Trên tàu, đứa trẻ tên Phàm loạng choạng bước ra từ trong khoang trẻ em, quay đi quay lại không có lấy một bóng người.
Lúc ấy tính theo giờ trái đất thì cũng đã nửa đêm, bên ngoài chắc chỉ còn những binh lính canh gác hoặc là một vài tiến sĩ vẫn còn thức mà thôi.
Phàm tò mò đi xung quanh, đi được một lúc thì tới một khoang nhỏ, đứng trước cửa thì cũng giống như ở khoang trước, nó tự động mở ra mà không cần bất kì tác động nào.
Đứa trẻ bước vào, xung quanh cũng không khác mấy khoang kia mấy, nhưng đặc biệt hơn, ở nơi ấy lại thấy được vũ trụ bao la ngăn cách bởi tấm kính siêu cường lực.
Đứa trẻ lập tức bị thu hút bởi cảnh vật vũ trụ, chạy vội tới tay áp vào tấm kính nhìn ra thế giới bên ngoài. Tất cả khoảng không đen tối, xuất hiện những viên đá to khổng lồ, ngoài ra còn có cả những viên đá tròn trịa, to gấp mấy trăm ngàn lần mấy viên đá kia, được chiếu sáng bởi quả cầu lửa nhỏ xíu nằm ở phía xa xăm.
Bỗng lúc đó cánh cửa khoang mở ra, giọng nói khàn khàn cùng với một mùi đắng ngắt tới gần.
- Hử ? Nhóc con, sao ngươi ra được đây ?
Phàm ngoảnh đầu lại, bắt gặp lão giáo sư lúc trước, trên tay đang cầm một cái ly tỏa ra khói hương đắng ngắt.
Lão ấy xách Phàm lên, đặt lên chiếc ghế ẩn sau tường, lão cũng ngồi cạnh, uống miếng nước. Đứa trẻ ngồi trên ghế tất nhiên không thể yên được, lại có ý nhảy xuống đất.
Lão thấy thế đưa cho cốc nước, bảo :
- Cà phê đấy, uống thử đi.
Phàm không biết cà phê là gì, mà mùi đắng ngắt khiến đứa trẻ có chút sợ sệt, liền lè lưỡi liếm thử một giọt.
Vị có chút đắng nhưng lại ngọt ngọt, đứa trẻ không còn sợ mà cứ thế uống, lão giáo sư thấy thế cười nhẹ một tiếng, nếp nhăn nhúm lại.
- Thằng nhóc này lại giống ta, thích đồ ngọt nhỉ...phư phư phư, nếu ngươi không vướng vào cái nghi hoặc kia thì có lẽ ta đã nhận ngươi làm cháu nuôi rồi.
Lão nói xong, bỗng nước mắt lão giàn giụa, cơ mặt nhăn nhúm lại, nói nhưng giọng bủn rủn đến khó tả :
- Nhắc tới cháu nuôi...ta nhớ...hức hức...trước đây ta đã từng...là một người ông...hức hức...
Lão lấy từ trong túi một chiếc khăn tay có vẻ như là đồ tự may, trên đó may dòng chữ : "Tặng ông quà sinh nhật -Đứa cháu yêu của ông-"
Lão lau nhẹ khóe mắt, xoa đầu Phàm còn đang nhâm nhi cốc cà phê, cũng bớt được phần nào nỗi nhớ cháu. Lão cứ thế ngồi kể về đứa cháu của mình :
- Thằng nhóc đó ngoan lắm, nó...
Lão cứ kể, cứ kể triền miên, triền miên rồi bất giác ngủ lúc nào không biết, Phàm thấy thế đỡ lão nằm xuống ghế, bản thân để cốc trà dưới đất rồi bỏ đi. Cho đến cuối cùng lão vẫn mơ màng nói lẩm bẩm :
- Nếu không phải vì chiến tranh...
Phàm bước ra khỏi khoang, mọi người đều đã thức giấc mà làm việc bỗng từ phía xa có tiếng chạy tới.
- Ơn trời con đấy rồi, làm ta cứ đi tìm mãi. Sao con lại ở ngoài này ?
Đức bế Phàm lên, vội về lại khoang cũ. Đứa trẻ được đặt ngay ở chỗ đám trẻ con đang chơi đồ chơi.
Phàm không hứng thú với mấy trò xếp hình với búp bê, đứng dậy định bỏ đi chỗ khác. Lúc ấy bỗng có cái gì kéo chân nó, là một đứa bé miệng còn đang ngậm núm.
Ánh mắt đứa trẻ ấy long lanh đến đáng sợ, Phàm cũng đành ngồi lại với nó. Lập tức mấy đứa khác cũng thấy, vội chạy ra nhìn người mới.
- Này, cậu là ai ?
Đứa trẻ gần đó chập chững nói, nhưng lời ra rất rõ ràng. Phàm thấy thế chỉ nói một câu :
- Phàm.
Nó đáp lại một cách đơn giản, lại càng khiến mấy đứa trẻ xung quanh phấn khích hơn, liên miệng gọi tên :
- Phàm. Phàm. Phàm.
Nó quá ồn ào, Phàm lập tức rời khỏi chỗ đó, chạy tới trước cánh cửa.
"Xì !"
Cách cửa lúc này bỗng dưng tràn ngập khói, mấy đứa trẻ khác thấy thế liền chạy lủi vào một góc. Chỉ riêng Phàm bước ra bên ngoài, ẩn vào trong đám khói bụi.
Một bóng đen vụt qua, thổi bay làn khói tạo thành nhiều lớp gió lốc, cuốn tất cả mà thổi mù mịt khói đen. Phàm nhìn rõ ràng, đó là một con cá sấu chạy bằng hai chân, trông cơ thể đồ sộ hơn hẳn những người nó từng gặp.
"UỲNH !!!"
Một tiếng va phát ra ngay gần đó, con cá sấu ấy đã chạy tông qua cả tường khoang trẻ em, đâm thủng cả bờ tường. Mấy đứa trẻ bu lại một góc tường, nhìn con cá sấu ấy bị mấy tên binh lính cho vào "lồng" lôi đi.
"GÀO ! Thả ta ra ! Ta phải GIẾT NGƯƠI...giết ngươi..."
Nó cứ gào lên cho tới khi ăn một mũi kim tiêm từ người kia, dần như chìm vào giấc ngủ, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Nhưng điều đó không là gì khi nó nhìn thấy Phàm, hai mắt nó như mở to, con ngươi giãn ra hết cỡ.
"Phoẹt..."
Từ cơ thể con cá sấu đó, mọi lỗ trên cơ thể đều gỉ máu đen, con cá sấu như tràn trề sức mạnh, bật dậy khỏi cái "lồng" mà bắt Phàm chạy đi.
Tới một nơi vắng vẻ, mà không ai tìm thấy được, phòng phân hủy rác thải. Con cá sấu ánh mắt dán vào Phàm, như muốn ăn tươi nuốt sống nó, hàm răng nghiến ken két.
- Mày...chỉ cần tao ăn mày...tao sẽ trả thù được cho con tao...tao sẽ trả đủ cho lũ con người kia...bọn chúng sẽ biết thế nào là địa ngục !
Nó há cái hàm đầy mùi máu và mùi nước dãi, đớp lấy Phàm.
"Cạch...Cờ rắc !...Choẹt..."
Chỉ vài phút sau một đội binh lính đã lần theo vết máu đen mà vào trong phòng phân hủy rác. Lập tức chĩa sẵn nòng súng, mở của từ từ, thứ họ nhìn thấy chỉ là một đứa trẻ quần áo rách rưới đứng ở đó.
- Một...một đứa trẻ ?
Phàm chỉ tay vào cái cửa xả rác, nói :
- Con cá sấu chui ra rồi ạ.
Mấy tên binh lính bước vào, nhìn xung quanh không thấy con cá sấu kia, một phần cũng tin vào lời đứa trẻ ấy, lập tức đưa nó về lại khoang.
Ai ngờ được thứ đang trôi nổi trên vũ trụ kia lại là xác của con quái vật đó, như bị cắt ra từng mảnh, sắc bén chém cơ thể thành từng miếng.