Chương 9: Pháp trận

Buổi chiều ngày thứ ba.

Nha hoàn Tiểu Vũ đi vào sương phòng phía tây, báo cho hai người Liễu Nhạc Nhi biết Bạch Thạch chân nhân đã chuẩn bị xong, có thể chữa trị cho Liễu Thạch.

Được Tiểu Vũ dẫn đường, Liễu Nhạc Nhi cùng Liễu Thạch đi qua một đoạn hành lang dài hẹp, khúc khuỷu. Ba người xuyên qua bốn toà sân vườn tiểu viện, đi qua một cái cổng vòm, rút cuộc đi tới hậu viện của Dư phủ.

Đi một đoạn hành lang gấp khúc rẽ trái rẽ phải bảy tám lần đã khiến Liễu Nhạc Nhi sợ hãi, thán phục không dứt, khi nàng nhìn thấy hậu viện được che kín bởi lá sen rút cuộc mới nhận thức được Dư phủ rộng lớn cỡ nào.

Liễu Nhạc Nhi vốn là tiểu hồ ly, cũng chỉ bái kiến vài cái sông lớn mà thôi, kỳ thật mảnh hồ này đã rộng tới ba bốn trăm trượng, so sánh với hồ nước của những gia đình giàu có bình thường quả là một trời một vực.

“Nhạc cô nương, chỗ đó chính là nơi luyện đan và thanh tu của Bạch Thạch chân nhân”. Tiểu Vũ giơ tay lên chỉ vào một hòn đảo nhỏ nói ra.

Liễu Nhạc Nhi nhìn theo ngón tay Tiểu Vũ, chứng kiến một cái cầu đá cẩm thạch xuyên thẳng qua ruộng lá sen nối liền đảo nhỏ với bờ hồ.

Diện tích đảo nhỏ không lớn, nhưng cây cối ở trên đảo lại tươi tốt rậm rạp, mây mù lượn quanh khiến cho người ta nhìn không được rõ lắm.

Vừa nghĩ tới người ở trên đảo có thể chữa trị cho “Thạch Đầu ca ca”, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được nét hưng phấn, tâm tư cũng phập phồng không yên.

“Nơi chân nhân thanh tu, hạ nhân như chúng ta không được phép tiến vào. Nhạc Nhi cô nương đành phải tự đi vậy.” Tiểu Vũ thấy Liễu Nhạc Nhi thất thần, hi hi cười nói.

“Cám ơn Tiểu Vũ tỷ tỷ.” Liễu Nhạc Nhi khôi phục tinh thần, vội vàng nói cám ơn.

Liễu Nhạc Nhi gọi một tiếng “Tỷ tỷ” ngọt ngào khiến cho Tiểu Vũ vui mừng, khoát tay áo, quay người rời đi.

Thiếu nữ nhìn sương mù lượn lờ quanh đảo nhỏ, một tay vịn lan can cầu đá, không vội bước lên cầu, chẳng biết tại sao, trong lòng lại nảy lên một ý niệm kỳ lạ.

“Thạch Đầu ca ca nếu khỏi bệnh, có thể hay không sẽ không ở bên cạnh mình nữa?”

Nghĩ tới đây nàng có chút lo được lo mất, nhưng nhìn lại khuôn mặt quen thuộc của thanh niên cao lớn dị thường, nàng lại an tâm.

“Thạch Đầu ca ca, chúng ta đi thôi.”

Thiếu nữ sải bước trên cầu đá, nắm lấy tay Liễu Thạch dẫn hắn đi tới đảo nhỏ.

Đi trên cầu đá, càng tới gần đảo nhỏ, Liễu Thạch Nhi lại cảm thấy có chút khẩn trương lo lắng, ngược lại Liễu Thạch vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng bị vài con cá ngoi lên mặt nước hấp dẫn, liếc mắt nhìn quanh.

Đi tới gần đảo nhỏ, Liễu Nhạc Nhi phát hiện sương mù không quá dày đặc, không có tiếng chim chóc, lộ ra đặc biệt u nhã yên tĩnh.

Đi hết cầu đá là tới một con đường mòn lát đá xanh, uốn lượn dẫn tới chỗ sâu trong đảo nhỏ.

Hai người Liễu Nhạc Nhi đi dọc theo đường mòn, không có lối rẽ, trực tiếp tiến đến một toàn đạo quán ngói đen có phong cách cổ xưa.

Bạch Thạch chân nhân đang đứng chờ tại trước cửa đạo quán, nhìn thấy hai người chỉ nói một câu cộc lốc “Vào đi” liền quay người đi vào hậu điện.

Hai người theo lão đạo xuyên qua đại điện, đi tới hậu viện của đạo quán, bên trong có một tòa non bộ cự đại.

Bạch Thạch chân nhân đi tới trước một vách núi, đưa tay nhấn một cái, một cánh cửa đá trầm trọng mở ra, lộ ra một cái cửa động cao ngang người.

Hai người cùng lão đạo tiến vào trong động, cửa đá sau lưng chậm rãi đóng lại.

Sơn động càng về sau càng rộng, không gian bên trong lớn đến không tính được, so với phòng của bọn hắn ở Tây Sương lớn hơn không ít. Trên vách tường có đính mấy cái đèn, cũng không biết đốt bằng dầu gì, không thấy có chút khói nào.

Trên mặt đất có khắc một hình bát giác đồ án, giống như bát quái, rõ ràng lại như bất đồng.

Đồ án được khắc rất sâu, bên trong chẳng những có một ít đồ văn chim thú kỳ dị, còn có một ít đường cong tạo hình cổ quái, nàng mơ hồ như đã từng thấy qua, có lẽ là chữ cổ triện.

Mà tại từng góc của hình bát giác còn cắm một cái tiểu kỳ hình tam giác màu đỏ sậm, ở trên đồng dạng cũng vẽ một ít đường vân kỳ dị.

“Còn đứng ngây ngô làm gì, khiến hắn ngồi vào trong pháp trận.” Bạch Thạch chân nhân liếc qua Liễu Nhạc Nhi, lạnh lùng nói.

“Vâng”

Liễu Nhạc Nhi vội vàng thu hồi ánh mắt, dẫn thanh niên cao lớn đờ đẫn vào giữa pháp trận.

“Thạc Đầu ca ca, ngươi nhất định sẽ tốt hơn, Nhạc Nhi ở ngay chỗ này phụng bồi ngươi.” Liễu Nhạc Nhi nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Thạch, nghiêm túc nói. Sau đó nàng bước ra khỏi pháp trận, đứng dán vào một bên thạch bích, nét mặt khẩn trương quan sát lão đạo.

“Hiện tại ngươi ở nguyên tại chỗ, không được lên tiếng, cũng không được di chuyển nửa bước khi lão đạo thi pháp, hiểu chưa?” Bạch Thạch chân nhân trịnh trọng phân phó.

Liễu Nhạc Nhi vội vàng gật gật đầu.

Lúc này Bạch Thạch chân nhân đi lên trước, vốn là tay đang dựng thẳng, tạo một cái đạo ấn, tiếp theo đi quanh pháp trận một vòng, trong miệng ngâm tụng chú ngữ khó hiểu.

Theo tiếng ngâm tụng của lão vang lên, tám cái tiểu kỳ xung quanh pháp trận sáng lên hào quang rực rỡ màu vàng, tràn lan ra bốn phía, bao trùm toàn thân Liễu Thạch.

Liễu Thạch nguyên bản đang tò mò nhìn xung quanh, khi được kim quang bao phủ, thân thể như bị điện giật, đột nhiên chấn động ngồi thẳng tắp.

Liễu Nhạc Nhi thấy vậy, trong lòng đồng thời nhảy dựng, có chút lo lắng, đồng thời cũng chút ít chờ mong.

Chỉ thấy kim quang lưu chuyển quanh thân Liễu Thạch, mơ hồ bắt đầu ngưng tụ thành từng miến kim văn quỷ dị, đồng thời trong mắt cũng có chút ít kim quang, thoạt nhìn có chút kì quái.

Âm thanh ngâm tụng chú ngữ của Bạch Thạch chân nhân bỗng nhiên dừng lại, pháp quyết đột nhiên biến đổi, miệng hét lớn một tiếng.

“Trấn”

Kim quang vừa rồi còn lượn quanh thân thể Liễu Thạch bỗng nhiên ngưng tụ, dường như một tầng giấy vàng, bao vây hắn lại.

Xuyên thấu qua kim quang, có thể chứng kiến khuôn mặt Liễu Thạch nhăn lại, lộ ra có chút thống khổ.

“Xì xì” một tiếng nổ lớn!

Tám cây tiểu kỳ xung quanh trận pháp phát ra từng đợt ánh sáng mãnh liệt màu đỏ, từng đạo sương mù màu xám đen chảy ra tụ tập vào bên trong pháp trận.

Liễu Nhạc Nhi ở một bên thấy vậy, sắc mặt hơi đổi, chẳng biết tại sao khi đám sương mù màu đen xuất hiện, nàng lại cảm nhận được một cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Đột nhiên, Liễu Thạch kêu lên một cách buồn bực, cơ mặt run rẩy một cái.

“A”

Liễu Nhạc Nhi không khỏi kinh sợ hô lên, nhưng lập tức lấy tay che miệng lại, sắc mặt trắng nhợt.

“Câm miệng! Nếu quấy rầy lão đạo thi pháp, ngươi có gánh chịu được hậu quả sao?” Bạch Thạch chân nhân nghiêm nghị quát lớn, tay vẫn bắt quyết.

Liễu Nhạc Nhi run lên, không dám nói nửa câu, nhưng vẻ kinh hoàng trong mắt lại không tiêu tan chút nào.

Chỉ thấy chút ít sương mù kia như vật sống, tạo thành từng cái xúc tu, tùy ý bao phủ toàn thân Liễu Thạch.

Tiếp theo lão đạo lại bấm niệm pháp quyết, chú ngữ âm trầm tiếp tục vang lên.

Sương màu màu đen càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm.

Trong sương mù, thanh niên cao lớn có chút hoang mang vậy mà mí mắt sụp xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trực tiếp ngủ yên.

Lão đạo thấy vậy, mặt lộ vẻ vui mừng pháp quyết trong tay lần nữa biến đổi, há miệng phun ra một đoàn tinh huyết, hóa thành từng điểm huyết quang, trực tiếp chui vào trong đám sương mù màu đen.

Lập tức trong sương mù truyền tới một mùi máu tanh nồng đậm, từng miến huyết sắc phù văn điên cuồng hiện lên.

“Không đúng”

Liễu Nhạc Nhi thấy vật, sắc mặt biến đổi, trực giác mách bảo có điều gì đó không đúng, nhưng vì bị cảnh cáo trước đó, khiến nàng có chút chần chờ.

Nhưng tại lúc này, sau khi lão đạo khẽ quát một tiếng.

Đám sương mù màu đen bỗng nhiên từ từ hạ xuống, hóa thành một khối băng đen, đem thanh niên bao phủ tại chính giữa.

“Mau dừng lại, ngươi đang làm gì đó?” Liễu Nhạc Nhi rốt cuộc khẳng định vị này Bạch Thạch chân nhân không có chữa chị cho Liễu Thạch. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nàng kêu to một tiếng, sải bước đi vào trong pháp trận. Hào quang trong tay lóe lên, một cái lúc lắc liền xuất hiện trong tay, nàng sẽ đánh nát khối băng để cứu người.

Tóm tắt thơ:

Đảo nhỏ mù sương vây động phủ chân nhân Pháp trận băng đen phủ toàn thân Liễu Thạch.