Chương 16: Đây Là Bay Nhảy Như Chim?

"Hộc hộc hộc" Phàm đứa trẻ này vùng vẫy như điên thoát khỏi tinh thần hắc ám ấy.

Không gian tinh thần của nó hoàn toàn bị đóng lại, nhằm ngăn cái thứ quái dị bên trong thoát ra ngoài. Cái dấu ấn mỗi lần thúc động năng lượng ra bên ngoài là lại tê dại cả cơ thể.

Vân Nhiên cô nằm bên cạnh bỗng bị tiếng rên rỉ của Phàm đánh thức, bật dậy nhìn ngó xung quanh.

Cô thấy Phàm đang quằn quại trên mặt đất, lập tức lao tới xem nó như nào. Mắt thường vốn dĩ không nhìn được biến động trên cơ thể Phàm, dường như cô cũng bất lực.

"Chết tiệt rốt cuộc đứa bé này đang bị gì !"

Khi Vân Nhiên đang loay hoay thì Phàm nắm lấy mặt cô, bật lên trao nhau đòn khoá lưỡi cực thâm hiểm. Phàm cư nhiên hấp thu lượng linh khí ra, lấy lượng linh khí phụng hoàng để trung hoà nguồn năng lượng đang cố bức ra.

Vân Nhiên quá ngạc nhiên, cảm giác bên trong cô năng lượng như bị rút sạch, tuột một lèo rồi cạn hết.

Phàm dừng lại, thả Vân Nhiên xuống lúc cô vẫn đang bối rối, chùi mép một cái rồi phủi đít ra chỗ con tiểu hổ nóng hổi.

Vân Nhiên thở hồng hộc nhìn về phía Phàm, cố đứng dậy đi tới bên cạnh.

"Hử ? Cô vẫn còn tỉnh táo à ?"

Vân Nhiên nhìn chằm chằm Phàm, giơ cao tay đánh xuống.

"Thằng nhóc này !....Đã bảo gọi là chị..."

Vân Nhiên gục xuống, quả nhiên đã bị vắt kiệt. Phàm đứa nhóc này đã hấp thu được ngần ấy nhưng vẫn là không đủ, khả năng của một đứa nhóc không thể ngăn cản sự ăn mòn của một đại năng được.

Nó quyết định từ bỏ việc lợi dụng Vân Nhiên, ngược lại phải giúp cô mạnh mẽ lên thì mới giải thoát được nó khỏi tình cảnh này.

"Phượng hoàng....nghe rất cao thượng nhưng lại rất phàm tục...."

Lúc này Phàm cơ thể mau chóng hấp thu linh khí trên thịt con hổ này, lượng linh khí còn nồng gấp trăm lần ở trái đất, ngược lại nguy hiểm cũng gấp trăm lần.

Vậy nên thứ nó đang lo lắng lúc này là tàn dư con người và quái vật lúc trước nếu gặp lúc ấy sẽ phải làm gì...

"Bọn chúng đều có cái thứ năng lực mạnh mẽ...dị thường...năng lực qua nơi này nhân lên thì là một mối hoạ lớn, nhưng lớn hơn lại là con người, bọn chúng quá thông minh để sống sót qua nơi này..."

Phàm đứng dậy, sau khi đánh chén xong con hổ cũng là lúc xung quanh nó bỗng xuất hiện một vầng hào quang.

"Đã đến lúc rồi..."

Lúc ấy cũng gần rạng sáng, nó cõng Vân Nhiên theo, phóng một mạch về phía đang toả ra linh khí ngùn ngụt trước mặt.

"Linh khí loại này, chắc chắn cũng có nhiều linh thú tập trung ở đấy, may thay..."

Phàm phóng lên một cái cây cao gần đó xem đánh nhau, lũ dã thú này đánh chán rồi sẽ vào, cuộc ẩu đả này cũng phải tới 2 3 ngày mới hết.

Đúng lúc này Vân Nhiên tỉnh dậy, cô nhìn xuống thì thấy bản thân đang ở trên cây. Sợ hãi vùng vẫy xuýt khiến cả hai rơi xuống.

"Chị bị sao vậy ?"

Vân Nhiên bình tĩnh lại, thở đều...

"Tại sao chúng ta lại ở trên này !? Nơi đây là đâu !? Mà sao lúc trước em dám bỏ chị !???????"

Phàm cảm nhận cái sự lắm mồm này quả thật quá phiền phức, bịt miệng cô ta lại.

"Chuyện đấy để sau nói, bây giờ chị hai không biết đọc tình huống à ?"

Vân Nhiên lúc này mới chú ý, ở xa xa kia cả một đám thú lúc nhúc đang cắn xé nhau, mùi máu toả tới tận chỗ này.

"Đó...đó là....!?"

Lập tức Phàm lấy tay bóp miệng cô, khiến cô nói không nổi.

Trong lúc xem lũ quái thú đánh nhau, nhìn từ xa bỗng thấy một cỗ máy trông gần giống xe tăng tiến tới, chiếu thẳng nòng vào lũ dã thú ấy, một viên liền diệt gọn.

"Kia là...."

Một chiếc vũ khí dù trông không tân tiến bằng vũ khí của con người trái đất, ngược lại biết thâu tóm linh khí làm đạn, uy lực lại càng khủng khiếp hơn.

"Chắc là con người của hành tinh này, rốt cuộc là như nào lại có thể chế tạo được thứ này..."

Từ phía trong liền xuất hiện vô số sinh vật trông khá giống con người, ngược lại họ có một vết như vết lằn trên trán, lại là hình trăng khuyết.

"Loại người này...ta phải xuống tìm hiểu mới được"

Vừa tới gần, đám người đó đã hô hào đủ thứ lên bằng ngôn ngữ của bọn họ chĩa thẳng pháo tới.

Phàm nhận thấy nguy hiểm, cấp tốc bằng tốc độ nhanh nhất di chuyển tới, tạo lên một lực cực lớn đáp lên cỗ pháo kồng kềnh kia của họ.

Lực đó làm lõm đi bề mặt của khẩu pháo, dấn đến nát tung cả đất đá bên dưới khiến bọn họ chỉ có thể há hốc mồm, còn Vân Nhiên sợ đến nỗi sủi bọt mép.

Ngược lại đây mới chỉ là một phần ba của con hổ lúc trước bọn họ gặp, tương đương phần tư sức bạo của Vân Nhiên trước đó, hay là vũ khí bọn họ nên nói là quá cứng...

Cuối cùng bọn họ quyết định cho một cá thể cái ra đàm phán, nhìn sơ qua trang phục có vẻ thư bó sát mà lại có tính hiện hữu linh khí xung quanh tạo thành giáp.

Một cô gái với mái tóc ngắn, có lẽ gần giống với thư ký ở bên trái đất, có lẽ là sứ giả của bọn họ, trông cử chỉ rất lúng túng trước sự hiện diện hủy diệt kia.

Phàm nghe không hiểu lấy gì, ngược lại như vậy càng khó khăn trong việc đe doạ bọn họ, nếu thực sự chúng không do dự mà tấn công thì nó cũng chẳng còn đường sống.

Phàm bỗng nghĩ ra một cách, truyền phần bóng tối bên trong tinh thần cho nữ nhân này, ngược lại đẩy phần ký ức ngôn ngữ ra trực tiếp hấp thu.

Nữ nhân đó gục xuống trước sự kinh hoàng của tất cả kể cả Phàm, nó lại nhận được một tá những ký ức và hiểu được loại ngôn ngữ này.

Lũ người bên trong chạy ra ngoài quỳ lạy còn hoàn hảo như mấy ông "Nhật Bổn", đồng thanh :

"Xin...xin cường giả tha mạng !"

Phàm ngạc nhiên với cách đối đáp này, nhưng càng lấn thì càng lợi, nó gằn giọng nói :

"Cách ngươi...trong lúc ta đang tu luyện...lại dám tới chỗ ta làm phiền ?"

"Dạ tiểu nhân không dám !"

Cuối cùng bọn chúng sợ đến mất mật, Phàm không muốn chuốc lấy phiền phức liền đuổi chúng đi, nhưng đó là sai lầm lớn nhất của đời nó, chính là toàn bộ hành động đã làm đó sẽ....