Chương 124: Tiểu hệ thống tài chính

Mùa đông, thông thường một ngày sẽ rất ngắn, trời tối rất nhanh.

Mới đầu giờ Dậu (hơn 5h chiều), ánh nắng chiều đầy trời, hoàng hôn nhàn nhạt phủ xuống.

Sơn trưởng Trương An Bác, các Giảng Lang, học sinh thư viên đứng một hàng dài ven đường, tiễn đưa Khâm sai đại nhân, Tề Trì Tề Đô Ngự Sử, dõi mắt theo đội xe biến mất ở cuối quan đạo.

Giả Hoàn hơi có chút cảm khái.

Tề Trì, Tề Đô Ngự Sử, đúng là danh thần.

Thời cổ đại, nhân mạng như cỏ rác.

Các vương triều phong kiến đổi thay triều đại, cũng là giai đoạn gian nan khổ cực nhất đối với dân chúng, nhân khẩu nhiều, thổ địa thiếu, tầng lớp cai trị chưa từng đem mạng người coi ra gì.

Tề Trì có không coi trọng nạn dân, không thể chỉ trích hắn, chỉ quy kết cho tính hạn chế lịch sử. Coi trọng dân chúng đi đôi với khái niệm nhân quyền thời hiện đại.

Ngược lại, vị Tề đại nhân này có thể chiếu cố, nguyện ý an trí nạn dân, hiệp trợ nạn dân vượt qua cảnh khó, điểm này đáng tán thưởng. Một câu nói “Vì quốc gia tăng thêm thuế nguyên, sao lại e ngại đám quyền quý” chính xác quá ngưu bức, rất có phong phạm.

...

Phàm là danh thần nguyện chống lại việc thôn tính, sáp nhập thổ địa, cơ bản đều có một trang nổi bật lưu trong sử sách.

Tỉ như, Minh triều có thể xưng là Tể tướng danh thần, chỉ có Trương Cư Chính, cũng tượng trưng cho Văn Minh Đại Minh, nhưng điểm nhấn lịch sử này bị thay thế bởi sự dã man Thanh triều, thảm sát Hán dân, máu chảy thành sông. Nếu Minh triều lúc đó xuất hiện một danh tướng như Trương Cư Chính, còn sợ gì “Đại Thanh”.

Làm cho người phải bóp cổ tay thở dài.

.

Mà trong thời không này, người Nữ Chân bị Đại Chu tiêu diệt. Chu thái tổ Ninh Ký khởi binh, đại triển thần uy, thống nhất Giang Nam, xua đuổi Thanh binh ra khỏi quan nội, diệt Kim, hủy văn tự, tông miếu.

Lấy quan điểm của Giả Hoàn đánh giá Đệ nhất, Tề Trì sau này nhất định là Tể phụ trọng thần. Thứ hai, Chu triều đang ở trung kỳ một triều đại. Mâu thuẫn xã hội đã xuất hiện, nhưng vẫn còn ổn định, phồn vinh.

Chỉ là, Phía trên phồn hoa như gấm, phía dưới, sóng ngầm mãnh liệt.

...

...

Ngay tối hôm đó,

Văn Đạo thư viện đám người chiêu đãi Tào Sư Gia, mà Giả Hoàn cáo bệnh không tham dự.

Khởi thảo kế hoạch, quy mô phát triển Đông Trang trấn đã lớn gấp mấy lần dự kiến ban đầu. Tiếp tục mở rộng.

.

Sáng hôm sau,

Giả Hoàn cùng Tào Sư Gia hàn huyên vài câu, đi tới địa điểm Tổng bộ trùng kiến, triệu tập một đám đồng học ngồi thảo luận.

Đại sảnh Tổng bộ rộng rãi sáng tỏ,

Căn phòng đơn sơ bày đầy bàn ghế, bút, mực, giấy, nghiên và hơn 50 đồng học đều tự tìm chỗ ngồi xuống.

Công Tôn Lượng trước tiên đem hiệp nghị của Khâm sai, Tổng đốc đại nhân thông báo một lượt. Ba vạn nạn dân sắp đến, cũng không cần nói nhiều, mọi người có chút trầm trọng.

Thấy mọi người trầm mặc, Công Tôn Lượng nói đùa:

- “Về sau mọi người đổi giọng xưng Giả sư đệ là Giả phó sứ.”

Có hai cái thiếu niên lang ồn ào đứng lên hành lễ:

- “Gặp qua Giả phó sứ.”

Bầu không khí trở nên vui vẻ hơn.

...

Dù sao cũng là thanh niên, thiếu niên nhiệt huyết, đã từng chịu qua áp lực cứu tế nạn dân, công việc thông thạo. Mà trước mặt còn có Giả Hoàn tọa trấn, nên mọi người không quá lo lắng. Mấy tháng trước trong tuyệt cảnh khó khăn, tình huống sinh tử mà Giả Hoàn đều mang mọi người thoát khốn, huống chi bây giờ có tiền, có lương thực cũng chỉ an trí cho ba vạn nạn dân.

Giả Hoàn cười khoát tay:

- “Vậy quá cứng nhắc. Ta nên lấy cái tên chữ .”

Giả Hoàn biết một người trong nhóm gọi Kỷ Trừng. Diêu Vĩ nhắc qua với hắn, năm nay mười hai tuổi, năng lực rất mạnh, biết một suy ba, dung hội quán thông,...mới nhập học không lâu đã là Ngoại Xá đệ tử ưu tú nhất.

Cái đề tài này lập tức gây nên hưng phấn cho mọi người, mỗi người một câu nghị luận. Bầu không khí nhẹ nhõm như thế, kỳ thực cũng bởi đồng học thư viện đối với Giả Hoàn có lòng tin.

Diêu Vĩ lên tiếng nói trước:

- “Viện Thủ có thể để Sơn trưởng giúp lấy một cái tên chữ.”

Giả Hoàn ngồi trên ghế, hơi hơi dựa, cười khoát khoát tay, ý tứ cự tuyệt Diêu Vĩ đề nghị. Hắn có khuynh hướng để vị nghiệp sư Lâm Cử Nhân giúp hắn lấy tên chữ.

...

Nói đùa một hồi, Giả Hoàn giọng sang sảng:

- “Ta biết, muốn an trí 3 vạn nạn dân, mọi người trong lòng có áp lực. Cho nên, ta trước tiên nói hai cái tin tức tốt. Thứ nhất, Khâm sai Tề đại nhân ủng hộ chúng ta, đem ruộng đồng vô chủ ở Lưu Gia Loan phân phối cho hương dân.”

- “Ha ha, cái kia không cần lo lắng giao thiệp với đám quản gì quyền quý quản.”

- “Hảo. Bớt đi bạc bán đất. Bây giờ sổ sách thư viện không có bao nhiêu bạc.”

- “Ta cảm thấy như vậy, kế hoạch của chúng ta càng thêm hoàn chỉnh.”

...

Đợi mọi người nghị luận thỏa mãn, Giả Hoàn nói tiếp:

- “Thứ hai tin tức tốt muốn nói cho mọi người là, giả cả tiểu viện của các ngươi sẽ tăng nhanh. Đông Trang Trấn tràn vào 3 vạn nạn dân, nhiều người phòng thiếu. Giá cả nhà cửa cả sẽ tăng lên.”

Tin tức quan hệ tới lợi ích thực tế của mọi người rất nhanh gây ra hứng tú, không khí càng sinh động.

Giả Hoàn mới bắt đầu giới thiệu kế hoạch của hắn, vẫn là trên cơ sở kế hoạch cũ, mở rộng quy mô. Nạn dân, lương thực, bạc, tài sản, mua sắm, công tác, giấy nợ, lương phiếu, đây là một cái hệ thống công trình.

Cặn kẽ từng cái an bài xong xuôi.

...

...

Giữa trưa,

Nhóm đồng học Giả Hoàn, Công Tôn Lượng, Liễu Dật Trần, Diêu Vĩ, Đô Hoằng, Tần Hoằng Đồ, Dịch Tuấn Kiệt đến giao lộ trên Tân Đông Trang trấn ăn cơm. Thư viện phòng bếp cơm nước không tệ, nhưng lâu lâu cũng nên thay đổi khẩu vị.

Tửu lâu, độ náo nhiệt quả nhiên kinh người, tốc độ tiêu thụ thức ăn, cơm hộp mang đi tăng nhanh chóng, đối tượng đều là hương dân. Trùng hợp, lão bản của tửu lâu chính là cô nương “hủy dung” Lâm Chi Vận,...ở đây còn chấp nhận lương phiếu của thư viện, cứ hai lượng lương phiếu đổi một phần cơm.

.

Giả Hoàn, Công Tôn Lượng mấy người điểm cơm, cầm hộp cơm ngồi ở bên cửa sổ vừa ăn vừa nói chuyện. Công Tôn Lượng cười nói:

- “Giả sư đệ, ta nhìn ngươi tâm tình thật không tệ. Có phải hay không, chuyện 2 vạn lượng bạc kia?”

Giả Hoàn cười gật đầu:

- “Đại sư huynh, đệ nói bây giờ muốn cười to ba tiếng, rồi hét lớn: ‘trời cũng giúp ta’, sư huynh có tin hay không?”

Kỳ thực, hắn hôm qua cò kè mặc cả với Tào Sư Gia, đòi 2 vạn lượng bạc là niềm vui ngoài ý muốn. Số lớn như vậy rót vào Đông Trang Trấn để an trí 3 vạn nạn dân hiển nhiên là đủ.

Dịch Tuấn Kiệt vừa ăn vừa nói:

- “Tin, chúng ta như thế nào không tin?”

Diêu Vĩ cũng chen vào:

- “Viện Thủ, ngươi hôm nay kế hoạch buổi sáng nhấc lên mở rộng số lượng lương phiếu, ta đã cảm thấy ngươi hẳn là đã có kế hoạch.”

Đô Hoằng điểm cười:

- “Giả huynh, chúng ta ngược lại là muốn nghe một chút ý nghĩ của ngươi.”

Giả Hoàn mỉm cười: “Vậy thì đơn giản là như vậy...”

Đệ nhất, bắt đầu từ sáng tạo giá trị thông qua lao động, cái này xuất phát từ hương dân, nạn dân, thợ mỏ xây dựng công trình, nhà cửa, làm đường, chăn nuôi, trồng trọt, sản xuất nguyên liệu,.... kiến tạo cơ sở hạ tầng Đông Trang Trấn. Tiếp đó là phát triển dịch vụ.

Trong tiểu trấn cần nhiều người chuẩn bị cơm nước, phụ giúp, vật chuyển, cung cấp vật liệu,...

Sáng tạo giá trị sẽ thông qua thông qua ngành dịch vụ để cung ứng đủ yêu cầu dân chúng trong trấn, cùng ngoại giới thông thương,...sẽ hình thành nên một khu vực kinh tế nho nhỏ,

Có người tạo ra giá trị, có người sống phụ thuộc như phụ nữ, hài tử, người già,...sẽ được khuyến khích tham gia ngành dịch vụ, đảm bảo không có quá nhiều người ăn bám.

Đệ nhị, Vấn đề tài chính giải thích khá phiền phức.

Lấy 2 vạn lượng bạc và 8 ngàn thạch lương thực an trí 3 vạn nạn dân cũng không đơn giản, có độ khó nhất định. Nhưng nếu như đem 2 vạn lượng bạc lấy ra một đại lượng làm tiền vốn, lấy danh nghĩa Thư viện hoán đổi lương phiếu, dùng lưu thông nội bộ, đủ để thỏa mãn nhu cầu thường ngày 3 vạn người.

Tương tự phát hành khống một loại tiền giấy có kỳ hạn 6 tháng.

Sau đó, lấy thêm một phần bạc, tạo cung cầu sản phẩm lưu thông, cho thương nhân ưu đãi để thu hút người ngoài rót bạc vào trấn đầu tư như: mua sắm cửa hàng, viện lạc, xây dựng, thuê nhân công,...coi như dẫn đạo trật tự kinh tế trong tiểu trấn.

Kiếp trước, hắn đã từng tham dự mấy dự án buôn bán, đối với quá trình vận hành ngân hàng hiểu đôi chút. Tình huống 3 vạn người trong trấn không phức tạp như hệ thống tài chính hiện đại.

Đệ tam, chính là khống chế kim ngạch xuất nhập khẩu, đảm bảo đầu ra đầu vào trong Trấn, nếu quá nhiều hàng hóa tuồn vào trấn, thu hút đa số bạc ra ngoài trấn, sẽ dẫn tới trình trạng nhập siêu, thâm hụt thương mại, Thư viện của hắn liền mắc nợ ngập đầu.

Giả Hoàn thiết kế một bộ hệ thống giải quyết vấn đề này, đảm bảo thu hút đầu tư, hướng tới thu bạc xuất siêu, vậy thì ai giữ lương phiếu có lợi, cư dân tiểu trấn đều kiếm tiền.

Đệ tứ, Văn Đạo thư viện giờ có danh tiếng, nhưng thế chưa đủ, cần phải thay đổi quy chế cho phép ngoại trú để thu hút học sinh, cũng chính là đảm bảo thu hút đầu tư cho Đông Trang Trấn.

Tỉ như:

Học sinh trình độ không đủ, muốn vào học không? Hoan nghênh.

Học sinh ngoại trú, vậy tất yếu phải mua nhà trong trấn, có nha hoàn mỹ mạo bồi đọc sách,... Hoan nghênh.

...

...

Giả Hoàn một bộ hệ thống lý luận từ “sáng tạo giá trị”, “phát triển dịch vụ” cho đến “phát hành lương phiếu”, “thu thút đầu tư” nói ra, nhóm đồng học không có mấy người nghe hiểu nhưng không hề ảnh hưởng bọn họ thi hành.

Vậy là đủ.

...

Thượng tuần tháng mười một,

Từ Hoàng Lạc trấn đến Văn Đạo thư viện nạn dân đã đạt đến 2.5 vạn người, căn cứ Tào Sư Gia nói, còn có 1 vạn hơn người.

Rất nhanh con số đã vượt 3,5 vạn người, Tào Sư Gia liên tục hướng Giả Hoàn bồi tội.

Giả Hoàn nghe xong Tào Sư Gia nói hai chữ “Ước chừng”, “Nhiều” liền muốn nổi nóng. May mắn, tính cách dân lập trình viên của hắn trầm tĩnh, làm việc gì đều có hệ thống phương án, suy nghĩ thấu đáo, có lưu kế hoạch dự bị.

Qua đợt sóng gió nhỏ do đột biến số nạn dân, công tác trùng kiến vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch. Rất nhiều tài nguyên nhân lực được thôi động.

Cuối cùng, Đông Trang Trấn tổng cộng đã an trí cho 4 vạn, 361 nạn dân.

Ngày mười một tháng mười một,

Huyện lệnh Triệu Tuấn Bác, có giao tình tốt với Sơn trưởng Trương An Bác, trên mặt mũi của Văn Đạo thư viện đã phái một nhóm thư lại thường trú Đông Trang Trấn đăng ký hộ tịch, điền sách, khế nhà, kê thửa, cho cư dân trong trấn. Đối với Văn Đạo thư viện, hương dân là sự hỗ trợ rất lớn.

Mười ngày sau, với sự làm việc tích cực có trả phí, nhóm thư lại cơ bản đã ghi danh gần xong cho toàn bộ cư dân.

Trong tiểu trấn không biết ai nhóm lửa đốt pháo hoa ăn mừng. Trong không khí tràn đầy mùi pháo giống như ngày Tết Xuân.

Việc đăng ký hộ tịch, điền sách, khế nhà, khế ruộng, các loại sự tình hoàn thành, ý nghĩa gì?

Chính là nạn dân thoát khỏi thân phận lưu dân. Một lần nữa, trở thành lương dân Đại Chu, có nhà, có sản, có công việc, có đồ ăn, lương thực tích trữ và có thể mơ ước thời gian hạnh phúc năm sau.

Ba ngày sau,

Một hồi tiểu Tuyết đã tới, tuyết nhỏ lất phất, bồng bềnh tràn ngập không gian, khiến các con đường trong trấn hơi vắng vẻ, mọi hoạt động bị đình trệ không ít.

Những lúc như vậy, người dân thường hướng tới căn phòng ấm áp với thân nhân, gia đình.

Thời cổ đại, cuộc sống của con người thật chậm, đặc biệt trong mùa đông.

...

Trong một tòa tửu lâu hai tầng lầu, tất cả nội thất trang trí đều rất mới.

Lầu hai nhã tọa, Giả Hoàn đang chiêu đãi Phùng Tử Anh tới thăm.

Giả Hoàn xách ấm, rót cho vị phú quý công tử Phùng Tử Anh chén rượu, cười nói:

- “Sơn dã chi địa, không có rượu ngon, món ngon để chiêu đãi, thỉnh Phùng huynh thứ lỗi.”

Phùng Tử Anh cởi mở, nói:

- “Giả huynh đệ nói chuyện càng văn nhã. Ta hôm kia còn cùng Đông phủ Trân đại ca nhà ngươi uống rượu đây, cũng có nói về ngươi tại Đông Trang Trấn làm ra sự nghiệp thật lớn. Chúng ta những huynh đệ này, đương nhiên muốn cổ động.”

Giả Hoàn mỉm cười, thưởng thức trà, khiêm tốn nói:

- “Tiểu đả tiểu nháo. Phùng huynh là vì sự tình Ô Trang Đầu mà đến sao?”

Phùng Tử Anh là con trai của Thần Võ tướng quân Phùng Đường, giao du rộng rãi. Hắn cùng Phùng Tử Anh có quen biết nhưng không có giao tình, ngược lại rất có liên quan tới Giả Liễn, đặc biệt là Giả Trân.

.

Thời gian trước, Lưu Gia Loan, ruộng tốt thật sự có người tới ngấp nghé. Chính là người trang tử Ninh quốc phủ, dưới chân núi Hương Sơn.

Nghe nói Ô Trang Đầu cùng với đại trang đầu Ô Tiến Hiếu của Giả gia Đông phủ có quan hệ thân thích, bị Giả Hoàn sai người trói lại đập cho một trận.

…..