Chương 21: Hỏa Diễm Thiết Tưởng

Kim Hi vuốt ve hai má Nạp Lan, làn da Nạp Lan còn tinh tế hơn ngà voi, Kim Hi luôn thực thích nam nhân làn da tiểu mạch sắc thậm chí là màu chocolate giống như Hoa Lê vậy. Làn da rám nắng mới có vị nam nhân, cũng khiến hắn tràn ngập dục vọng. Nạp Lan trong Thú nhân có làn da trắng nõn hiếm thấy, là người đầu tiên da trắng mà làm cho Kim Hi cảm thấy ưa nhìn. Kỳ thật da Kim Hi hiện tại còn trắng hơn Nạp Lan, như là thiếu niên Đông Âu da trắng như tuyết, tay hắn đặt trên mặt Nạp Lan, như là bạch ngọc hoà lẫn cùng ngà voi.

Nạp Lan môi mỏng mà phấn nộn, nghe nói đây là đặc trưng của nam nhân vô tình, nhưng Nạp Lan là Thú nhân. Y ngồi xếp bằng trên đất, ngửa đầu nhìn Kim Hi, Kim Hi đưa tay miêu tả hình dạng đôi môi y, phác thảo dọc theo khóe miệng, Nạp Lan cụp hàng mi dày tựa lông vũ xuống, hơi hơi hé miệng, hàm răng trắng noãn chỉnh tề khẽ mở, đầu ngón tay đụng phải đầu lưỡi phấn nộn. Đầu lưỡi ôm lấy ngón tay Kim Hi, đôi môi ngậm lấy, hàm trụ ngón tay, ngón tay bị đầu lưỡi chậm rãi làm ướt. Kim Hi quỳ một gối ngồi xuống, ngón trỏ luôn đặt trong miệng Nạp Lan, Nạp Lan có rũ mắt cũng trốn không thoát ánh mắt Kim Hi.

Nạp Lan tuy gầy, nhưng vẫn là Thú nhân cường tráng, cơ thể y không có sung mãn như Hoa Lê, nhưng cực kỳ dẻo dai, lúc này ngồi ngay ngắn trước mặt Kim Hi, lại làm Kim Hi ngược lại không biết phải xuống tay thế nào. Tạp Tắc Nhĩ trời sinh mang theo một loại khí tràng ôn hòa, tựa như mãnh hổ tinh tế ngửi hương tường vi, Nạp Lan cho Kim Hi ấn tượng đầu tiên chính là bộ dạng lạnh lùng, không nói một lời. Có điều hiện tại Kim Hi biết, bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra Nạp Lan chỉ là đại nam hài có điểm ngạo kiều có điểm biệt nữu, vô luận từ tuổi hay diện mạo, Nạp Lan cũng giống như đứa trẻ vừa tốt nghiệp trung học, điều này làm Kim Hi có cảm giác tội ác “Đại thúc” biến thái quấy rối học sinh, mà ác cảm này… lại sản sinh khoái cảm càng sâu.

Kim Hi thu tay về, vẫn chăm chú nhìn Nạp Lan. Hắn thật lâu không có động tác kế tiếp, khiến Nạp Lan không tự giác siết chặt nắm tay, cánh tay cứng còng gắt gao ôm đầu gối. Kim Hi nhìn bộ dạng Nạp Lan hơi hơi cắn môi dưới, vỗ vỗ tay Nạp Lan: “Ngồi dậy.”

Nạp Lan buồn bực ngẩng đầu lên, Kim Hi kéo tay Nạp Lan, Nạp Lan ngồi xổm trên đất, tay chống trên đất, hai chân mở rộng ra, như là tiểu báo đang ngồi. Kim Hi dọc theo bắp đùi kẹp chặt của Nạp Lan chậm rãi sờ soạng vào chỗ sâu, động tác này thật chậm, ngón tay nắm lấy cơ đùi chắc khỏe, làn da bóng loáng như hút lấy bàn tay hắn, làn da mẫn cảm nhất nhất bị chậm rãi sờ qua, quần mỏng của Nạp Lan chậm rãi run rẩy giương lên, mơ hồ có thể thấy đầu như ẩn như hiện.

“Tự sờ sờ nụ hoa cho ta xem.” Kim Hi giọng điệu trầm thấp, Nạp Lan kinh ngạc trừng lớn mắt, mặt trướng đến đỏ bừng, xấu hổ rít ra tiếng gì đó không rõ nghĩa từ cổ họng. Tay Kim Hi dừng ở mép quần mỏng: “Bình thường không tự mình sờ qua sao?”

Nạp Lan gầm nhẹ: “Mới không có!”

Nhưng y quay đầu nhìn mặt đất, không tự giác ngậm miệng, Kim Hi đánh bạo gạ hỏi: “Ngươi gạt ta.”

“Không có.” Nạp Lan xấu hổ mà rống, nhưng tay y không tự giác nắm thành nắm tay.

“Thú nhân không thành thực, sẽ không được Giống đực thích.” Kim Hi cố ý nói lãnh khốc, “Mẫu mụ ngươi không nói cho ngươi biết, phải trung trinh thẳng thắn với Giống đực của ngươi sao?”

Kỳ thật Kim Hi cũng không biết có thể nói như vậy không, nhưng Nạp Lan cúi đầu nói một tiếng “Có” làm Kim Hi xác định mình đã đoán đúng.

“Loại chuyện này có cái gì đáng thẹn thùng, ta là Na nhĩ của ngươi, ngươi có thể bày ra một mặt tối nhục nhã tối dâm đãng cho ta xem, bởi vì ta là Na nhĩ của ngươi, ngươi là Tát nhĩ của ta, trên thế giới này chỉ có ta có thể xem, ngươi cũng chỉ có thể cho mình ta xem.” Kim Hi vì giọng điệu khuyên hống của mình mà xấu hổ, nhưng là ý định thì không chút thay đổi.

Nạp Lan cùi chỏ rung động một chút, thuyết minh y vừa muốn nghe theo lại nháy mắt do dự, kết quả phản ứng thân thể đã bán đứng tâm tư y.

“Nạp Lan không phải thường xuyên tự sờ sao? Có gì phải thẹn thùng?” Ngón tay Kim Hi nhéo nhẹ đùi Nạp Lan, Nạp Lan hung hăng lắc đầu: “Không phải thường xuyên!” Y lại thấp giọng nói, “Lần trước, khi ngươi ở trong động Nguyệt trường thạch, ta nghe được thanh âm.”

“Thanh âm lớn vậy sao?” Kim Hi囧, hóa ra thanh âm ngày đó lớn như vậy sao?

“Là ca ca bảo, hắn nói chúng ta sớm muộn gì cũng là người của ngươi, làm quen một chút cũng tốt.” Nạp Lan nhịn không được một tay che mặt mình.

“Sau đó thì sao.” Kim Hi không nghĩ tới Bạch Linh hư hỏng như vậy, lại xúi giục các đệ đệ mình nghe lén Na nhĩ tương lai, thật là đáng khinh.

Nạp Lan tay kia che trên quần, quần mỏng sớm bị đẩy lên cao cao, nhưng quần Nạp Lan rất dài, cho nên cũng không lộ ra cái gì: “Sau đó nơi này, liền cứng ngắc, cứng rắn đến thật đau, ta, ta không biết làm sao lại bắt đầu tự sờ mình, thế nhưng không được, càng sờ càng cứng rắn, vẫn là không được, lỗ tai không ra, đuôi không ra, nước cũng không ra, chỉ Giống đực sờ mới có thể, Thú nhân tự mình sờ thì không được, thực xin lỗi.”

Thì ra Nạp Lan mới vừa mơ hồ tìm ra thủ pháp, tay Kim Hi xoa nắn chân Nạp Lan: “Ta thực thích ngươi như vậy, sờ cho ta xem được không?”

Nạp Lan vói tay vào quần mỏng, kéo quần mỏng lộ ra tiểu Nạp Lan, quy đầu phấn nộn như cây nấm, phía trên đã xuất thủy quang trong suốt, quan câu nhếch lên, thân thẳng tắp, Kim Hi thế nhưng lại sinh ra cảm giác “Thật xinh đẹp”. Ngón tay dài nhỏ của Nạp Lan tự nắm nhục côn nộn hồng của mình, cao thấp triệt động, nhục côn phun ra giọt dịch nho nhỏ, nhưng tai và đuôi vẫn chưa xuất hiện. Y dùng lòng bàn tay xoa nắn nụ hoa mình, ánh mắt nửa khép, môi khó nhịn mở ra, tiếng rên rỉ khàn và nhỏ như có như không. Kim Hi quỳ trên mặt đất, tay từ đùi đảo qua háng, nâng hai mông Nạp Lan lên, cặp mông săn chắc vừa đủ lấp đầy bàn tay hắn, hắn chìa đầu lưỡi dọc theo thân liếm lên quy đầu, liếm lên dịch giọt sắp chảy xuống, đầu lưỡi cà nhẹ lên lỗ nhỏ.

“A” Thanh âm Nạp Lan run rẩy, đùi run run kịch liệt, muốn kẹp chặt lại bị bả vai Kim Hi cản lại, nhục côn hoàn toàn bại lộ trước mặt Kim Hi, không chỗ trốn. Đầu lưỡi Kim Hi đè lên lỗ nhỏ đang chảy ra chất lỏng, dùng sức đâm tới. Thanh âm của Nạp Lan càng lúc càng hỗn loạn, biến thành âm rung không ngớt. Chất lỏng hơi mặn mà Kim Hi tuyệt không cảm thấy ghê tởm, hắn giống như mút kem mà ngậm cả quy đầu vào miệng, quan câu đỉnh vào lợi hắn. Quy đầu bóng loáng mềm mại, như một khối pudding lớn, bị đầu lưỡi Kim Hi liếm tới liếm lui, vô luận là ngọc hành hay túi bên dưới, đều được đầu lưỡi tinh tế miêu tả.

“A a đừng, đừng!” Nạp Lan muốn đẩy ra, lại luyến tiếc đẩy ra, tay túm lấy tóc Kim Hi. Kim Hi ‘thực nghe lời’ nghiêng đầu ra.

“A!” Nạp Lan mở mắt ra, Kim Hi nhếch khóe miệng: “Không cần?” Nạp Lan động động môi, muốn nói cần lại không thể, đành phải cắn môi.

Kim Hi lộ ra đầu lưỡi, liếm liếm môi mình: “Thực muốn… liếm mắt nhỏ phía dưới của Nạp Lan a, Nạp Lan không muốn sao? Nếu Nạp Lan nguyện ý, dâng đến đây được không?”

Nạp Lan cau mày, môi mím thật chặc, tay lại nắm gốc nhục côn, nhục côn cứng rắn bị y áp chế, lỗ nhỏ tiến đến gần đầu lưỡiKim Hi, đầu lưỡi Kim Hi cao thấp chuyển động tham tiến vào thật sâu. “A” Ngón chân Nạp Lan gắt gao bấm vào đất, đùi dùng sức kẹp lấy bả vai Kim Hi, lại di chuyển nhục căn của mình. Dưới biểu tình ai oán của Kim Hi, Nạp Lan cực độ thẹn thùng, nhưng tay không cách nào khống chế mà đem nhục côn tối tư mật của mình đưa đến bên miệng Kim Hi. Tay Kim Hi nâng mông Nạp Lan. Nạp Lan buông tay ra, hai tay đỡ phía sau, tai cùng đuôi báo đen đã sớm xuất hiện đang dựng thẳng tắp, y hoạt động thắt lưng của mình, đầu lưỡi Kim Hi như ngọn lửa, côn thịt y theo di chuyển của thắt lưng mà đâm tới đầu lưỡi của Kim Hi, bị ‘nướng’ mà chảy ra “giọt mỡ” trong suốt bí ẩn. Kim Hi ngậm lấy quy đầu, chậm rãi hút vào yết hầu, chiều dài của ‘tiểu Nạp Lan’ tỷ lệ với thân thể y, Kim Hi lần đầu tiên thử thâm hầu, hắn chỉ nuốt vào hơn phân nửa, như hút hút thạch rau câu. Nạp Lan vô lực quỳ trên mặt đất, hai tay ôm cổ Kim Hi, dùng thân thể ôm lấy đầu Kim Hi, cả người lui thành một đoàn, tư thế này nhìn từ xa như là đang an ủi Kim Hi đang khóc, nhưng thực tế nhịn không được bật khóc lại là Nạp Lan, y hé miệng, không tiếng động rên rỉ, cả người run rẩy, nước mắt theo khóe mắt phiếm hồng chảy ra, nhưng mông còn bị Kim Hi nắm thật chặt, trốn không thoát, chạy không khỏi, khoái cảm thật lớn tràn ngập thân thể y, đuôi báo cũng cuộn tròn vì kích động.

“Khụ khụ.” Kim Hi ho khan vài tiếng ngẩng đầu, khóe miệng dính một dòng chất lỏng bạch sắc, côn thịt trướng đến thâm đỏ của Nạp Lan run run phun ra vài đường màu trắng cuối cùng, đều bắn trên mặt trên người Kim Hi. Nạp Lan vô lực ngồi liệt trên đất, cả người đều phát run. Kim Hi liền mang khuôn mặt dính nhớp ‘sữa’, nhẹ nhàng ôm hôn Nạp Lan: “Thích không?”

Nạp Lan dẩu môi chần chờ thật lâu, mới thực hung ác nói: “Không thích!” Nhưng sau khi nói xong, Nạp Lan lại cởi quần mỏng lau khuôn mặt loạn thất bát tao của Kim Hi. Kim Hi bất đắc dĩ cười: “Cả người đều dính, ta tốt hơn là nên đi tẩy rửa.”

Hắn và Nạp Lan cùng nhau đứng lên, Nạp Lan che che phía dưới, ngón chân nhón đi mặt đất. Kim Hi ác ý kéo tay Nạp Lan, đầu ngón tay gạt lấy giọt dịch đọng trên côn thịt mềm rũ, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm: “Nghe nói ăn nhiều cam với xoài thì hương vị sẽ ngọt lắm nha.”

Nạp Lan siết chặt nắm tay, thật muốn… đấm cho một quyền mà! Kim Hi ha ha cười, cùng Nạp Lan đến giếng nước phía sau múc nước rửa mặt.

Mà phía sau cửa sổ nhà Tạp Tắc Nhĩ, một đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Kim Hi.

Sáng sớm hôm sau Kim Hi muốn đến khu vực nung gốm của Bộ lạc, hắn nhớ hồi tới thăm viện bảo tàng từng thấy một loại nhạc cụ từ xa xưa, trống đất. Vật này là loại trống cổ nhất của Trung Quốc, tiết tấu thanh thoát, thanh âm vang dội, cực kỳ thích hợp làm âm nhạc hiến tế, hơn nữa hắn đã nghĩ ra mấy khúc hát thích hợp.

Nói qua cấu tạo của trống đất, cao thủ nung gốm trong Bộ lạc cơ hồ muốn lập tức thực hiện. Nhìn lò nung nguyên thủy, Kim Hi đem toàn lực hồi tưởng những tiểu thuyết về xã hội nguyên thủy mà mình từng xem, ngẫm lại bọn hắn xây dựng lò nung như thế nào, có thể tạo ra nó cũng là đại sự. May mắn trí nhớ của hắn tốt hơn kiếp trước không ít, trí nhớ vụn vặt cũng có thể nhớ lại. Ký ức này đến từ một quyển 《Sử tiền nam thê hàm ngư phiên thân ký 》, vì sách nhắc tới nhân vật thụ gần như vạn năng, Kim Hi còn đặc biệt đi thăm dò một ít tư liệu, xem lò nung có thật sự nung được đồ sứ như truyện nói không. Theo tài liệu từ Baidu cái gì cũng có, Kim Hi phát hiện chỉ có đất cao lanh ở nhiệt độ từ một nghìn hai đến một nghìn ba độ mới có thể nung được đồ sứ, đất nặn nung đồ gốm chỉ cần nhiệt độ thấp hơn nhiều, khác biệt rất lớn với đồ sứ.

Bộ lạc Bỉ Mông đã có thể chế đồ gốm chất lượng cao, nhưng so ra vẫn kém đồ sứ tinh xảo. Khi đang cùng Nạp Lan thăm dò khu đồi núi, Kim Hi đã thấy loại khoáng vật giống đất cao lanh, hắn đề nghị Giống đực phụ trách nung đất, Kiệt, mang mấy Thú nhân đi lượm về thử dùng theo phương pháp nung đồ sứ.

Kiệt cũng là Giống đực có địa vị tương đối cao trong Bộ lạc, hắn là Bạch giác thực hiếm thấy, hơn nữa năng lực của hắn cũng rất hiếm thấy, điều khiển ngọn lửa. Hắn không thể sinh ra ngọn lửa, nhưng có thể khiến nơi có lửa thiêu đốt càng vượng, đồ gốm trong Bộ lạc có thể đạt tới trình độ tương đối cao, là nhờ năng lực khống chế lửa xuất sắc mà hắn cống hiến. Nghe nói có thể nung được “đồ gốm” mới tốt hơn, hắn tỏ vẻ hết sức chờ mong. Có điều Kim Hi càng cảm thấy hứng thú với năng lực của Kiệt hơn, có thể thúc đẩy ngọn lửa? Lửa là vật chất thiêu đốt của quang và nhiệt, mà quang chính là một loại sóng điện từ. Nếu năng lực của Giống đực Bạch giác có thể đạt tới mức tăng cường ánh sáng phát ra, không lý nào hắn không làm được, bằng vào tri thức của hắn về thế giới này, có lẽ đề cao khả năng sử dụng năng lực của Giống đực mới là mấu chốt.