Chương 10: Chiến Cự Xà

- Uy lực của thanh Huyết Nguyệt này thật mạnh a. Nguyệt Trần cảm thán trước sức mạnh mà Huyết Nguyệt thể hiện ra.

- Huyết Nguyệt hiện giờ là hình thái yếu kém nhất của nó đó, công tử còn có thể dùng chiến tranh để nuôi dưỡng nó nữa a.

- Đẳng cấp hiện tại của nó tuy chỉ ở Địa giai trung phẩm nhưng nếu nuôi dưởng bằng chiến tranh thì sẽ thăng cấp rất nhanh, thậm chí nó còn có thể đạt đến Cấm Kị chi bảo trong thời gian ngắn nữa a.

- Nhưng cách này có một khuyết điểm rất lớn, nếu thực lực công tử không theo kịp sự trưởng thành của nó thì sẽ bị nó khống chế trở thành con rối, tuy công tử có Tà Thần Chi Tâm áp chế nó giúp hạn chế khả năng bị thao túng nhưng vẫn phải cẩn thận, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

- Nên khi nuôi dưỡng bất kì món hung binh nào cũng cần phải kiểm soát chặt chẽ, không để nó phát triển quá nhanh cũng không được quá chậm.

Lam Nhi nghiêm túc căn dặn hắn.

- Ừm, ta sẽ cẩn trọng trong việc nuôi dưỡng Huyết Nguyệt. Nguyệt Trần gật đầu đáp.

Nói rồi, hai người bước ra khỏi Cấm Kị Thư Viện.

...

- Lam Nhi, đến khi nào thì ta mới có thể mở ra món hung binh thứ hai vậy?.

- Khi công tử vượt qua cảnh giới bán tiên thì sẽ mở ra món hung binh thứ hai nha. Lam Nhi nhí nhảnh nói.

- Chêch lệch lớn vậy?. Một cái nguyên anh, một cái thì phải qua bán tiên.

- Hung binh với hung binh lại có sự chênh lệch lớn đến thế à?.

Nguyệt Trần bất ngờ trước sự chênh lệch của thập hung binh.

- Không a, thực chất các hung bình đều được đánh giá ngang nhau, mỗi món hung binh sẽ mang đến một khả năng khác nhau.

- Còn về sự chênh lệch lớn như vậy là do nó được phân theo sự hư hại của hung binh a, Huyết Nguyệt là vũ khí chính diện chiến đấu hư tổn nặng nhất cũng là bình thường.

Lam Nhi lên tiếng giải thích.

- Vậy món hung binh cuối cùng không lẽ... Nó còn gần như nguyên vẹn hay sao?.

- Không a, món cuối cùng vẫn bị tổn hại nặng nề đấy, món cuối cùng thì nó chỉ có đẳng cấp cao hơn Hoàng Kim Long Thương của phụ thân công tử một chút mà thôi.

- Hoàng Kim Long Thương đã mạnh như vậy, món hung binh cuối cùng còn ở đẳng cấp cao hơn một bật, chưa kể nó vẫn chưa phải là trạng thái toàn thịnh a. Nguyệt Trần cảm thán.

- Công tử vẫn quá xem nhẹ thập hung binh quá rồi, dù sao nó cũng từng là bộ binh khí, pháp bảo của Tà Thần Đại Đế a.

- Chưa kể công tử là người sở hữu Tà Thần Chi Tâm a, có thể nói ngài chính là người thừa kế chuẩn nhất của Tà Thần Đại Đế rồi đó. Lam Nhi lần nữa giải thích.

- Không biết có khi nào ta sẽ trở thành Tà Thần Đại Đế thứ 2 hay không nữa, nhận được Tà Thần Chi Tâm rồi còn nhận được Thập Hung Binh. Nguyệt Trần cảm thán trước việc hắn hết lần này đến lần khác nhận được truyền thừa của Tà Thần Đại Đế.

- Công tử ngài muốn trở thành Tà Thần Đại Đế thứ 2 à?, chuyện đó còn xa vời lắm a. Lam Nhi cười nói.

- Sớm muộn cũng tới thôi. Nguyệt Trần cười cười nói, nhưng trong mắt hắn đã hừng hực quyết tâm trở thành Tà Thần Đại Đế thứ 2 thậm chí vượt qua hắn bước trên đỉnh cao thật sự.

- Công tử bây giờ tốt nhất nên đi tìm hồng nhan của ngài xin vũ kỹ để tăng cường thủ đoạn chiến đấu đi a.

- Xong còn đi săn giết yêu thú, kẻ địch nuôi dưỡng hung binh Huyết Nguyệt nữa đó. Lam Nhi lên tiếng nhắc nhỡ những việc cần làm cho hắn.

- Nàng nói bậy gì đó a, Tiểu Vũ chỉ là... Muội muội của ta thôi, đúng vậy... Là muội muội, là muội muội..v.v.v. Nguyệt Trần đỏ mặt rồi cứ lặp đi lặp lại một câu nói.

Bất chi bất giác hắn đã đến đình viện giữa hồ, chỗ mà Tuyết Vũ thường xuyên ngồi chơi cờ, vẽ tranh, v.v.v.

Khi nhìn thấy Nguyệt Trần tiến lại nàng bất ngờ thốt lên.

- Huynh vậy mà tu luyện đến nguyên anh cảnh rồi?. Tuyết Vũ bất ngờ trước tốc độ tu luyện biến thái của tên này.

- Do phục dụng kết anh đan thôi a. Nguyệt Trần gãi đầu nói.

- Huynh dùng kết anh đan mà không thèm nói với muội một câu nào luôn à?. Huynh biết kết anh đan cưỡng chế tăng cường tu vi có thể để lại di chứng không a?. Tuyết Vũ lo lắng, nhưng lại tỏ vẻ giận dữ nói.

- Ta...

Nguyệt Trần còn chưa nói dứt câu thì Tuyết Vũ đã bắt đầu dùng thần thức truy quét từng ngóc ngách trên cở thể hắn không bỏ xót bất cứ thứ gì.

- A, muội kiểm tra xong chưa a. Nguyệt Trần cảm giác mất tự nhiên khi bị tra xét khắp toàn thân như vậy.

- Phù, may mà không để lại di chứng gì cả. Tuyết Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm nói.

- Muội...không thèm đẻ ý tới huynh luôn à. Nguyệt Trần ra vẻ tức giận nói.

- Muội xin lỗi mà~~. Tuyết Vũ nũng nịu nói.

- Ừ... Ừ. Ta... Tha lỗi cho muội đó. Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của nàng Nguyệt Trần trong vô thức đã thỏa hiệp.

- Khoang đã, Nguyệt Trần sao mày ngu vậy a. Cơ hội tốt vậy để chiếm lấy lợi ít cứ thế lại bỏ lỡ a. Nguyệt Trần tự trách trong lòng vì đã bỏ qua cơ hội nghìn năm có một.

- Huynh tới đây là để lấy vũ kỹ đúng không?.

- Đúng vậy a. Nguyệt Trần chán nản nói.

- Nếu huynh đã đến nguyên anh thì có thể thi triển được hoàn toàn sức mạnh của địa cấp vũ kỹ rồi.

- Nên hôm nay huynh muốn chọn cái nào trong số này thì huynh cứ chọn thoải mái đi. Tuyết Vũ vui vẻ đưa hắn nhẫn trữ vật nói.

- Chọn hết được không?. Nguyệt Trần chờ mong hỏi.

- Tất nhiên là không rồi, huynh chỉ được chọn 3 bộ không thể nhiều hơn. Tuyết Vũ vuốt mái tóc đen tuyền suôn mượt của mình, chậm rãi nói.

- Quả Nhiên a. Nguyệt Trần có chút chán nản.

- Mà thôi, có còn hơn không. Hắn hiểu nếu còn than vãn nữa thì tới cái nịt cũng chả còn a.

Sau một lúc suy tư và chọn lựa thì hắn quyết định chọn.

Tam Thiên Kiếm Sát Thuật. Đây là một bộ gồm ba quyển địa cấp cực phẩm kiếm kỹ.

Sát Nhân Trảm

Sát Địa Trảm

Sát Thiên Trảm

Nếu có thể ngộ ra môn kiếm kỹ ẩn trong bộ 3 kiếm kỹ này thì sẽ có một bộ chuẩn thiên cấp công kiếm kỹ (là đẳng cấp gần với thiên cấp hạ phẩm nhưng còn kém hơn một chút)

- Bộ huynh mới nhận được một thanh kiếm tốt hay sao mà chọn toàn kiếm kỹ thế?. Tuyết Vũ hiếu kì hỏi, nàng vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều chủng loại vũ kỹ khác nhau, nhưng tên này chỉ toàn chọn kiếm kỹ, không những thế hắn còn không lấy một thanh vũ khí nào trong số những vũ khí mà nàng đã chuẩn bị sẵn, khiến nàng nghĩ rằng hắn chắc hẳn đã có một thanh kiếm tốt nên chỉ chọn kiếm kỹ chứ không lấy vũ khí.

- Quả nhiên không qua được mắt muội.

Chỉ thấy Nguyệt Trần hắn lấy ra một thanh kiếm màu đỏ mỹ lệ nhưng lại tràn ngập cảm giác chết chóc.

- Đây là... Thập Hung Binh - Huyết Nguyệt. Tuyết Vũ sửng sốt nói.

Chỉ thấy nàng vung tay linh lực trong thiên địa tạo thành lực hút kéo thanh Huyết Nguyệt trên tay Nguyệt Trần về phía nàng.

- Huynh không được sử dụng cái thứ sát tinh này, muội có thể đưa huynh những món binh khí khác. Tuyết Vũ trầm giọng nói.

- A, muội nghe ta giải thích đã. Nguyệt Trần gấp gáp nói, hắn không muốn mất đi một thanh kiếm tốt như vậy a, chưa kể dù sao cũng nhận chủ rồi, không thể cứ như vậy mà bỏ nó được.

Nguyệt Trần kể lại toàn bộ sự việc, cố gắng thuyết phục Tuyết Vũ trả lại thanh Huyết Nguyệt cho mình.

- Tiểu Vũ, muội trả lại cho ta đi a. Nguyệt Trần chụp lấy tay Tuyết Vũ tỏ vẻ đáng thương nói.

- Chuyện này.... Thôi được, nhưng khi huynh dùng nó có vấn đề gì thì phải lập tức báo cho muội, không được che giấu muội nữa. Huynh hứa được không?. Tuyết Vũ nghiêm nghị nói.

- ..... Được, huynh... Huynh hứa với muội. Nguyệt Trần thoáng suy nghĩ rồi lại ngập ngừng nói.

- Huynh hứa rồi đó nha.

Nói rồi nàng liền trả lại thanh Huyết Nguyệt cho hắn. Khi nhận lại được thanh Huyết Nguyệt hắn liền vội chạy đi luyện tập, như sợ nàng giữa đường đổi ý vậy.

- Hình như mình quên chuyện gì rồi thì phải.... Thôi kệ đi đã quên rồi thì chắc cũng không phải việc quan trọng gì đâu. Nguyệt Trần nghĩ thầm.

Sau khi trở về hắn lại chìm đắm trong việc luyện tập bộ Tam Thiên Kiếm Sát. Chỉ trong vòng 1 ngày ngắn ngủi hắn đã nắm giữ hoàn toàn bộ Tam Thiên Kiếm Sát Thuật này.

- Phù. Hình như càng ngày tốc độ nắm giữ vũ kỹ của ta càng nhanh đúng không nhỉ?.

- Đúng vậy, tốc độ nắm giữ vũ kỹ của công tử đang tăng vọt với tốc độ nhanh chóng. Lam Nhi nói.

- Công tử có nhớ là mình đã quên gì không?. Lam Nhi ra vẻ bí hiểm nói.

- Hử, quên gì nhỉ?. Hắn cũng ngơ ngác trước cây hỏi của nàng.

- Công tử đã quên việc nuôi dưỡng Huyết Nguyệt thông qua chiến đấu rồi a. Lam Nhi cười nói.

Nguyệt Trần gật đầu hiểu ra, rồi nhanh chóng tìm Tuyết Vũ xin ra ngoài săn giết yêu thú. Sau một hồi vứt bỏ liêm sỉ mà năng nỉ nàng cả canh giờ, thì cuối cùng Nguyệt Trần hắn cũng được Tuyết Vũ cho phép săn giết yêu thú trong phạm vi của Tinh Nguyên Sâm Lâm.

- Yeah, cuối cùng cũng thành công. Nguyệt Trần vui mừng ra mặt.

Sau đí hắn một thân một mình đặt chân vào Tinh Nguyên Sâm Lâm một nhánh nhỏ của Tinh Nguyên Đại Sâm Lâm nơi ngự trị của vô số yêu thú hùng mạnh bật nhất.

...

Tuyết Vũ tạo ra một vết rách không gian rồi đưa Nguyệt Trần hắn đến Tinh Nguyên Sâm Lâm.

- Huynh phải cẩn thận đó. Tuyết Vũ lo lắn dặn dò hắn.

- Huynh nhất định sẽ lành lặn trở về, muội yên tâm đi.

- Muội muội này của công tử càng ngày càng giống một cô vợ lo lắng cho chồng khi ra ngoài nhỉ. Lam Nhi trêu chọc nói.

- Nàng đừng nói bậy a. Hắn đỏ mặt nói.

- Nói bậy gì cơ?. Tuyết Vũ ngơ ngác hỏi.

- Không có gì, muội đừng để ý. Nguyệt Trần cười hề hề nói.

Dứt lời Nguyệt Trần nhanh chóng tiến vào Tinh Nguyên Sâm Lâm. Chỉ thấy đây là một khu rừng rộng lớn với cây cối um tùm, đa dạng sinh vật, nhưng lại không hề tìm thấy một con yêu thú nào.

- Kì lạ, đã váo sâu thế rồi mà sao lại vẫn không tìm thấy một con yêu thú nào vậy nhỉ?. Nguyệt Trần hắn bắt đầu cảm thấy bất an, hiển nhiên việc cả một khu rừng rộng lớn lại không có một con yêu thú nào cả, việc quá mức kì lạ.

Tuy việc này kì lạ nhưng Nguyệt Trần vẫn quyết định tiến sâu vào trong rừng, hắn cũng không thể tay không về a, chưa kể hắn thực lực cũng không yếu còn có thủ đoạn bảo mạng mà Tuyết Vũ để lại.

Một lúc sau, ở phía xa xa cách vị trí của Nguyệt Trần khoảng 1 dặm có một con cự xà màu xanh đen đang cắn nuốt các yêu thú khác một cách tàn bạo.

- Không lẽ con cự xà này đã ăn hết cả khu rừng luôn à?.

- Lam Nhi nàng có thể nhìn thấu được cấp bậc của nó không?.

Nguyệt Trần hướng Lam Nhi hỏi.

- Nó là Thâm Uyên Cự Mãng, tu vi hiện tại là yêu thú ngũ giai trung kì a.

- Lam Nhi nghĩ công tử nên chạy càng xa càng tốt đi a, với tui vi hiện tại của công tử còn không đủ khả năng để đánh bại nó đâu, tốt nhất nên rút lui chờ đợi cơ hội khác đi vậy. Lam Nhi lên tiếng nhắc nhở, khuyên hắn rút lui.

- Theo như thông tin ta biết được thì máu của Thâm Uyên Cự Mãng có tác dụng luyện thể rất tốt, chưa kể trên cơ thể nó toàn là bảo vật. Nếu bây giờ bỏ qua thì không còn cơ hội nữa đâu. Nguyệt Trần do dự nói, hiện tại hắn không muốn bỏ qua kinh nghiệm thực chiến đầu tiên của mình được, chưa kể nếu hạ được nó thì sẽ đạt được rất nhiều lợi ích.

- Công tử bây giờ muốn chạy cũng muộn rồi a. Lam Nhi thở dài nói.

Nàng đã nhận ra rằng con cự xà ở xa xa kia đã phát hiện ra bọn họ ở đây rồi.

- XÀ XÀ

Chỉ thấy con cự xà đó quay đầu lao vọt về phía hắn.

- ẢO ẢNH BỘ.

Nguyệt Trần thấy vậy cũng nhanh chóng né tránh, lao thẳng lên cây, rồi liên tục di chuyển qua lại giữa rừng cây.

ẦM

RĂNG RẮC

ẦM

Như nhận thấy những cái cây đang tạo cơ hội né tránh cho đối phương con cự xà này nhanh chóng dùng đuôi quật ngã hàng loạt cây cối trong rừng khiến nó trở nên trống trãi, không thể né tránh.

- Đã không né được thì công kích chính diện thôi.

- ẢO ẢNH BỘ

- HUYỄN ẢNH TRẢM

ẦM ẦM ẦM

Nguyệt Trần dùng Ảo Ảnh Bộ liên tục di chuyển qua lại đánh lạc hướng cự xà, tay thì liên tục dùng Huyết Nguyệt triển khai Huyễn Ảnh Trảm liên tục lên người nó.

XÀ XÀ

Cự xà phẫn nộ khi phải nhận công kích liên tục. Nó cũng ngửa đầu ngưng tụ ra một quầng sáng màu đen trong miệng rồi bắn nó ra ngoài.

ẦM

ĐÙNG

Uy lực của đòn công kích nàu cực kì mạnh mẽ phá hủy hết thẩy các cây cối xung quanh.

- Hử?.

XOẠT

ẦM

PHỤT

KHỤ KHỤ

Nó lại lần nữa dùng đuôi được linh lực bao phủ tạo thành một cây rìu chiến quất thẳng vào người Nguyệt Trần, khiến hắn thổ huyết bay ngược.

XÀAAAAAAAAAA

Cự xà ngửa đầu hưng phấn gào thét, chỉ thấy nó lại lần nữa ngưng tụ ra một thanh cự phủ trên đầu rồi oanh tạc liên tục về phía Nguyệt Trần.

ẦM ẦM

RẦM RẦM

Theo những nhát chém của nó cây cối xung quanh liên tục đổ vỡ. Thấy thế công của cự xà liên tục oanh tạc về phía mình, hắn cũng nhanh chóng vừa đánh vừa lui.

- Con này là Thâm Uyên Cự Mãng hay là Cự Phủ Thâm Uyên Mãng mà toàn dùng cự phủ để đánh không thế?. Nguyệt Trần tức giận quát. Hắn cũng không ngờ được một con cự mãng chuyên dùng độc như Thâm Uyên Cự Mãng lại dùng linh lực tạo ra cự phủ oanh tạc khắp nơi a.

- SÁT NHÂN TRẢM

- SÁT ĐỊA TRẢM

- SÁT NHÂN TRẢM

Nguyệt Trần liên tục triển khai ra cả ba môn kiếm kỹ mới.

XOẸT XOẸT XOẸT

Thấy Nguyệt Trần hắn thi triển kiếm kỹ mạnh mẽ, thì bên phía con cự xà kia cũng ngưng tụ ra hai thanh cự phủ ở trên đầu và trên đuôi, trên lưỡi của cự phủ còn có chất kịch độc màu tím bao phủ, với khả năng an mòn cực kì mạnh.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT

ẦM ẦM ẦM

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG

Công kích hai bên va chạm chấn động cả khu rừng. Khói mụi mịch mù.

XÀ!!!!!

Trong đống khói bụi kia có một con cự xà lao vọt ra với hàm răn sắt bén như muốn nuốt chửng Nguyệt Trần.

- Muốn ăn ta?.

- Vậy thì ta cho ngươi ăn. Nguyệt Trần trầm giọng quát.

Nguyệt Trần nhanh chóng thi triển Huyền Linh Khải, tạo ra một bộ khải giáp bằng linh lực bao phủ toàn thân, chống đỡ công kích của cự xà.

XÀAAAAAAA

PHẬM

- KHỤ

Cự mãng há miệng một hơi nuốt chửng Nguyệt Trần vào trong miệng.

- CHẾT ĐI, CON RẮN CHẾT TIỆT!.

Bất chợt có một âm thanh gào gống mãnh liệt vang lên trong miệng cự xà.

XOẸT XOẸT

XÀ!!!!!!!!

Chỉ thấy bất ngờ từ bên trong miệng của cự xà có hằng trăm chiếc gai nhọn dài hơn hai thước đâm từ trong ra ngoài khiến đầu cự xà máu chảy đầm đìa. Nó đau đớn gào thét, rồi cố gắng phun Nguyệt Trần ra bên ngoài.

- Muốn đuổi ta đi?.

- MƠ ĐI! Nguyệt Trần cười dài rồi liên tục từ bên trong ngưng kết linh lực thành gai nhọn liên tục đâm xuyên qua đầu cự xà.

XÀ!!!!!

Cự xà mãnh liệt gào thét, từ bên trong bụng nó có một lượng lớn độc tố đang lang tràn ra ngoài.

- Mọe, chơi vậy mà coi được à?. Nguyệt Trần tức giận chửi tục, hắn cũng không ngờ con cự xà này lại thông minh vậy a, biết dùng kịch độc trong cơ thể để xua đuổi mình.

Thấy thế Nguyệt Trần hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc rút lui khỏi miệng rắn a.

Nhận thấy Nguyệt Trần đã rút lui khỏi miệng mình, con cự xà nhanh chóng quay người lại rồi ra sức trốn chạy.

XÌ XÌ

XOẠT XOẠT

- Khụ Khụ

Nguyệt Trần ngoại trừ việc giương mắt đứng nhìn con cự mãng kia chạy thoát cũng không thể làm được gì hơn.

- Muốn chạy?.

*Đây là lần đầu mình viết truyện nếu có sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý nha ^_^ Cảm ơn mọi người nhìu.