Chương 111: 'Ngồi xuống không giết'

Xa xa đám thợ mỏ đồng nghìn nghịt, phải lên tới ngàn người...

Văn Đạo thư viện đại môn từ từ mở ra.

Mặt sẹo lão Cửu mang theo hơn 20 huynh đệ xen lẫn trong nhóm 200 tên thợ mỏ đầu tiên xếp hàng vào sân. Dựa theo hiệp nghị, cách mỗi nửa canh giờ (1 tiếng) thợ mỏ tổ chức thành 200 người một nhóm, theo thứ tự đi tới thư viện nhận cháo loãng.

Văn Đạo thư viện ngã về Tây bên cạnh một ngọn đồi nhỏ, mấy cây đuốc nhóm lửa, Phương, Lỗ mấy người đầu lĩnh ngồi giữa, mọi người vây quanh, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý, đầy âm mưu, dõi theo Lão Cửu mặt sẹo và bọn huynh đệ từng người đi vào.

Tiến vào thư viện sau đó, nhìn thấy vài tên thư viện đệ tử cùng hương dân cầm gậy gỗ, lớn tiếng duy trì lấy trật tự:

- “Theo hành lang đi lên phía trước, có cháo ăn, không cần loạn. 10 người một tổ.” Hành lang bên trong có cái sọt để bát sứ.

- “Thật lắm trò. Cái này hữu dụng không?” Lão Cửu lầm bầm, cầm một cái bát, hướng về một chỗ trong sảnh đi đến. Sau khi vào cửa, trong sảnh trưng bày một bàn dài, sau bàn ngồi một người thư sinh. Tổng cộng có 10 người.

- “Đại thúc, họ gì?”

- “Không có họ, trong mỏ tất cả mọi người gọi ta là Lão Cửu.”

- “Đại thúc, niên linh?”

- “32.”

- “Đại thúc, có hay không thân nhân trong đội ngũ?”

Liên tục hỏi 10 câu, Lão Cửu mặt sẹo tâm phiền khí táo, cuối cùng đến vị trí cuối cùng là một nho nhỏ hài đồng. Lão Cửu trong nháy mắt liền nhận ra, đây là thằng nhãi vừa ra ngoài đàm phán.

Rõ ràng, đây là nhân vật đầu não của đối phương. lão Cửu không tự chủ được chạm vào con dao găm sắc bén trong ống tay của mình, ánh mắt lướt qua chỗ cổ họng tiểu hài đồng khoa tay múa chân một cái.

Giả Hoàn nhìn một chút trang giấy truyền tới, đáp án là: “Phần tử nguy hiểm”. Sau khi ký tên đồng ý, liếc mắt gã mặt sẹo, đem trang giấy đưa cho Lão Cửu, nói:

- “Đây là chứng từ lĩnh cháo, cầm đi.” Tay chỉ chỉ đường, nói tiếp: “Quẹo trái, đi thẳng.”

Lão Cửu cố nén xúc động ra tay giết Giả Hoàn ngay tại trường, đi theo hướng dẫn quẹo trái, vào cửa, một dải lụa xẹt qua.

“Đông!”

Tựa hồ có đồ vật gì lộn rơi xuống đất.

...

...

Thời gian dần dần đi qua.

Nhóm đầu tiên 200 tên thợ mỏ, toàn bộ đã tiến vào Văn Đạo thư viện. Phương thợ mỏ híp mắt lại, Lão Cửu cũng không có dựa theo ước định công kích.

Có người hỏi thăm, có người đề nghị lập tức cường công. Nhưng dẫn đầu Phương thợ mỏ lắc đầu, chỉ phái nói:

- “Diều hâu, ngươi lại mang mười mấy huynh đệ chui vào.”

Nửa giờ sau, Phương thợ mỏ lần nữa phái một đầu lĩnh mang theo mấy huynh đệ đi vào.

Tiếp qua nửa giờ sau, Văn Đạo trong thư viện vẫn không có bất luận dấu hiệu nội ứng gì. Phương thợ mỏ tư tâm từ từ chìm xuống.

Sau đó có một nhóm lớn nạn dân từ thư viện đi ra.

Rất nhanh tin tức tại đội ngũ dân đói truyền ra: “Trong thư viện lương thực đủ cho mọi người ăn trong ba ngày. Ngày mai có thể liên lạc với bên ngoài, sẽ nhận được lương thực cứu trợ được vận chuyển tới.

Nhiều thợ mỏ thành dân đói hơn chục ngày nay tuôn ra từng trận tiếng hoan hô. Đám người còn chưa có tiến vào thư viện nhận cháo loãng thì nóng nảy. Hướng phía trước chen lấn, tràng diện có chút hỗn loạn.

Lúc này, Phương thợ mỏ cảm nhận được mấy phần ý lạnh. Hắn có thể cảm giác được tràng diện không khống chế được.

Khi 200 dân đói thuộc nhóm thứ ba hoàn toàn tiến vào Văn Đạo thư viện sau đó, số lớn hương dân đánh bó đuốc, cầm trong tay vũ khí, từ Văn Đạo thư viện cửa chính dũng mãnh tiến ra. Nhanh chóng, khí thế hung hăng hướng đám nạn dân đánh tới,

Triều đình tập phỉ, chỉ giết ác, những người còn lại không truy cứu.”

“Triều đình tập phỉ, chỉ giết ác, những người còn lại không truy cứu.”

“Triều đình tập phỉ, chỉ giết ác, những người còn lại không truy cứu.”

...

Đầy khắp núi đồi tiếng gào, thanh thế cực lớn. Ai cũng không biết trong thư viện rốt cuộc có bao nhiêu thanh niên trai tráng. Một nhóm thợ mỏ đang muốn tổ chức chống cự, đội ngũ đằng sau tuôn ra tiếng hò hét, cùng thư viện thanh niên trai tráng pha trộn. Trong bóng tối không biết có bao nhiêu người đang kêu.

Dẫn đầu vài tên võ tăng cầm cương đao đánh chết mấy tên cầm cuốc sắt muốn phản kháng.

Vết máu tràn ngập.

Thế cục dân đói trong nháy mắt sụp đổ!

...

...

Văn Đạo thư viện bên ngoài khắp nơi hò hét khẩu hiệu:

- “Ngồi xuống không giết”.

- “Ngồi xuống không giết”.

Vang vọng khắp núi đồi. Chiêng trống vang trời.

Giả Hoàn lúc này từ tiền phòng trở về Minh Luân Đường. Cho người rải lời đồn đại, trấn an nạn dân cũng là Hàn Tú Tài cùng Đô Hoằng làm. Ngay mặt chiến trường, hắn toàn quyền ủy thác Đàm Chá Tự võ tăng Tuệ Lai, Tần Hoằng Đồ, Dịch Tuấn Kiệt, Diêu Vĩ xử lý.

.

Minh Luân nội đường,

Sơn trưởng Trương An Bác, mấy Giảng Lang, Công Tôn Lượng, Bàng Trạch, Trí Không hòa thượng mặt lộ ra vui mừng. Trong thư viện phụ nữ trẻ em, chờ đợi tin tức từ đám sĩ tử, cũng vui mừng khôn xiết.

Tất cả mọi người đều đang bàn luận thế cục.

Có lo nghĩ, có thoải mái, buông lỏng, có vui sướng, có rơi lệ. Đủ loại cảm xúc, tuôn ra, tại thư viện bầu trời biến thành tiếng hoan hô to lớn! Sau kiềm chế là mãnh liệt bạo phát!

Thời khắc nguy hiểm nhất đi qua!

Thắng.

Giả Hoàn không có tham dự thảo luận, hắn muốn yên lặng một mình. Đột nhiên một hồi mệt mỏi không thể chống cự đánh tới. Giả Hoàn ngồi dựa tại ngưỡng cửa, cười một tiếng, đột nhiên có nước mắt trào ra.

Trong không gian, mỗi xó xỉnh thư viện vẫn vang vọng tiếng hoan hô, kéo dài thật lâu không tiêu tan.

Rất nhiều người nhiều năm về sau vẫn như cũ nhớ kỹ đêm này.

Nhớ kỹ âm thanh thắng lợi trong giấc mộng, tiếng hét “Ngồi xuống không giết”,

Nhớ kỹ vui đến phát khóc tùy ý lưu lại nước mắt.

Có hương dân, có phụ nữ, có hài tử, có lão sư, có học sinh...

...

Đến rạng sáng. Minh Luân nội đường, đèn đuốc sáng trưng.

Giả Hoàn vội vàng xử lý các hạng tạp vụ, một đám tù binh mới bắt ngày càng nhiều, được an trí tại Khúc Thủy viện, khu vực cư trú của Sơn trưởng.

Một nhóm lớn sĩ tử được trưng tập để tiến hành công tác: Sắp xếp chỗ cư trú, cơm canh, nước uống; Đăng ký hộ tịch những thợ mỏ, tình huống gia đình, thiết lập bảo giáp biên chế, bổ nhiệm người phụ trách; Giảng giải quy củ thư viện; Thi hành văn tuyên công tác...

Trọng yếu nhất vẫn là phân biệt mấy kẻ lưu manh cầm đầu, tránh cho đám thợ mỏ lần nữa bị kích động, đối kháng.

Sau khi an bài hương dân, hộ vệ đội, võ tăng luân phiên nghỉ ngơi, Giả Hoàn bàn giao sự vụ cho Đại sư huynh Công Tôn Lượng xử lý, mang theo Bàng Trạch, Hàn Tú Tài, Dịch Tuấn Kiệt, Đô Hoằng tự mình đi tới Khúc Thủy viện, an trí 823 tên thợ mỏ.

Hôm qua tạm thời dùng vũ lực đàn áp mới là bước đầu tiên, hôm nay thích là bước thứ hai.

Giả Hoàn tuyệt sẽ không để cho đám thợ mỏ, thợ mỏ này lần nữa bị những kẻ liều mạng khống chế, kích động nên đem bọn hắn thu nhận tiến vào thư viện, chỉnh biên, khống chế.

Trong hoàn cảnh khép kín, như thế nào phân biệt địch ta?

Đây là một cái nan đề!

Giả Hoàn đã từng cho mấy người mới vào xí nghiệp học cái gọi là văn hóa công ty, quen thuộc các loại kỹ xảo diễn thuyết, nghiên cứu qua mấy chiêu bài truyền thông, tiếp thị, đọc thuộc lòng truyện ký nguyên soái Bành Đức Hoài.

Rất nhiều năm về sau, Hàn Tú Tài, Hàn Cẩn khó quên kinh lịch tối nay. Hắn từng viết nhật ký nêu quan điểm của hắn, cảm khái, hồi ức. Để cho hậu nhân từ rải rác mấy lời cảm thụ được sự cuồng nhiệt, chấn kinh, sùng bái của hắn.

Quãng đời này bình sinh chưa từng thấy, hôm nay đầu óc bỗng nhiên thông suốt, bắt đầu có cảm giác ngộ Đạo. Hắn nói: Kể khổ, dốc lòng, khu động, tổ chức quần chúng. Giả Viện Thủ tuổi ít hơn so với toàn bộ người còn lại. Nhưng Viện Thủ chi tài thắng gấp mười, gấp trăm lần, vạn lần!

Đồng dạng cảm thụ còn có: Bàng Trạch, Dịch Tuấn Kiệt, Đô Hoằng mấy người sĩ tử thư viện tham dự chuyện này

...

...

Minh Luân nội đường,

Kiều Như Tùng sau khi ra ngoài đả thông tin tức, thông lộ, công việc chuyển sang Vệ Dương thay thế xử lý đủ loại lẻ tẻ sự vụ. Hắn làm phi thường tốt.

Công Tôn Lượng uống ngụm nước, cười nói:

- “Vệ đồng học, ngươi tuổi còn nhỏ, nếu là nhịn không được có thể trước nghỉ một lát. Chờ bận rộn, ta lại gọi ngươi.”

.

Vệ Dương treo lên danh hiệu thiên tài, trước giờ tại thư viện rất cao ngạo, cũng không bán mặt mũi cho Công Tôn Lượng. Công Tôn Lượng có tài hoa đi nữa, chỉ là một cái Đồng sinh mà thôi. Tú Tài mới xem như tiến vào tầng lớp sĩ lâm.

Bất quá giờ đây, hắn đã thay đổi suy nghĩ, chắp tay nói:

- “Tạ Công Tôn sư huynh quan tâm. Ta còn chịu đựng được. Ngược lại là, Viện Thủ phải chú ý nghỉ ngơi.”

Hắn năm nay 13~14 tuổi, mà Giả Hoàn mới 9 tuổi. Thật bàn tới, cần nghỉ ngơi nhất kỳ thực là Giả Hoàn.

Vệ Dương cao ngạo nhưng tính cách không xấu, đúng là đúng, sai là sai, giỏi thì phục, tất cả dựa trên kết quả. Lần này hồng thủy xảy ra, Giả Hoàn hai lần ngăn sóng dữ, cứu vớt thư viện, hương dân, trong lòng hắn vô cùng bội phục, để cho hắn tự mình đi làm, chắc chắn không làm nổi. Hắn cái danh thiên tài, trước mặt Giả Hoàn, không đáng giá nhắc tới.

Đồng dạng, đối với mấy người Công Tôn Lượng, La Hướng Dương, Kiều Như Tùng,...phẩm đức, tài hoa, năng lực xử lý công việc đều cực tốt.

Dưới tình huống tay nắm đại quyền, đồng tâm hiệp lực, không có ngoại lệ

Còn có, Trương Tứ Thủy, Bàng trạch, Liễu Dật Trần, Hứa Anh Lãng, Diêu Vĩ, Tần Hoằng Đồ, Dịch Tuấn Kiệt, cũng là tấm gương tốt, đạo đức cá nhân không thua kém ai.

Bản thân Vệ Dương từ nhỏ nhìn quen đẳng cấp quan trường, rất có cảm xúc. Được cùng làm việc với nhau, là vinh hạnh của hắn!

Công Tôn Lượng liền cười cười, thở dài:

- “Giả sư đệ a, tình hình thợ mỏ lúc này rất phiền toái, nguy hiểm. Hắn tạm thời không có cách nào nghỉ ngơi. Hy vọng, Kiều Hậu Đạo nhanh chóng trở về a!”

Minh Luân Đường bên ngoài, những ngôi sao Phương Đông dần dần lặn xuống.

Bình minh sẽ tới.

...

...

Bên ngoài ba mươi dặm, nắng sớm lờ mờ.

Thuận Thiên phủ, hạ hạt Lương Hương huyện, Hoàng Lạc trấn trong một chỗ khách điếm, Kiều Như Tùng, Trương Tứ Thủy, Liễu Dật Trần lo lắng đi đi lại lại trong phòng.

Ba người cơ hồ cả đêm không ngủ.

Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn họ rời thư viện, còn không biết tối qua thư viện gặp nguy hiểm cực lớn. Lúc này ba người đang lo lắng vì chưa gặp được vị Tề đại nhân, Tổng đốc chuẩn tai, để cầu lương thực trợ giúp thư viện.

Ngày đó vào trong trấn, nha dịch, tiểu lại đem tình huống bọn họ báo lên, Tổng đốc nha môn an bài bọn họ họ trong khách điếm ở tạm, chờ triệu kiến. Dù sao, sáu~bảy trăm nạn dân cần cứu trợ, là một kiện đại sự.

Bằng không, mấy người bọn họ thư sinh, trên thân có mấy lượng bạc, muốn tìm một gian khách điếm nghỉ ngơi trong bối cảnh Hoàng Lạc trấn trở thành địa khu chuẩn tai, hội tụ đại lượng nhân mã, vật liệu là một việc không dễ dàng.

Sáng sớm ngày thứ tư, một tiểu lại đến khách điếm mang Kiều Như Tùng, Trương Tứ Thủy, Liễu Dật Trần đưa đến một tửu lâu, coi như nha môn Tổng đốc tạm thời thiết lập trong trấn. Cái này khiến ba người cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Nha môn Tổng đốc tạm thời, liên tục người đến, kẻ đi, nhưng rất yên tĩnh, ba người theo sau thư lại đến buồng phía Đông, một gian gian phòng trang nhã, đứng ra tiếp đãi là phụ tá Tề tổng đốc, họ Tào, mặt tròn râu ngắn, bề ngoài hơi xấu xí.

Tào Sư Gia trao đổi với Kiều Như Tùng ba người hơn nửa canh giờ, thăm dò tình huống, trầm ngâm nói:

- “Căn cứ tình huống mấy vị tiểu hữu nói, quý thư viện hiện nay đã ổn định, Tổng đốc nha môn tạm thời không có nhiều lương thực điều phối. Như vậy đi, ta phát một chiếc thuyền nhỏ, tiễn đưa các ngươi trở về, trước tiên liên thông tin tức. Tình huống nếu có biến hóa, lập tức quay lại nha môn Tổng đốc báo cáo.”

- “Ài, đại nhân, cái này...”

Tào Sư Gia cười:

- “Đừng nói nữa, quyết định như vậy đi. Người tới.”

Dứt lời, một tiểu lại đi vào chờ phân phó.

.

Sau nửa canh giờ, đã gần tới trưa, Kiều Như Tùng ba người được an bài một chiếc thuyền nhỏ đang đậu trên bến Hoàng Lạc Trấn. Đúng lúc, một lão giả áo xanh, tầm hơn 50 tuổi từ trong trấn vội vàng chạy đến, hô:

- “Mấy vị tiểu hữu thế nhưng là đi Văn Đạo thư viện, mang lão phu cùng đi.”

- “Đúng vậy, Lão tiên sinh đi thư viện chuyện gì?”

- “Lão phu họ Sa, muốn tiến đến thư viện thăm bạn. Không biết quý thư viện Sơn trưởng Trương Bá Ngọc vừa vặn tốt?” Lão giả áo xanh khí độ bất phàm, nói chuyện vài câu, cùng tiểu lại bàn giao, leo lên thuyền nhỏ.

......