Giả Hoàn đẩy cửa phòng ngủ của mình, lập tức liền sửng sốt, há hốc mồm.
Bàn đọc sách gần cửa sổ, vây quanh ngồi ba người đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Một là Lâm Tâm Viễn, một là muội muội của hắn Lâm cô nương, một là Thư nhi cô nương.
“Hai người bọn họ không phải đã chết 12 ngày trước, khi Hồng thuỷ bao trùm Đông Trang trấn hay sao?” Giả Hoàn ngơ ngác nghĩ ngợi
Ngày đó, Lâm Tâm Viễn khóc cực kỳ thương tâm, làm hắn ấn tượng càng khắc sâu. Trong lòng cũng là một hồi buồn bã.
.
Lâm Tâm Viễn tinh tường hài đồng trong bộ dáng ướt nhẹp trước mắt là ai, vui mừng đứng lên, đón trước hai bước, nhiệt tình nói:
- “Giả huynh, ngươi trở về ?” Giả Hoàn là chủ trì cứu tế, có thể tìm hắn lộng chút đồ ăn.
Giả Hoàn chỉ là gật đầu nhẹ. Hắn không có tâm tình để ý tới mặt cười bợ đỡ của Lâm Tâm Viễn. Nhìn xem thanh lệ nữ tử che mặt lụa trắng ngồi cạnh cửa sổ, trong lòng thư thái thở phào, ánh mắt mang theo mừng rỡ không hề che giấu nói:
-“Lâm cô nương, thì ra các ngươi vẫn bình an !”
.
Hắn đối với nữ tử họ Lâm thật sự ấn tượng, rất có hảo cảm, cũng lần đầu tiên rung động từ khi tới thời đại này, càng khâm phục nghị lực của nàng.
Bóng hình mãi mãi khắc trong lòng hắn, cứ vậy mà chôn vùi trong hồng thủy, quả thực làm hắn buồn bã, ưu thương. Bây giờ sống sờ sờ xuất hiện trước mắt, thật sự là làm cho người vui vẻ, cao hứng!
...
...
Hai nữ tử thấy Giả Hoàng dạng bùn khỉ bẩn thỉu, lại cảm nhận được ánh mắt mừng rỡ của hắn, lập tức hư nhược cười nhẹ, thiện ý đáp lại.
Trong thư viện, hai nữ tử quen thuộc nhất ngoại trừ Nhị thiếu gia, chính là vị Công Tôn thư sinh, rất vừa mắt Thư nhi, nhưng tiểu thư đã tuyệt giao, các nàng đương nhiên không muốn tìm hắn. Cuối cùng chính là vị tuổi nhỏ chủ trì toàn cục, được mọi người tán thưởng không ngớt Giả Hoàn - Giả Viện Thủ.
Trong khốn cảnh gặp người quen thuộc, cảm giác tha hương ngộ cố tri.
Lâm Chi Vận vịn góc bàn đứng dậy, có chút bất lực, hơi hơi khẽ chào, lên tiếng:
- “Tiểu nữ tử gặp qua Giả Viện Thủ! Ngày đó lúc vỡ đê, ta cùng Thư nhi đi Đại Cốc Sơn nhìn xem cửa hàng vải vóc, nửa đường bị hồng thủy vây khốn...,hai mươi ngày đi theo hương dân đến thư viện...,Tạ Giả Viện Thủ ân cứu mạng.”
.
Giả Hoàn khẽ mỉm cười. Hắn lâu nay quá bận liền không có trở lại phòng, Lâm Tâm Viễn là thư viện đệ tử, đem muội muội, thị nữ an bài trong phòng ngủ, người khác cũng không vì chút chuyện nhỏ này nói hắn. Đến nỗi, Lâm cô nương cảm kích, Giả Hoàn không quá để ý. Nếu ngày xưa, thiên tư quốc sắc đại mỹ nữ cảm kích, hắn chắc chắn sảng khoái...
Bất quá, Lâm cô nương đã hủy dung, dù hắn vẫn coi nàng là bằng hữu, không thất vọng đến mức đoạn tuyệt như Công Tôn sư huynh, nhưng khó mà cảm giác như xưa.
Mọi thứ vốn không thuần thúy, kể cả tình cảm.
Hàn huyên vài câu, trấn an Lâm Vận Chi, Thư nhi cứ an tâm ở lại phòng hắn, đem giường của mình nhường cho các nàng, Giả Hoàn cầm y phục, xách theo thùng nước đi tắm rửa.
...
...
Tiếp theo hai ba ngày trôi qua, mưa rơi lúc lớn lúc nhỏ, làm cho mọi người trong thư viện tâm tình tốt hơn một chút, mà đến ngày thứ tư, trời u u ám ám, nhưng lại không có mưa. Trong thư viện lập tức tuôn ra tiếng hoan hô.
Cảm xúc nhẹ nhõm, vui sướng lan tràn.
Giữa trưa, Trương Tứ Thủy chọn lựa hai hương dân biết bơi, lên bè gỗ hướng bốn phía dò đường.
Đêm đó, ba người bình yên trở về, mang về tin tức: phía bắc Trác Châu tựa hồ có vài thôn xóm có dân cư sinh sống.
.
Văn Đạo thư viện đi về phía đông là Lưu Gia Loan, Long Tuyền Trấn, Ngọa Ngưu Trấn, Hương Sơn, một mạch tới Kinh thành. Hướng Tây, quanh co đường núi là Linh Sơn, Bách Hoa Sơn, qua vùng núi chính là Kế huyện. Đi về phía Nam là Thuận Thiên Phủ hạ hạt Lương Hương huyện, đi thêm là tới Trác Châu, địa thế tương đối bằng phẳng.
Ngày thứ hai, Kiều Như Tùng chủ động nhận việc dò đường, cầu cứu viện, mang theo Trương Tứ Thủy, Liễu Dật Trần cùng với hai hương dân hướng về Lương Hương huyện, Trác Châu tìm kiếm liên lạc với ngoại giới.
...
...
Đầu tháng tám,
Đại Chu, Bắc Trực Lệ, Thuận Thiên phủ, Lương Hương huyện,
Hoàng Lạc trấn bỗng nhiên trở nên náo nhiệt. Hàng loạt quan viên triều đình, thái giám, hào môn, thương nhân, sinh viên đến cả nô bộc, tôi tớ các loại người hội tụ, ánh mắt hướng về phía Bắc.
.
Nhiều năm qua, Hoàng Lạc trấn là trung tâm chuẩn tai, tập kết nhiều lương thực, nhân mã, khí giới, thuyền bè để cứu trợ Tây Sơn mấy mỏ than cùng địa khu xung quanh Uyển Bình huyện. Lúc này mưa to mới ngừng, xe ngựa không thông, chỉ có thể qua lại bằng thuyền nhỏ. Hiệu suất rất thấp.
Trong đám người này, không ít nô bộc thế gia, đang hàng ngày hỏi thăm tin tức, nghe ngóng tình hình của Văn Đạo thư viện, nơi có không ít con cháu thế gia, quan lại tử đệ đang theo học.
…
…
Ngày mùng năm tháng tám,
Bọn người Kiều Như Tùng chống bè gỗ đã đụng tới thuyền nhỏ từ Hoàng Lạc trấn phái ra tìm kiếm.
Phía thuyền nhỏ có mấy nha dịch, cất giọng nói:
- “Các ngươi là sĩ tử nơi nào? Từ đâu tới?”
Nhìn thấy thuyền nhỏ, Kiều Như Tùng tay vẫn run rẩy, lớn tiếng đáp:
- “Chúng ta là sĩ tử Văn Đạo thư viện, Thuận Thiên phủ Đồng sinh, gặp hồng thủy bị mắc kẹt ở trong núi...”
- “Đi theo ta, trở về Hoàng Lạc trấn. Triều đình khâm sai đại nhân ở trong trấn.”
Trên bè gỗ, Trương Tứ Thủy tay còn đang chống đỡ sào tre, đã mềm nhũn. Khổ sở mấy ngày nay tích tụ bất giác được giải tỏa.
Lệ lưu như vũ! (nước mắt chảy dài)
…
…
Dương quang đâm thủng tầng mây thật dầy. Hơn một tháng nay mưa dầm, mặt trời lần đầu tiên hé lộ.
Hơi chậm trễ, nhưng vẫn chưa muộn.
Diệu Phong Sơn, Văn Đạo thư viện, tất cả mọi người hớn hở ra mặt.
Cùng thời gian, phía Tây Diệu Phong Sơn, cánh rừng giữa những dãy núi liên miên chập chùng, trên con đường núi nhỏ lầy lội không chịu nổi, một hồi tiếng bước chân ‘tất tất tác tác’ truyền đến.
Một, hai tên, ba tên... Vô số người quần áo lam lũ, đều là dân đói từ trong núi trong rừng đi ra, xanh xao vàng vọt, ánh mắt tĩnh mịch, khí lực suy yếu, chậm rãi đi về phía trước.
Đội ngũ thật dài, tựa hồ không nhìn thấy phần cuối.
...
...
Vinh Quốc phủ, Vinh Hi Đường,
Trong căn phòng Thám Xuân, nàng đang ngồi trước bàn đọc đi đọc lại lá thư hơn một tháng trước Giả Hoàn hồi âm. Mấy ngày nay, tin tức truyền ra khắp kinh thành, Tam đệ đệ của nàng có khả năng mắc kẹt tại thư viện, mà ngoại ô phía Tây, Kinh thành giờ đây là một biển nước mênh mông.
Các gia đình quyền quý, quan lại, mấy ngày nay đều ra khỏi thành phát cháo. Giả gia cũng không ngoại lệ. Nhưng không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Văn Đạo thư viện.
Chỉ nghe nói Kinh thành Tây Giao Bạch Đàn thư viện bị ngập trong nước, đệ tử tử thương đông đảo.
Thám Xuân thả xuống phong thư, đôi mắt sáng yếu ớt, nhẹ nhàng thở dài.
...
...
Hương Sơn, Tê Hà quan.
Một nữ tử gương mặt tinh xảo, từng đường nét như vẽ, dáng người yêu kiều, thướt tha ngồi trong lầu hai của một tòa nhà vô cùng tinh mỹ, ánh mắt dõi theo hướng Tây xa xa, mày liễu nhíu lại, nhẹ giọng niệm Đạo Kinh.
...
...
Kinh thành, Thông Chính ti nha môn.
Lúc xế chiều, vài tên tiểu lại tụ ở trong công phòng, uống trà nói chuyện về thiên tai hồng thủy mấy ngày gần đây.
- “Nghe nói cháu ruột của Chương Tương (tên gọi Đại học sĩ) bị vây ở Ngọa Ngưu Trấn, Song Hạc thư viện, đây chính là đích tôn tử thụ ‘Lão Phong quân’ sủng ái nhất.”
- “Ha ha, cái kia Chương Tương dễ sứt đầu mẻ trán. Lý Tương nhìn chằm chằm vào chuyện đê Vĩnh Định Hà bị vỡ. Nếu Chương Tương dám trước tiên cứu Ngọa Ngưu Trấn, tất nhiên sẽ bị Đảng Đông Lâm, Ngự Sử vạch tội.”
- “Cho nên, Tạ Tương đề nghị Thánh Thượng phái danh thần trong triều Tề Trì, Tề đại nhân làm khâm sai, chức vị Tổng đốc tiến hành chẩn tai, trị sông, an dân sinh,... các vấn đề khác. Tề đại nhân đã gần kề Lương Hương huyện.”
- “Thuận Thiên phủ Lục Phủ Doãn gần nhất trong thành bôn tẩu khắp nơi, ý muốn thoát tội. Nghe nói còn cầu đến phủ thượng Trung Thuận Vương, quả nhiên cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Ha ha.”
- “Chư vị, nói cẩn thận, nói cẩn thận.”
...
...
Kinh thành Quốc Tử Giám.
Mấy ngày liên tiếp mưa to cuối cùng yên tĩnh. Bên trong Quốc Tử Giám rất nhiều nơi vẫn có nước đọng.
Đây được xem như quần thể sĩ tử sống động nhất trong Kinh thành, đối với lần này Vĩnh Định Hà vỡ đê, vùng ngoại ô Kinh sư gặp tai hoạ, tiến hành nghị luận ầm ĩ.
Sự kiện Hàn Tú Tài, Hàn Cẩn nhiều lần nhắc đến Thuận Thiên phủ Phủ Doãn Lục Tân Hàn tham ô ngân lượng phòng lũ đến cả trăm vạn lượng khiến dư luận xôn xao, một lần nữa đầu mâu chỉ hướng Lục phủ doãn.
Trong một giảng đường, một sĩ tử mặt dài giơ cánh tay hét lớn:
- “Bằng hữu Hàn Tử Hoàn đi tới Văn Đạo thư viện mời Kinh sư danh nho Trương Bá Ngọc đứng ra vạch tội Lục Tân Hàn, bất hạnh gặp nạn. Ý chí của bằng hữu, chúng ta kế thừa...”
...
...
Một hồi mưa to liên miên tạo thành tai họa vỡ đê một trong ba con sông lớn nhất xung quanh Kinh thành, hồng thủy tàn phá bừa bãi ngoại ô phía Tây, Kinh thành.
Bắc Trực Lệ, tiếp giáp Sơn Tây lưỡng địa chịu ảnh hưởng to lớn. Các mỏ than ngừng vận chuyển, con đường than đá đoạn tuyệt, ảnh hưởng tới mọi mặt đời sống...
…
Ung Trị Đế tức giận, trên triều đình tranh cãi gay gắt, quan trường tranh đấu,
-Tổng đốc tuần sát, quan viên, tiểu lại, nha dịch bận rộn khắc phục hậu quả;
-Đám tham ô ngân quỹ chối bỏ trách nhiệm;
-Một đám quan lại không liên quan xem náo nhiệt;
-Các quyền quý “đánh cờ”;
-Dân chúng gặp tai họa trôi dạt khắp nơi, số lượng thương vong không thể đếm, những người may mắn còn sống sót chỉ giãy giụa tại biên giới tử vong;
-Người nhà, bằng hữu, trưởng bối lo nghĩ.
.
Từng cảnh tượng ấy hợp thành bức tranh tại năm Ung Trị thứ 9.
Những chuyện này, tạm thời không có quan hệ tới Văn Đạo thư viện, dưới chân Diệu Phong Sơn.
Lúc này, cảnh tượng trong thư viện náo nhiệt, vui cười, ấm áp, rất có trật tự. Thời gian gian khổ nhất cũng đã qua. Lương thực về, một ngày có ba bữa cháo loãng cung ứng, thỉnh thoảng có thêm màn thầu. Cái hạnh phúc nhỏ bé này rạo rực trong lòng mọi người.
Căng thẳng, lo sợ đã buông lỏng. Uy hiếp tử vong cũng rời xa.
…
...
Tất cả mọi người đang đợi bè gỗ an toàn trở về, mang về tin tức ngoại giới, cùng hy vọng sống.
Hôm nay đã là ngày thứ hai Kiều Như Tùng bọn người xuất phát.
Tại Minh Luân nội đường, một cuộc hội nghị nhỏ có mặt Sơn trưởng.
Lạc Giảng Lang nói: “Xưa nay cũng là sau tai họa lớn, sẽ xuất hiện dịch bệnh. Rất dễ dàng tạo thành ôn dịch. Chúng ta thư viện muốn tránh ôn dịch, tốt nhất vẫn là rời khỏi đây.”
.
Trương An Bác ngồi trên ghế, khoan hậu cười, hòa ái nói:
- “Rời khỏi nói nghe thì dễ? Nhiều sách như vậy, nhiều đệ tử như vậy, chúng ta như thế nào mang đi.” Nói xong, nhìn về phía Giả Hoàn, hỏi:
- “Ngươi cần đem phương sách những biện pháp phòng dịch sửa sang, hoàn thiện.”
Giả Hoàn cười gật đầu:
- “Sơn trưởng yên tâm, chờ Kiều đồng học trở về, đệ tử lập tức bắt tay vào chỉnh lý.” Giả Hoàn muốn đả thông liên hệ với ngoại giới, từ nhiệm cái tổng chỉ huy cứu tế, rồi bắt tay phòng dịch bệnh.
Lại nói, thật sự rất lâu không được nghỉ ngơi, bị vắt kiệt sức.
...
Diệp Giảng Lang cười cười, ôn thanh nói:
- “Sự tình này nói sau, vấn đề hạch tâm vẫn là lương thực. Sơn trưởng áp lực vẫn rất lớn.”
Trương An Bác tự giễu cười nói:
- “Đến lúc đó, dùng tấm mặt mo này đi Kinh thành tìm bằng hữu cũ hoá duyên.”
Tất cả mọi người cười to. Giả Hoàn nhãn thần lấp lóe.
Ngô Giảng Lang tằng hắng một cái, nhắc nhở:
- “Chư vị, Tân Hợi, Thi Viện sắp đến. Dựa theo quy củ các năm trước, chỉ sợ báo danh đã kết thúc. Mà trước Trung thu liền muốn khảo thí. Thư viện chúng ta lần này thành tích chỉ sợ...”
Trương An Bác nói:
- “Không cần lo lắng. Lần này Kinh Tây lũ lụt, Uyển Bình huyện gặp tai hoạ nghiêm trọng. Lấy lão phu xem ra, thời gian báo danh tất yếu sẽ thư thả. Thời gian kiểm tra cũng sẽ trì hoãn sau đó.”
Đám người gật đầu. Đây là chính luận.
...
Đang nói giỡn ở giữa, đột nhiên một Ngoại Xá đệ tử vội vã chạy vào, toàn thân nước bùn, thần sắc lo lắng. Thấy các vị Sư trưởng đều tại, hắn vội vàng hành lễ, về sau trực tiếp hướng Giả Hoàng báo cáo:
- “Viện Thủ, phía Tây thư viện tới một đoàn dân đói. Hai người dẫn đầu nói: ‘Bọn hắn đều là thợ hầm lò ở mỏ than cách Nhạn Đường thôn năm mươi dặm. Khẩn cầu thư viện chúng ta bố thí cháo.”
'Công việc hầm lò', 'Mỏ than', mấy cái từ này để Sơn trưởng, Giảng Lang, các đệ tử biến sắc.
Đám người rối loạn lên.
“Keng” một tiếng, một sĩ tử đánh rơi Mặc Nghiễn trên mặt đất, mực nước văng đầy mặt đất.
.......