Chương 133: Trước Tết Xuân - Ngu ngốc

-

Vương Hi Phượng mới mở miệng, trong phòng tất cả mọi người đều tự giác đình chỉ trò chuyện, đem ánh mắt rơi vào trên người nàng.

Giả Hoàn luôn là một đề tài cực nhạy cảm tại Vinh quốc phủ.

- “A?”

Giả mẫu kỳ quái cắt đứt lời Vương Hi Phượng, cái này không giống điệu bộ cái thứ tôn của nàng. Giả Hoàn cùng Vương Hi Phượng quan hệ có bao nhiêu xung đột, nàng tất nhiên tinh tường.

Uyên Ương đứng sau Giả mẫu mở miệng giải thích nói:

- “Lão tổ tông, Hoàn tam gia hôm qua cũng tiễn đưa lễ cho chúng tiểu tỳ ở đây. Tiểu tỳ không nhấc lên sự tình với Lão tổ tông.”

Giả mẫu bừng tỉnh, hài lòng gật đầu. Uyên Ương làm rất nhiều hợp tâm ý của nàng. Nội tâm nàng không chào đón Giả Hoàn. Chỉ là bởi nàng là đại gia trưởng Vinh quốc phủ, phải duy trì công bằng mặt ngoài.

Uyên Ương nói xong, Vương Hi Phượng môi đỏ vểnh lên, cười nói:

- “Đừng nói Lão tổ tông cảm thấy kỳ quái, cháu dâu cũng thấy kỳ quái. Liền ra ngoài nghe Hoàn ca nhi nói một lời. Hắn nói hắn muốn đem hai đại nha hoàn trong phòng hắn tiếp ra Đông Trang trấn phục thị hắn đọc sách. Cháu dâu liền nói cho hắn: ‘Trong phủ dự định giảm bớt chi tiêu của ngươi. Hắn nói: Cắt liền cắt’. Cái này không hợp với tính tình của hắn. Nghĩ đến là trong thư viện đã trải qua một số chuyện, đã hiểu thông tâm ý các trưởng bối.”

Vương Hi Phượng lời nói tương đối xinh đẹp.

Bất quá, Lý Hoàn, Trâm, Đại, Tam Xuân, bao quát đám nha hoàn sau lưng các nàng không tin lời này. Các nàng thấy tận mắt thấy Vương Hi Phượng trước mặt Giả Hoàn là như thế nào ăn quả đắng . Cái này rõ ràng đem quan hệ của hai người đảo ngược.

Rất nhiều người đã phỏng đoán, có vài người đoán không sai biệt lắm:

‘Giả Hoàn nhắn gặp Vương Hi Phượng, uy bức lợi dụ Vương Hi Phượng’.

.

Tiết Di Mụ cầm nhấc chén trà uống, che dấu kinh ngạc trong mắt. “Kỳ quái, giúp Hoàn ca nhi nói chuyện vậy mà lại là Vương Hi Phượng.” Tiết Di Mụ trong lòng suy nghĩ.

Giả mẫu “ Ân” một tiếng, nói:

- “Hôm qua không phải đem Tình Văn cho Bảo Ngọc sao? Lại chọn một nha hoàn cho hắn thôi.”

Vương Hi Phượng không ứng thanh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, mắt phượng tà phiêu phiêu hướng về Giả Bảo Ngọc.

Giả Hoàn cho nàng điều kiện thế nhưng là muốn đem Tình Văn đi, kế tiếp phải nhìn Bảo Ngọc. Nàng hôm qua đã thuyết phục Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc hôm nay đổi một thân áo choàng trắng tinh, thần thái phiêu dật, khuôn mặt tròn to tròn có chút không vui, hắn là thực sự muốn Tình Văn đến trong phòng hắn. Thế nhưng, Phượng tỷ tỷ nói Hoàn lão tam cầm nhược điểm của nàng. Hắn không thể không giúp chuyện này.

Hoàn lão tam thật là đen tâm.

Bảo Ngọc cùng Đại Ngọc, Bảo Trâm mấy người tỷ muội ngồi cùng một chỗ, lớn tiếng nói:

- “Lão tổ tông, tôn nhi không muốn Tình Văn đến trong phòng.”

Giả mẫu hơi chút kỳ quái: “Đây là vì cái gì?”

Bảo Ngọc quyệt miệng nói:

- “Nàng không vui đến trong phòng tôn nhi, tôn nhi còn muốn nàng làm gì.”

Vương phu nhân nét mặt đạm nhiên, tay vẫn xoay vòng đàn châu, cau mày hỏi:

- “Nói gì vậy? Nàng là nha hoàn trong phòng Lão thái thái, phục thị chủ nhân, nào cho phép nàng vui hay không vui, còn chọn chọn lựa lựa hay sao?”

Lời này có chút nghiêm khắc. Bảo Ngọc không dám cùng mẫu thân già mồm, đi đến bên cạnh Giả mẫu nũng nịu:

- “Lão tổ tông, tôn nhi không muốn nàng, cũng không cần nàng. Lão tổ tông đánh nàng trở về phòng Hoàn lão tam thôi.”

.

Giả mẫu bị Bảo Ngọc lay động, liền vui vẻ cười nói:

- “Ai nha,...đẩy ta,...đẩy ta liền muốn choáng đầu. Được...được, tiểu tổ tông của ta. Ta không đem nàng cho ngươi là được?”

Mọi người trong phòng đều cười rộ lên. Bảo nhị gia trước mặt Lão tổ tông rất được sủng ái.

...

Vương Hi Phượng rèn sắt khi còn nóng nói:

- “Lão tổ tông, Bảo Ngọc không muốn, nha hoàn kia ta xem là có tỳ khí, dứt khoát tính toán cho Hoàn ca nhi. Cũng không cần Uyên Ương lại đi chọn người. Để cho bọn hắn tự náo đi.”

Giả mẫu chỉ chỉ tay, cười nói:

- “Ngươi cái con khỉ này, chuyên ra chủ ý xấu. thành...thành a.” Nàng có gì không hiểu? Vương Hi Phượng chắc chắn đã thu trọng lễ của Hoàn ca nhi.

Vương phu nhân sắc mặt dần dần trầm xuống, cảm thấy sự tình không thích hợp, Vương Hi Phượng đây là hướng về Giả Hoàn nói chuyện, hơn nữa, tựa hồ là đang tính toán Bảo Ngọc.

Sự tình không sai biệt lắm đã được quyết định. Vương Hi Phượng định rời đi phòng khách.

Đột nhiên, Hình phu nhân xen vào nói:

- “Phượng tỷ nhi, không phải nói, cái gì mà Thư viện không cho phép mang nha hoàn bồi đọc sao?”

Vương Hi Phượng sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc. Nàng hôm qua cùng Giả Hoàn nói chuyện rất lâu, nhưng mà không có nói qua vấn đề này.

Nàng không rõ ràng a.

Lập tức, Giả mẫu, Vương phu nhân, Tiết Di Mụ, thị tỳ con dâu, bọn nha hoàn đều nhìn Vương Hi Phượng, ánh mắt ý vị có chút khác. Nếu như đúng dạng này, cái này rất có vấn đề. Đây là Giả Hoàn biểu thị bất mãn đối với trong phủ cắt giảm chi tiêu của hắn.

...

Lúc này, Giả Tham Xuân đứng dậy, mỉm cười nói:

- “Bẩm Đại Thái thái, việc này ta biết. Hoàn ca nhi và thư viện được triều đình giao trùng kiến Đông Trang trấn, bây giờ Thư viện đã cho phép đệ tử mang nha hoàn cùng đi đọc sách. Không thiếu phú gia công tử cũng đã làm như vậy.”

Hình phu nhân liền gật đầu, trong lòng cảm xúc chợt lóe lên. Đại lão gia, đối với Hoàn ca nhi vẫn có chút thành kiến.

Vương Hi Phượng thở phào một hơi, cho Thám Xuân dựng thẳng cái ngón cái.

Tam cô nương thực sự cùng Hoàn lão tam do một nương sinh ra! Một nữ nhân lợi hại, như đóa hoa hồng có gai, đáng tiếc vẫn là con thứ, không biết tương lai tiện nghi nhà ai.

Sự tình quyết định.

Vương Hi Phượng như một cơn gió rời đi. Nàng quản gia nãi nãi, mỗi ngày sự tình rất nhiều, bề bộn công việc.

Trong thượng phòng, tiếp tục hoan thanh tiếu ngữ. Tựa hồ không cảm thấy có cái gì không thích hợp, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Bảo nhị gia không muốn Tình Văn, lại ném trả cho Hoàn tam gia.

Nhưng ngồi bên cạnh Lâm Đại Ngọc, cầm trong tay quạt tròn Tiết Bảo Trâm nhẹ nhàng lắc đầu. Bảo huynh đệ thật là đáng thương ...,để Liễn nhị tẩu tử tính kế dỗ xoay quanh tròn tròn Ai...!

Nhiều người thấy được Liễn nhị tẩu tử được Hoàn huynh đệ ủy thác tới du thuyết, muốn kéo Tình Văn trở về. Hết lần này tới lần khác, Bảo huynh đệ mắc lừa, còn hỗ trợ thuyết phục Lão thái thái. Ở trong mắt người biết nội tình, điều này có gì khác cố gắng chịu nhục?

Biết bao ngốc nghếch.

Lý Hoàn quả phụ ở góa, mặt không biểu tình, cười khổ vài tiếng. “Hoàn huynh đệ nha. Thật sự là không đắc tội nổi. Cùng với Phượng cây ớt liên thủ, đem Bảo Ngọc đùa nghịch như cái kẻ ngốc.”

...

...

Tiết Bảo Trâm nhìn ra, Giả Tham Xuân tự nhiên nhìn ra. Trên thực tế, Giả Hoàn hôm qua đã viết thư cho nàng, đề điểm một bút, mời nàng hỗ trợ, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Đến nỗi, Bảo Ngọc bị “thiết kế”, nàng có chút thông cảm, nhưng nàng đứng tại trận địa của thân đệ đệ.

Thứ nhất, Bảo Ngọc tùy hứng, chuyện này không chân chính. Tình Văn đã là vợ của Tam đệ đệ, nếu Giả Hoàn đem Tập Nhân hay Mị Nhân muốn qua, Bảo Ngọc sẽ như thế nào? còn không phải ồn ào phiên thiên?

Thứ hai, Tam đệ đệ ở trong thư viết: Tỷ coi hắn như huynh, nhưng hắn không coi tỷ như muội, ai mới thực sự là người thân thiết với nàng. Thám Xuân hiểu chuyện, trong lòng xúc động. Giả Hoàn không phải cố ý nói xấu Giả Bảo Ngọc, mà đang nói sự thật.

Điều này Giả Hoàn căn cứ vào nguyên tác Hồng Lâu, phỏng đoán tính cách của Thám Xuân.

Hiệu ứng hồ điệp mà hắn xuyên qua có thể thay đổi số phận một số người, nhưng tính cách dường như không thay đổi nhiều.

...

...

Bảo Trâm, Thám Xuân nhìn ra được sự tình. Lâm Đại Ngọc trong lòng rõ ràng. Lâm Đại Ngọc tính tình có thể kiêu ngạo, không được người khác ưa thích nhưng là người vô cùng thông minh .

Sau khi từ chỗ Giả mẫu rời đi, Bảo Ngọc đi theo Đại Ngọc vào trong phòng nói chuyện. Đại Ngọc đánh tiểu nha hoàn ra ngoài, chỉ lưu lại Tử Quyên hầu hạ.

Đại Ngọc thanh sam váy hoa tĩnh tọa trên ghế, giống như kiều hoa chiếu thủy, nhỏ giọng thì thầm:

- “Ngươi làm việc này, không muốn Tình Văn đến phòng của ngươi thì thôi, tự động trả về. Đây sẽ là tội lớn gì? Đi đắc tội với người không nói, chính ngươi cũng khiến người khác xem thường.”

Bảo Ngọc kỳ thực rất khó chịu, chán ngán. Chỉ là, trong lúc nhất thời không có người hiểu hắn, nghe Đại Ngọc nói xong, lập tức kêu oan:

- “Muội muội, ta nguyên bản cũng không muốn vậy. Phượng tỷ tỷ hôm qua đến phòng ta nói nàng có nhược điểm cho Hoàn lão tam tóm được, ta...”

Đại Ngọc đánh gãy, ngữ điệu dịu dàng:

- “Hồ đồ!”

Liễn nhị tẩu tử trong miệng lời nói ra, có thể tin được mấy phần? Nàng có nhược điểm cho Hoàn ca nhi tóm được, nhìn xem Hoàn ca nhi làm sao chỉnh nàng? Thật sự cho rằng trước đây để phòng bếp cho hắn cơm thiu, dễ dàng liền hòa giải được sao?

...

Bảo Ngọc tâm tình buồn bực, nhưng nghe mấy lời Đại Ngọc gãi gãi đầu, cảm thấy đến cùng chỉ có thanh mai trúc mã Lâm muội muội chịu chỉ điểm dạng người trong mộng như hắn.

Hai người đang nói chuyện, lúc này bên ngoài một cái tiểu nha hoàn vừa đi vừa về:

- “Nhị gia, lão gia ở thư phòng, cho gọi người qua.”

...

Vương Hi Phượng hào hứng ra thượng phòng của Giả mẫu, tự mình đi tiểu viện của Giả Hoàn, thông tri cho hai đại nha hoàn của hắn Tình Văn, Như Ý.

Một vạn lượng bạc sinh ý liền tới tay!

Tình Văn, Như Ý đã đóng gói tốt hành lý của mình, ăn mặc chỉnh tề.

Chiều hôm qua, các nàng liền đem đồ vật của Giả Hoàn toàn bộ đưa đến tiểu viện của Triệu Di Nương.

...

Trong phòng lúc này,

Như Ý đi đi lại lại sốt ruột

Tình Văn thì ngồi thẫn thờ trên ghế, hai tay chống cằm, vểnh môi ngóng trông.

Bên cạnh, Triệu Di Nương diêm dúa lòe loẹt, áo choàng bông nghiên lệ hoa thủy tiên, đeo vàng đeo bạc, trong phòng khách lải nhảy mắng không thôi..

- “Hoàn ca nhi, cái thứ không có lương tâm, đến cửa phủ, cũng không chịu vào nhà nhìn ta một lát. Chỉ nhớ hai tiểu nhân vật các ngươi.”

Lại dặn dò:

- “Hai người các ngươi đi Đông Trang trấn, phải chiếu cố thật tốt Hoàn ca nhi, không để hắn sinh bệnh. Hoàn ca nhi đọc sách cực khổ, các ngươi phải học nấu cơm...”

.

Mặc áo khoác lụa đỏ, tóc buộc ngang hai bên, Như Ý vẻ mặt đau khổ quay sang nhìn Tình Văn cầu cứu, đã qua nửa canh giờ, Di nãi nãi còn muốn nói, nàng sắp hỏng mất. Còn Tình Văn ngồi trên ghế dáng người mềm mại đáng yêu, eo thon chân thẳng, có ngây ngô, có vũ mị, cao ngạo, liếc Như Ý, trừng mắt một cái ý nói “Ngươi chịu đựng đi, Đây là nương của Tam gia đấy”.

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Triệu Di Nương, Tình Văn, Như Ý, nhóm tiểu nha hoàn đều không hẹn cùng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.

- “Nha, Di nãi nãi cũng ở đây.”

Vương Hi Phượng mặt mũi tràn đầy gió xuân mang theo Bình nhi, một đống quản gia con dâu, nha hoàn như một trận gió đông quét tới.

Nhìn nét mặt có thể thấy nàng tâm tình rất tốt, mở miệng câu nói đầu tiên lại là đem Triệu Di Nương dọa cho run rẩy, lui lại nửa bước.

Triệu Di Nương nơi nào dám ở trước mặt Vương Hi Phượng mang giá đỡ Di nãi nãi.

Vương Hi Phượng không để ý tới Triệu Di Nương, đánh giá Tình Văn đã thay đổi rất nhiều so với ngày còn trong phòng Lão thái thái:

- “Nha, quả nhiên là hảo bộ dáng! Chẳng thể trách Hoàn lão tam đối với ngươi nhớ mãi không quên. Đi theo ta thôi, Lão thái thái hứa cho hai người các ngươi xuất phủ đi theo Hoàn lão tam.”

...

Cho dù biết đây là kết quả đã định trước, nhưng Tình Văn, Như Ý vẫn hưng phấn muốn nhảy cẫng lên, thật nhanh lấy hành lý, đi theo Vương Hi Phượng hướng về cửa hông Vinh quốc phủ. Triệu di nương, kéo theo hai nha hoàn đưa tiễn.

Từ cửa hông hướng Tây lộ đi ra, tới mái hiên sảnh đường, thị tỳ Chu Thụy gia của Vương phu nhân thở hỗn hển đuổi kịp Vương Hi Phượng, nói:

- “Nhị nãi nãi, Thái thái gọi người đi tới chỗ nàng đáp lời.”

Vương Hi Phượng sắc mặt hơi khó coi, rất nhanh tươi cười phân phó Bình nhi mang Tình Văn, Như Ý ra ngoài. Quay đầu đi theo Chu Thụy gia hướng về Đông Khóa Viện của Vương phu nhân mà đi.

Một đường đi tới,

Vương Hi Phượng âm thầm nghĩ đối sách, thầm kêu một tiếng

Ai nha, Bảo Ngọc dễ lừa gạt, bác gái của nàng không tốt lừa gạt. Chuyện này còn chút dấu vết đây

.......