-
Căn tiểu viện ở vị trí thứ 69 trong khu vực biệt thự, sau khi trả tiền xe ngựa, Giả Hoàn mang theo hai nha hoàn tiến vào.
Lạc Viện mặc dù đả thông, nhưng trong phòng chưa tu sửa. Năm tòa phòng ốc lẻ loi đứng thẳng. Giả Hoàn lựa chọn chỗ ở là gian phòng chính giữa. Các nơi còn lại chia phòng ăn, ngủ, bếp, phòng khách.
Đến tối, sau khi đã tắm rửa qua, đốt xong giường sưởi, ba người che kín chăn riêng từng người, trên cùng một chiếc giường nói chuyện.
Cầm thú hay hơn cả cầm thú, loại vấn đề này không cần suy tính, bởi trong cả nhà chỉ có duy nhất một tấm giường sưởi, nên mọi người phải tập trung một chỗi. Vấn đề nhỏ này Giả Hoàn chưa bao giờ nghĩ đến, cũng may chiếc giường sưởi tương đối lớn, mục đích lúc đầu là cân nhắc an trí nạn dân.
…
…
Bầu trời đêm trong trẻo, ánh trăng như nước.
Như Ý gối đầu một bên, tới một hoàn cảnh lạ lẫm, 11 tuổi tiểu cô nương cảm giác ngủ không được, nghiêng đầu, nhìn xem Giả Hoàn nằm ngang, khẽ hỏi:
- “Tam gia, chúng ta cứ như vậy đi sao?”
Giả Hoàn hơi nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương, cười nói:
- “Đúng vậy. Như Ý, đã quen thuộc chưa?”
- “Vẫn tạm được.” Như Ý kiều tiếu khẽ cười, “Nô tỳ nghĩ ngày mai đi trên trấn mua thêm vài thứ.” Nàng cũng háo hức, ước mơ cuộc sống tương lai.
- “Tình Văn thì sao?”
Tình Văn nháy đôi mắt to xinh đẹp, cười nói:
- “Nơi nào quen thuộc. Ngủ không được. Bất quá, hôm nay muốn mệt hoảng.”
.
Tâm tình của nàng giờ đây còn bị khuấy động rất nhiều, từ cảm xúc bị ép sang phòng Bảo Ngọc, rồi thoát được, lại ra một vùng tiểu trấn, nhà cửa đơn sơ, cứ đơn giản như vậy mà ra đi... Nếu không phải Giả Hoàn ở đây, nàng vẫn sợ dạng hoàn cảnh không có tiền đồ này.
Loại tâm lý này rất bình thường.
Chủ tớ ba người cứ như vậy câu được câu không, không biết ngủ từ lúc nào.
Giả gia, Vinh quốc phủ, gông cùm xiềng xích của chế độ phong kiến làm cho người ta hít thở không thông: Chủ tử, nô tài, đích thứ chi phân, chính thê, tiểu thiếp, lễ pháp đủ loại, tỏa túy, vô vị, nhàm chán, không có ý nghĩa, hục hặc với nhau trạch đấu,... ngay lúc này đều theo gió nhẹ phiêu tán.
...
...
Nửa đêm, Giả Hoàn cảm thấy ngực động động, có một người rúc rúc vào hắn, mơ mơ màng màng vươn tay choàng lấy, tiếp tục ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại, nhìn ra Tình Văn chui vào trong chăn, tay choàng qua eo hắn, đầu cắm vào ngực hắn ngủ ngon lành, gương mặt xinh đẹp còn vương nước mắt, sợ là đêm qua suy nghĩ nhiều, có hồi tưởng lại chuyện Bảo Ngọc rồi cảm xúc rời đi Vinh quốc phủ.
…
Giả Hoàn ánh mắt nhu hòa ngắm khuôn mặt Tình Văn, qua 7 tháng kể từ lần gần nhất gặp mặt, Tình Văn thực sự đã trưởng thành rồi, duyên dáng hơn, thanh tú mày ngài, bờ môi phấn nhuận, mũi nhỏ xinh, khuôn mặt tinh xảo vô cùng.
Giả Hoàn trong lòng nổi lên cảm xúc thương tiếc.
Càng nghĩ càng giận, Bảo Mặt To, cặn bã nam nhân.
.
Trong Hồng lâu công nhận Tình Văn là đệ nhất nha hoàn, phẩm chất, tính tình, tinh thần, dung mạo đều là nhất lưu. Đứng hàng đệ nhất Kim Lăng thập nhị thoa Phó sách. Nàng chết yểu thật sự làm cho người ta tiếc nuối, thở dài, là một đại bi kịch!
Bởi vì cái gọi là: ‘Hoa nguyên tự khiếp, Khởi nại cuồng tiêu. Liễu bản đa sầu, Hà cấm sậu vũ.’
Không biết thực tế diễn ra có giống nguyên tác, nhưng Giả Hoàn với việc Giả Bảo Ngọc không thể bảo vệ Tình Văn, cực kỳ bất mãn, căm ghét. Nàng cô nương tốt, phục thị Bảo Ngọc hơn 5 năm, tình cảm thâm hậu như vậy không đủ để nam nhân làm gì, trừ việc hắn khóc lóc?
Bây giờ, tất nhiên là không có gì liên quan. Tình Văn, hắn sẽ bảo vệ nàng.
…
…
Hai năm qua, thói quen dậy sớm, tập luyện chống đẩy, lên xà,...với chế độ ăn uống khoa học của hắn như được lập trình, hắn cố gắng duy trì để có sức khỏe, thể lực, chiều cao tốt nhất, đây là chỗ hơn của người hiện đại.
Giả Hoàn đã tỉnh, bất giác thấy thứ gì mềm mại đè ép lên người, nhếch miệng cười xấu xa, quả thực Tình Văn đã là “đại cô nương”, qua lớp áo dày vẫn cảm giác bộ ngực mềm mại của nàng, cũng không nhỏ. Hắn lặng lẽ đem tay Tình Văn đang quấn quanh người hắn nhấc ra, chuẩn bị rời giường.
Nhưng vừa nhấc người, Tình Văn giật mình tỉnh giấc, vuốt mắt, mơ hồ hỏi:
- “Tam gia muốn đứng lên rồi sao?”
Giả Hoàn mỉm cười:
- “Ngươi ngủ đi. Tối hôm qua ngủ không ngon?”
- “ Ân. chỉ mải suy nghĩ.” Tình Văn tính cách không khách khí với Giả Hoàn, híp mắt, lại cuốn rúc vào trong chăn ấm áp ngủ tiếp, nàng và Như Ý một năm không hầu hạ Giả Hoàn, đã sớm thói quen ngủ nướng, dậy muộn.
…
Giả Hoàn đứng lên thong thả mặc quần áo, nghe Tình Văn ngái ngủ, thì thào tâm tư của nàng:
- “Tam gia, người hôm trước nếu không trở về, nô tỳ cũng không có ý định đi trong phòng Bảo nhị gia. Cùng lắm thì cho Lão thái thái, Thái thái đuổi ra phủ.” Nàng không muốn cúi đầu.
Giả Hoàn hiểu Tình Văn đang chứng minh điều gì với hắn, cười trêu:
- “Ngươi ngược lại là nghĩ hay thật? Không có nghe tối qua Như Ý thuật lại tình huống Thái thái đã khiển trách ngươi. Nếu muốn đem ngươi bán vào thanh lâu nơi dơ bẩn cũng chưa hẳn không có khả năng. Mục đích lấy ngươi làm gương, lần sau trong phủ sẽ không có nha hoàn nào dám không nghe lời.”
Tình Văn mím môi cười khanh khách, xinh đẹp yêu kiều:
- “Tam gia, người làm nô tỳ sợ”
Giả Hoàn cười cười, hắn cũng không dọa Tình Văn, chỉ phòng ngừa khả năng xấu nhất.
...
Suy nghĩ một chút Vương phu nhân đen tâm, lòng dạ độc ác, chưa hẳn làm không được. Kim Xuyến bị Vương phu nhân đuổi ra khỏi phủ, cho cõng danh tiếng câu dẫn thiếu gia, vậy khác gì bức tử. Kim Xuyến xuất phủ sống không bằng chết, nhảy giếng tự sát dễ cảm thông.
Giả Hoàn rời giường, thương tiếc, nhẹ nhàng vỗ xuống ổ chăn Tình Văn, làm cho nàng cười lên, bên cạnh con sâu ngủ Như Ý vẫn chưa tỉnh.
Giả Hoàn tự mình ra cửa, sau tập luyện sáng, còn đi thư viện đọc sách.
Có thể thấy “tiểu mơ hồ” Như Ý dính hắn như keo, hắn chính xác coi nàng là người hắn, chỉ cần cô gái nhỏ này không chủ động muốn đi, hắn chắc chắn chăm sóc nàng cả đời. Tình Văn bây giờ rất rõ ràng đã theo hắn, với tình cách nàng muốn nàng thay đổi không phải dễ. Haha
Lần này Bảo Ngọc có thể tính là giúp hắn một tay tạo ra hoàn cảnh “sinh ly tử biệt”, gián tiếp cải thiện tình cảm Tình Văn
Nghĩ đến đây, Giả Hoàn lại cười ha hả tự giễu,
Hắn quên mất Tình Văn, Như Ý vẫn chỉ là tiểu cô nương, đàm luận cái gì tình cảm.
Mà bản thân hắn tiểu hài mới bước sang tuổi thứ 10, sáng nay cảm thụ “đồ vật mềm mại” của Tình Văn, mà “tiểu đệ” còn “dựng” không nổi.
Thất bại!
...
...
Thoáng qua mấy ngày, Giao thừa liền đến.
Đông Trang trấn pháo hoa từng trận “đùng đoàng đinh tai nhức óc”, không khí náo nhiệt, mùi khét khói pháo tràn ngập.
Trong phòng nhỏ, ba tiểu nhân vật hoan thanh tiếu ngữ ăn Tết vô cùng vui vẻ.
Tâm tình hai nha hoàn dường như có chuyển biến, không biết có phải thoát khỏi một tầng gông cùm Vinh quốc phủ, hay là ở bên một chủ tử đặc biệt như Tam gia, rất quan tâm, ôn hòa,...
.
Sáng sớm mùng hai Tết, Người dân rộn ràng nhộn nhịp đi chúc Tết, đi lễ chùa,...
Cảnh tượng nhộn nhịp ngày đầu năm nay, là lần đầu Giả Hoàn buông lỏng tâm tình hòa nhập và tận hưởng, khác biệt rất lớn với Tết nguyên đán hiện đại.
“Mơ hồ” tiểu Như Ý giờ mới nhớ tới dặn dò của Uyên Ương tỷ tỷ vì Tập Nhân thỉnh tội, đem chuyện này nói cho Giả Hoàn.
Ngoài cửa sổ có tuyết rơi nhè nhẹ, thỉnh thoảng bị gió thôi bay vào trong phòng, Giả Hoàn điểm ngọn nến trong phòng lật mấy trang sách, không quá để ý, chỉ cười hỏi:
- “Tình Văn, nên xử lý như thế nào?”
Tập Nhân thuộc về lòng tốt làm chuyện xấu, xử phạt hay không cũng không quan trọng. Ra oai với tiểu nha hoàn hắn không có bao nhiêu hứng thú. Trong phủ ngoài Thải Hà, Uyên Ương, Bình nhi, Tử Quyên thêm Hương Lăng gây cho hắn ấn tượng, những nha hoàn còn lại lười để tâm.
…
…
Như Ý trên giường sưởi lười nhác nằm ỳ. Tình Văn thức dậy, vừa từ bên ngoài xem lò lửa nhỏ nấu trứng gà trở về, hai tay ôm bình trà châm cho Giả Hoàn một chén nước, cười nói:
- “Có thể làm sao? Tam gia phạt nặng, nàng trong phủ, người ngoài tầm với. Phạt nhẹ, Uyên Ương tỷ tỷ nói không chừng nghi ngờ người ghi hận, cho nên Tam gia vẫn là phạt nàng làm cho người vài đôi giày, lại làm mấy túi lưới. Chịu đựng tầm năm, ba tháng, coi như giáo huấn.”
Giả Hoàn mỉm cười:
- “Tình Văn đầu óc vẫn dùng rất tốt nha. Được rồi, việc này giao cho ngươi làm, ngươi viết cho Uyên Ương phong thư, quay đầu để cho Tiền Hòe đưa qua.”
Uyên Ương biết ít chữ, mà Tình Văn, Như Ý đi theo Tam tỷ tỷ, Bảo Trâm học hơn nửa năm, cũng nhận mặt nhiều chữ, vừa coi như cơ hội học tập thực hành viết chữ cho Tình Văn.
- “A...” Tình Văn vẻ mặt đau khổ:
- “Tam gia, nô tỳ không viết có được hay không? để cho Tiền Hòe truyền miệng là được.”
…
Nằm nghiêng tại trên giường sưởi Như Ý cười khanh khách, nàng so với Tình Văn tỷ tỷ nhận biết còn nhiều chữ hơn.
Giả Hoàn cũng cười phá lên, học chữ giống học ngoại ngữ là cơ bản nhất, không cần vận dụng đầu óc, người thông minh thường thường tâm tư tương đối tạp nham, khó tĩnh tâm luyện chữ. Về phương diện này đơn thuần tiểu Như Ý ngược lại học tốt hơn.
Nói giỡn một hồi, Giả Hoàn ăn xong điểm tâm cháo thịt, trứng gà, thông báo một tiếng thu thập sách vở, đi thư viện đọc sách.
Năm nay còn mục tiêu Cử nhân, hắn cần yên tĩnh học tập, trong nhà có hai nha hoàn xinh xắn líu ríu suốt ngày, nơi nào có thể tĩnh tâm.
Đứng ngoài cổng, Tình Văn tiễn đưa Giả Hoàn đi học, ngắm nhìn thân ảnh của Tam gia giờ đã cao hơn mùa đông năm trước, biến mất ở trong màn tuyết, hé miệng nở nụ cười, thầm nghĩ: ‘Duyên phận chủ tớ với Tam gia chưa có tận’
Lại nghĩ tới lúc trước nói với Uyên Ương là mình đã là 'vợ' của Tam gia, trái tim nàng đập rộn ràng. Dù lúc đó chỉ là lấy cớ, kéo dài thời gian, trong vô thức nàng dần chấp nhận thân phận này.
Tam gia thật sự rất tốt, rất kiên cường, rất có tài hoa.
...
...
Bên ngoài Vinh quốc phủ chắc chắn không thể thoải mái như trong phủ.
Trong phủ, dạng Tình Văn, Như Ý thiếp thân đại nha hoàn, học chính là như thế nào chiếu cố chủ tử, đối với nấu cơm, mua thức ăn làm đồ ăn là dốt đặc cán mai.
Mà ra ngoài, mùa đông nước lạnh, giặt quần áo, rửa rau, nấu cơm, rửa chén, giặt giũ, đốt lò,...các loại sự vụ đều cần tự mình động tay. Mọi thứ dùng cho sinh hoạt “củi gạo dầu muối” cũng phải lo liệu,...để cho thời gian này cuộc sống của ba người trở nên chân thực, tuy chật vật nhưng ấm áp, tràn ngập tiếng cười.
.
Sang tới ngày mùng 8 tháng 1, lúc chuyển than tổ ong, ba người Giả Hoàn, Tình Văn, Như Ý trên mặt, trên tay đều đen sì.
Dưới bóng tối, hai nha hoàn dưới mái hiên, vịn tay vào tường cười lên khúc khích. Không có gì để cười, nhưng chính là rất muốn cười. Giả Hoàn không hề bưng giá đỡ chủ tử, luôn cùng các nàng làm việc nhà.
Qua mùng mười, Giả Hoàn ủy thác người tìm kiếm 2 vú già rốt cuộc đã đến. Tới là Lưu đại nương, Lý đại nương, độ tuổi tầm 40, ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng. Giả Hoàn ký kết khế ước thuê người, giao các nàng chiếu cố sinh hoạt ba người.
Gia sự xem như ổn định, cũng chấm dứt thời gian trải nghiệm cuộc sống.
…
…
Thời gian chậm rãi trôi qua,
Kinh thành Tây Giao, Đông Trang trấn,
Tết Nguyên Tiêu đã tới.
Một bầu không khí yên ổn, trấn nhỏ mỗi ngày đều thay da đổi thịt. Sau Tết xuân, hơn 4 vạn người mới đón chào cái Tết đầy hy vọng, bắt tay vào làm việc,... mọi hoạt động xây dựng, kiến tạo công trình dần trở lại quỹ đạo, hàng hóa vật liệu nườm nượp chở vào chở ra,...
Sáng sớm, phía dưới mái nhà cong cong từng cây băng trụ treo lủng lẳng, từng đoạn từng đoạn, băng tinh sáng long lanh.
Giả Hoàn tối hôm qua trở về thư viện cùng Diệp tiên sinh một chỗ uống rượu, trò chuyện cải tổ thư viện, nói chuyện tương đối trễ, buổi sáng đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên trên mặt bị người ta hạ băng lạnh buốt, đem hắn đánh thức.
Mở to mắt, liền thấy Tình Văn ngồi ở bên cạnh hắn, thật nhanh dời đi tay, cười tươi như hoa.
Giả Hoàn bất đắc dĩ, lầm bầm nói:
- “Tình Văn, tinh nghịch cái gì. để cho Gia ngủ một lát.” Đang ngủ ngon, bị người khác đánh thức kiểu vậy ai mà không bực, chỉ là tính cách hắn kìm chế tốt, đặc biệt rất sủng ái Tình Văn mới không biểu hiện ra.
Tình Văn cười duyên:
- “Tam gia, chớ ngủ nữa, nô tỳ có việc phải bẩm báo Gia đây. Vừa rồi có lão quản gia tới đưa chút đồ ăn, nói là Lâm cô nương tặng lễ Tết Nguyên tiêu. Nô tỳ kì quái, ngoại trừ trong phủ Lâm cô nương, còn nơi nào có thêm một Lâm cô nương a?”
Bất giác, thời gian này cách xưng hô Tình Văn, Như Ý gọi hắn là “Gia” rất thân thiết, thường chỉ khi lập gia đình, hoặc phân gia mới sử dụng.
…...