cùng lúc, Ninh Quốc Phủ Đại tổng quản Lại Thăng trộm thời gian rảnh rỗi buổi trưa, về đến nhà gặp đại ca Lại Đại, hiện là đại tổng quản Vinh quốc phủ uống mấy chén rượu, nói chuyện.
Theo lý thuyết, Giả Trân chết, sẽ cấm tiệc rượu, nhưng anh em họ Lại không quá kiêng kị, Lại Thăng uống rượu, mặt mũi tràn đầy sầu khổ:
- “Ta vốn còn tính toán có thể trốn qua một kiếp. Hắn nào có thời gian để ý tới tiểu nhân vật như ta. Có trời mới biết những tộc lão kia nghĩ gì, vậy mà muốn lưu hắn trong phủ hỗ trợ. Ca ca, ta thực khổ a”
Lại Đại trong y phục quản gia màu xanh sẫm, nhíu mày nói:
- “Ngươi khi đó chỉ làm ban sai, tội gì nói những lời châm chọc kia.”
- “Ta..., đây không phải là nhịn không được sao?” Lại Thăng thở dài, uất ức uống rượu.
Giả Hoàn là ai? Thủ đoạn lăng lệ.
Trân đại gia còn rơi, há sẽ bỏ qua hắn, dạng tôi tớ này.
Lại Đại nghĩ nghĩ, an ủi:
- “Cũng không cần hù dọa chính mình. Ngươi tại Dung ca nhi nơi đó hạ chút công phu. Qua mấy ngày liền không sao. Thật có chuyện, hai phủ thượng còn có chủ tử đây.”
Lại Thăng ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy đại ca nói cũng đúng. Ăn cơm xong, vẫn còn cảm giác lo lắng hướng Ninh Quốc Phủ mà đến.
…
...
Giả Hoàn ăn cơm trưa, ngủ một chút, mở mắt ra đã sang giờ Mùi (tầm 2~3h chiều) đổi một bộ đồ tang trắng, đi qua cửa thuỳ hoa. tới nơi đặt linh cữu trong Phương Viên, Ninh Quốc Phủ.
Buổi chiều, khí trời nóng bức đã hạ nhiệt,
Người hầu Tiền Hòe bên ngoài chờ còn thao thao bất tuyệt khoác lác với mấy gã sai vặt, gặp Giả Hoàn đi ra, vội vàng chạy chậm hành lễ:
- “Tam gia.”
Tam gia giờ đã là đệ tử của quan viên Tuần phủ đại nhân, chính tứ phẩm đã truyền khắp Ninh Vinh lưỡng phủ. Tiền Hòe cũng không rõ to như thế nào, chỉ biết là chức quan rất cao, vì vậy hắn theo Tam gia, rất có mặt mũi, đến nơi nào đều có người tâng bốc.
Giả Hoàn mỉm cười gật đầu:
- “Đi thôi. Đi linh đường.”
Nguyên tác Hồng lâu, Tiền Hòe là cháu trai họ hàng của Triệu di nương, một nhân vật phản diện, còn muốn bức hôn Liễu Ngũ Nhi, mà Liễu Ngũ Nhi là thay thế Tình Văn đã chết.
Giả Hoàn giờ đã dung nhập hoàn toàn vào thế giới cổ đại này, nhìn người tất nhiên không nông cạn như vậy, trong lòng có chút buồn cười, người hầu vai phản diện, minh hữu Giả Xá, trùm phản diện. Hình tượng của hắn có xu hướng ngày càng đen, trở thành Đại Ma Vương!
Giả Hoàn, Tiền Hòe một đường vừa đi vừa nói, thuận tiện hỏi chút thông tin, cữu cữu Triệu Quốc Cơ, Hồ lão nhân, Hồ Tiểu Tứ, Giả Tông, Giả Lan tình hình gần đây...tới chuyện phụ mẫu của Tiền Hòe đang làm việc tại nội khố Vinh quốc phủ.
...
...
Ninh quốc phủ, Phương Viên,
Bước vào Phương Viên, quần thể đình đài, hành lang uốn khúc, bồn hoa trăm sắc, rặng liễu đìu hiu hay hồ nước sóng gợn lăn tăn gắn kết thành một thể hoàn chỉnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót rộn ràng,
Giả Hoàn tâm tình thư thái, mới nhớ tới Phương Viên nơi này đối lập với Đại quan viên. Sự đối lập chính là giữa lý tưởng và hiện thực, giữa trong sạch và ô uế. Nếu Đại Quan viên nơi ở của 12 cô nương xinh đẹp như một thế giới lý tưởng, tách rời hiện thực, thì Phương Viên là thế giới bên ngoài, bẩn thỉu, nhơ nhuốc, là nơi để các lão gia, thiếu gia rượu chè hành lạc, dâm ô với đám nha hoàn, hầu trai, trong vườn Thiên Hương lâu sinh ra bị kịch của Tần Khả Khanh và cái chết của Thụy Châu.
Nguyên tác, hình ảnh Đông phủ, Phương Viên trong câu nói của Liễu Tương Liên: “Đông phủ nhà chúng mày, ngoài hai con sư tử đá trước cổng phủ là sạch, còn đến a miêu a cẩu đều bẩn cả”
…
Giả Hoàn đi vào dâng hương bái tế Giả Trân. Tiếp đó, đồng hành với Giả Dung đến gian phòng bên cạnh, một gã sai vặt đi vào dâng trà.
Giả Hoàn trực tiếp chứng minh ý đồ đến:
- “Trong tộc các trưởng bối để cho ta tới hỗ trợ tiếp khách, tận nghĩa, tận tâm ý Giả gia tử đệ.”
Giả Dung là hận không thể đuổi ngay Giả Hoàn về Đông Trang trấn, vội vàng ngăn lại nói:
- “Chất nhi sao dám làm phiền Hoàn thúc. Hoàn thúc xin cứ ngồi, hoặc tùy ý. Tộc lão hỏi tới, chất nhi tự có cách ăn nói.”
Giả Hoàn tựa như cười mà không phải cười liếc Giả Dung. Hắn sao tin Giả Dung cái loại chuyện hoang đường này? Giả Dung có lá gan tại trước mặt tộc lão nói chuyện cho hắn? Nói nhảm!
Ngoại trừ Lại Thăng, Giả Dung đắc tội hắn không lớn, nhưng Giả Dung dưới sự bức bách thiết kế bán đứng Tần Khả Khanh, để hắn không có ấn tượng gì tốt.
Giả Dung bị nhìn, giật thót một cái, ngượng ngùng cười nói:
- “Hoàn thúc có chuyện gì phân phó, chất nhi nhất định làm theo.”
Giả Hoàn không có hứng thú vòng vo, nói:
- “Ta buổi sáng tới vốn muốn cùng ngươi nói chuyện cặn kẽ. Chỉ bị các tộc lão kêu đi, giờ đây vừa vặn rảnh rỗi.”
Tiêu diệt Giả Trân, xử lý xong, qua ải, vậy thì thu hồi chút thành quản, vãn hồi thiệt hại.
Giả Dung biểu lộ cứng ngắc, trong lòng mười phần khẩn trương, lặng lẽ chờ Giả Hoàn nói tiếp. Cảm giác giống như dê đợi làm thịt…
- “Hoàn thúc cứ phân phó…” trong mắt hắn, Hoàn thúc không khác biệt gì lão hổ.
Giả Hoàn cảm giác được Giả Dung đang suy nghĩ gì, hắn đã lập uy thành công, không cần dồn người khác vào chỗ chết, bức bách người ta phản kháng.
...
Ninh Quốc Phủ gia sản lớn như vậy đặt ở trước mặt hắn, động tâm khó thực hiện, cưỡng đoạt, tướng ăn càng khó nhìn. Trưởng bối Vinh quốc phủ chưa chắc sẽ ngồi yên nhìn. Còn thi cử, thời gian cấp bách cũng không nên để mọi thứ khác ảnh hưởng, công danh so chút bạc trọng yếu hơn.
Cho nên, tổn thất lấy về phải có Giả Dung phối hợp chút. Sách lược thủ đoạn cần mềm dẻo, Giả Hoàn nói:
- “Đông Trang Trấn sinh ý lò gạch, năm thành cổ phần ta muốn lấy lại, chia hoa hồng tất nhiên là không có. Cái kia 800 lượng bạc ta sẽ trả lại cho ngươi. Trên khế ước, ngươi đến lúc đó ký chữ. Quản sự, tiểu nhị tới lò gạch làm việc đều kéo hết về, phải nghiêm trị những người này. Mặt khác, Ninh Quốc Phủ cửa hàng lương thực Trân đại ca, ba thành cổ phần Than tổ ong của Liễn nhị ca nơi đó bồi thường cho ta bù đắp thiệt hại. Chỉ những thứ này.”
Giả Hoàn lúc nói chuyện, thong thả không nhanh không chậm, giọng nói ôn tồn, bình bình hòa hòa, nhưng khiến Giả Dung tâm tình như tàu lượn siêu tốc, một hồi cao, một hồi thấp.
Chờ Giả Hoàn nói xong, trong lòng Giả Dung thở phào, dù cắt thịt rất đau.
......