Chương 7: Phần 7 (HẾT)

Một giờ sau đó, chúng tôi ngồi trên lan can của pháo đài cũ, ngắm mặt trời lặn qua bờ biển New Jersey. Tôi đã ăn sandwich pho mát và một chai Ribena lạnh từ chỗ cất giấu đồ ăn vặt đa chiều của Sadie (kèm theo hai liều thuốc giảm đau cực mạnh), vì vậy tôi đang cảm thấy đủ can đảm để nghe những lời giải thích.

“Quay lại vấn đề đó có ai đó giải thích điều gì đã xảy ra không?” Tôi hỏi.

Annabeth đưa tay cô vào tay tôi. “Chúng ta đã thắng, Óc Tảo Biển.”

“Phải, nhưng…” Tôi chỉ về quả cầu tuyết, thứ mà giờ Carter đang ngưỡng mộ. “Như thế nào?”

Carter lắc quả cầu. Tuyết nhân tạo cuộn xoáy bên trong. Có lẽ là sự tưởng tượng của tôi, nhưng tôi thề tôi có thể nghe thấy Setne kêu thét dưới nước khi hắn được cho chuyến du lịch lộn tùng phèo trong nhà tù nhỏ bé của hắn.

“Tớ đoán ý tưởng quả cầu tuyết dính trong tâm trí tớ,” Carter nói. “Khi tớ ném sợi dây và làm xuất hiện cái bẫy, phép thuật chiếu theo điều mà tớ đang nghĩ. Dù sao thì, Setne sẽ làm một cái chặn giấy tuyệt vời.”

Sadie khịt mũi, gần như phun Ribena ra từ mũi. “Tội nghiệp Setne bé nhỏ - bị dính trên bàn Carter vĩnh viễn, bị buộc phải xem anh ấy tiến hành hàng giờ hàng giờ nghiên cứu buồn tẻ. Sẽ tử tế hơn để Ammit hấp thụ linh hồn hắn ta.”

Tôi không biết ai là Ammit, nhưng tôi không cần thêm bất cứ con quái vật hấp thụ linh hồn nào trong đời tôi.

“Vậy là cái bẫy đã hoạt động,” tôi nói, điều mà tôi đoán là khá rõ ràng. “Tớ không cần hiểu tất cả chi tiết –”

“Điều đó tốt,” Annabeth nói. “Bởi vì tớ không nghĩ bất cứ ai trong chúng ta hiểu.”

“- nhưng tớ muốn biết một điều.” Tôi chỉ vào Sadie. “Em đã thì thầm điều vì với Annabeth mà biến cô ấy thành một pháp sư?”

Hai cô gái trao đổi một nụ cười.

“Em đã nói với Annabeth tên bí mật của em,” Sadie nói.

“Giờ thì, cái gì của em?” Tôi hỏi.

“Nó gọi là ren,” Sadie giải thích. “Mọi người có một, thậm chí nếu anh không biết nó. Ren là… ừm, sự xác nhận của anh là ai. Từ khi em chia sẻ nó, Annabeth có thể tiếp cận những kinh nghiệm của em, khả năng của em, tất cả những điều tuyệt vời nói chung của em.”

“Điều đó thật liều lĩnh.” Carter trao cho tôi một cái nhìn hung dữ. “Bất cứ ai biết ren của cậu đều có thể điều khiển cậu. Cậu không bao giờ chia sẻ thông tin đó trừ khi cậu thực sự phải làm, và chỉ với những người cậu thực sự tin tưởng. Sadie đã tìm ra tên bí mật của tớ năm ngoái. Cuộc đời đã tồi tệ kể từ đó.”

“Ôi, làm ơn,” Sadie nói. “Em chỉ dùng kiến thức của mình cho điều tốt.”

Carter đột ngột vỗ vào mặt mình.

“Này!” cậu ấy phàn nàn.

“Ối, xin lỗi,” Sadie nói. “Dù sao thì, em tin tưởng Annabeth. Em biết nó sẽ cần cả hai người tụi em tạo nên cái vòng tròn ngăn chặn đó. Ngoài ra, một á thần Hy Lạp thực hiện phép thuật Ai Cập – anh có thấy cái nhìn trên gương mặt Setne không? Vô giá.”

Miệng tôi khô khốc. Tôi tưởng tượng Annabeth cầu nguyện chữ tượng hình ở Trại Con Lai, thổi tung những cỗ xe trên đường đua, ném ra những nắm tay xanh da trời trong suốt trận cướp cờ.

“Vậy là bạn gái anh giờ là một pháp sư, như là, vĩnh viễn? Bởi vì cô ấy đã đủ đáng sợ trước đó rồi.”

Annabeth cười. “Đừng lo lắng, Óc Tảo Biển. Tác dụng của việc biết về ren của Sadie đã mất rồi. Tớ sẽ không bao giờ có thể thực hiện bất cứ loại phép thuật nào bằng chính mình được nữa.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Được rồi. Vậy, ừm… câu hỏi cuối cùng.”

Tôi gật đầu về phía chiếc vương miện của Ptolemy, cái đặt trên lan can cạnh Sadie. Nó trông như một phần của một bộ trang phục Halloween, không phải loại mũ có thể xé toạc thế giới ra. “Chúng ta làm gì với nó?”

“Ừm,” Sadie nói, “em có thể đội nó lên và xem điều gì xảy ra.”

“KHÔNG!” Carter và Annabeth hét lên.

“Đùa thôi,” Sadie nói. “Thành thật, cả hai người, bình tĩnh. Mặc dù, em phải thừa nhận, em không hiểu tại sao Wadjet và Nekhbet không giành lại vương miện của họ. Các nữ thần đã tự do, phải không?”

“Phải,” tôi nói. “Anh đã cảm thấy quý bà rắn hổ mang Wadjet được tống ra khi Setne đang phun ra cầu vồng. Sau đó Nekhbet trở về… bất cứ đâu mà các nữ thần đi khi họ không làm phiền bởi người phàm trần.”

Carter cào cái đầu băng bó của mình. “Vậy là… họ chỉ quên vương miện của mình ư?”

Những dấu vết của nhân cách của Nekhbet để lại trong những góc trong tâm trí tôi – chỉ đủ để khiến tôi chắc chắn một cách không thoải mái rằng chiếc vương miện của Ptolemy được để lại đây có mục đích.

“Nó là một bài kiểm tra,” tôi nói. “Hai Quý bà muốn xem chúng ta sẽ làm gì với nó. Khi Nekhbet biết rằng tớ từng bác bỏ việc bất tử trước đó, bà ấy dường như bị xúc phạm. Tớ nghĩ bà ấy tò mò để nhận ra nếu bất cứ ai trong chúng ta sẽ làm điều đó.”

Annabeth chớp mắt. “Nekhbet sẽ làm điều đó vì sự tò mò? Thậm chí nếu nó gây ra một sự kiện tiêu diệt thế giới à?”

“Nghe giống như Nekhbet,” Sadie nói. “Bà ấy là một con chim già hiểm độc. Yêu thích nhìn người phàm chúng ta cãi nhau và chém giết lẫn nhau.”

Carter nhìn chằm chằm chiếc vương miện. “Nhưng…chúng ta biết rằng không nên dùng thứ này. Phải không?” Giọng cậu ấy nghe có vẻ một chút nuối tiếc.

“Chỉ một lần anh đúng, anh trai yêu quý,” Sadie nói. “Dù em rất muốn trở thành một nữ thần đúng nghĩa đen, nhưng em cho là em vẫn sẽ là một nữ thần theo nghĩa bóng mà thôi.”

“Giờ anh sắp nôn ra cầu vồng,” Carter nói.

“Vậy chúng ta làm gì với chiếc vương miện?” Annabeth hỏi. “Nó là loại đồ chúng ta nên để lại ở Đảo Governors Mất và Tìm Lại.”

“Này, Carter,” tôi nói, “sau khi chúng ta đánh bại con quái vật cá sấu đó ở Long Island, cậu đã nói cậu có một nơi an toàn để giữ chiếc vòng cổ của nó. Cậu cũng có thể cất chiếc vương miện không?”

Nhà Kane có một cuộc trò chuyện im lặng với nhau.

“Tớ cho là bọn tớ có thể mang chiếc vương miện đến Nome Thứ Nhất ở Ai Cập,” Carter nói. “Chú Amos của chúng tớ phụ trách ở đó. Chú ấy có nhiều hầm phép thuật an toàn nhất thế giới. Nhưng không có gì an toàn một trăm phần trăm. Những cuộc thí nghiệm của Setne với phép thuật Hy Lạp và Ai Cập gửi những chấn động qua Duat. Các vị thần và pháp sư cảm thấy nó. Tớ chắc các á thần cũng cảm thấy chúng. Loại quyền lực đó cám dỗ. Thậm chí nếu chúng ta khóa chiếc vương miện của Ptolemy lại –”

“Những người khác có thể thử phép thuật lai,” Annabeth nói.

“Và nó được thử càng nhiều,” Sadie nói, “càng nhiều nguy hiểm có thể xảy ra cho Duat, và thế giới phàm trần, và sự sáng suốt của chúng ta.”

Chúng tôi ngồi im lặng khi ý tưởng đó chìm xuống. Tôi tưởng tượng điều gì đẽ xảy ra nếu những đứa trẻ ở cabin Hecate ở trại nghe về những pháp sư Ai Cập ở Brooklyn, hoặc nếu Clarisse từ cabin Ares biết cách triệu hồi hiện thân lợn rừng chiến đấu khổng lồ.

Tôi rùng mình. “Chúng ta sẽ phải giữ thế giới của chúng ta tách rời nhau hết sức có thể. Thông tin quá nguy hiểm.”

Annabeth gật đầu. “Cậu đúng. Tớ không thích giữ bí mật, nhưng chúng ta sẽ phải cẩn thận với người chúng ta nói chuyện. Có lẽ chúng ta có thể nói với Chiron, nhưng –”

“Tớ cá Chiron đã biết về những người Ai Cập,” tôi nói. “Thầy ấy là một nhân mã già lắm mưu. Nhưng, phải. Chúng ta sẽ phải giữ đội đặc nhiệm nhỏ này của chúng ta hoạt động âm thầm thôi.”

“‘Đội đặc nhiệm nhỏ của chúng ta’.” Carter cười toe. “Tớ thích âm thanh của nó. Bốn chúng ta có thể giữ liên lạc. Chúng ta sẽ phải luôn sẵn sàng phòng trường hợp điều gì đó như thế này lại xảy ra.”

“Annabeth có số điện thoại của em,” Sadie nói. “Điều này, thành thật, anh trai, là giải pháp dễ dàng hơn nhiều so với viết những chữ tượng hình lên tay của bạn anh. Anh đã nghĩ gì vậy?”

“Nó hợp lý ở lúc đó,” Carter phản đối.

Chúng tôi dọn đồ đạc picnic của mình và sẵn sàng để đi trên những đường riêng.

Carter cẩn thận bọc chiếc vương miện của Ptolemy trong miếng vải lanh. Sadie lắc đẹp quả cầu tuyết Grovernor Isaland một cái, sau đó nhét nó vào ba lô của con bé.

Hai cô gái ôm nhau. Tôi bắt tay Carter.

Với một cơn đau nhói, tôi nhận ra tôi sẽ nhớ những đứa trẻ này nhiều đến thế nào. Tôi đang mệt mỏi bởi việc kết thêm bạn mới chỉ để nói lời tạm biệt với họ, đặc biệt khi vài trong số họ không bao giờ trở lại.

“Tự chăm sóc bản thân, Carter,” Tôi nói. “Không bị nướng thêm trong các vụ nổ.”

Cậu ta cười tự mãn. “Tớ không thể hứa. Nhưng hãy gọi bọn tớ nếu cậu cần bọn tớ, được chứ? Và, ừm, cảm ơn.”

“Này, đó là cố gắng của một đội.”

“Tớ đoán vậy. Nhưng, Percy… suy cho cùng là vì cậu là một người tốt. Setne không thể tìm hiểu để chi phối được cậu. Thành thật, nếu tớ bị cám dỗ với việc thành thần với cách mà cậu đã bị cám dỗ -”

“Cậu sẽ làm điều tương tự,” tôi nói.

“Có lẽ.” Cậu ấy cười, nhưng cậu ấy trông không bị thuyết phục. “Được rồi, Sadie. Tới lúc bay rồi. Các học viên ở nhà Brooklyn sẽ lo lắng.”

“Và Khufu đang làm salad thạch trái cây cho bữa tối,” con bé nói. “Hẳn là ngon. Tạm biệt, các á thần!”

Nhà Kane biến thành những con chim mồi và phóng mình vào hoàng hôn.

“Đây đã là một ngày lạ lùng.” Tôi nói với Annabeth.

Cô ấy đút tay của cô vào tay tôi. “Tớ đang nghĩ đến thịt băm pho mát cho bữa tối ở P.J. Clarke’s.”

“Với thịt lợn muối xông khói,” tôi nói. “Chúng ta đã giành được nó.”

“Tớ yêu cách cậu nghĩ,” cô nói. “Và tớ vui vì cậu không phải một vị thần.”

Cô ấy hôn tôi, và tôi quyết định là tôi cũng vui. Một nụ hôn trong hoàng hôn và lời hứa về một món pho mát thịt lợn muối xông khói – với loại phần thưởng như thế, ai cần bất tử chứ?