Chương 7: Phần 7 (HẾT)

Họ không có nhiều thời gian.

Annabeth chỉ vừa kịp hướng dẫn xong Sadie khi tòa nhà đổ nát rung chuyển, các mảnh vỡ nổ tung ra ngoài, Serapis xuất hiện, gầm gừ và nguyền rủa.

Những nhân viên cứu hộ giật mình bỏ chạy tán loạn khỏi chỗ đó, nhưng họ dường như chẳng chú ý đến vị thần cao bốn mét rưỡi bước ra từ đống đổ nát, cây quyền trượng ba đầu của ông phun hơi và những tia sáng ma thuật đỏ lên bầu trời.

Serapis tiến thẳng đến chỗ Sadie và Annabeth.

“Sẵn sàng chưa?" Annabeth hỏi.

Sadie thốt ra. “Em có lựa chọn à?”

“Đây.” Annabeth đưa cô miếng bánh thánh. “Thức ăn của á thần. Nó có thể khôi phục lại sức mạnh cho em.”

“Có thể, ơ?”

“Nếu chị có thể dùng thuốc trị thương, em có thể ăn bánh thánh.”

“Vậy thì, cao lương mĩ vị.” Sadie lấy một miếng. Hai má cô bé ửng hồng trở lại. Mắt cô sáng lên. “Vị như bánh nướng của bà em.”

Annabeth cười. “Bánh thánh luôn có vị giống như món ăn yêu thích của em.”

“Thật xấu hổ.” Sadie lấy một miếng nữa và nuốt. “Bánh nướng của bà luôn cháy và còn khó chịu hơn. À - bạn của chúng ta đến rồi.”

Serapis đá một một chiếc xe cứu hỏa ra khỏi đường đi của hắn và ì ạch bước về phía đường ray. Dường như ông ta chưa nhận ra Sadie và Annabeth, nhưng Annabeth đoán ông ta có thể cảm nhận được họ. Hắn ta nhìn lướt qua đường chân trời, đầy giận dữ muốn giết người.

“Nào đi thôi.” Annabeth đội cái mũ Yankees của mình lên.

Đôi mắt Sadie mở to. “Làm tốt lắm. Chị giờ vô hình rồi. Chị sẽ sút ra tia lửa phải không?”

“Tại sao chị sẽ làm thế?”

“Ồ… anh trai em từng thực hiện một câu chú vô hình. Không hiệu quả lắm. Dù sao thì, may mắn nhé.”

“Em cũng vậy.”

Annabeth nhảy qua một bên khi Sadie vẫy tay và hét lên, “Này, Serapis!”

“NGƯƠI PHẢI CHẾT!” Vị thần rống lên.

Hắn ta tiến nhanh về phía trước, bàn chân không lồ của hắn tạo nên những cái hố trên đường băng.

Như họ lên kế hoạch, Sadie lùi lại về phía bờ biển. Annabeth núp phía sau một cái xe bỏ không và đợi Serapis qua. Dù cho có vô hình hay không, cô không còn lấy cơ hội nào khác.

“Lại đây!” Sadie chế nhạo vị thần. “Đó là tốc độ chạy nhanh nhất của ngươi à, ngươi lớn lên tại làng của những kể khổng lồ đần độn ư?”

“RAR!” Vị thần đâm bổ qua chỗ của Annabeth.

Cô chạy theo sau Serapis, kẻ đuổi kịp Sadie tại mép biển.

Vị thần giơ cây quyền trượng phát sáng của mình lên, cả ba cái đầu quái vật phun hơi. “Những lời cuối cùng à pháp sư?”

“Cho ngươi? Phải!” Sadie xoay hai cánh tay theo những động tách có thể là phép thuật – hoặc có lẽ là kung fu.

“Meana aedei thea!” Cô bé đọc những câu thơ Annabeth đã dạy cô. “En… ponte pathen algae!”

Annabeth nhăn mặt. Phát âm của Sadie cực kì tệ. Cô bé đúng được câu đầu tiên, không ít thì nhiều: Sing of rage, O goddess (Hát từ giận dữ, O nữ thần). Nhưng câu thứ hai phải là: In the sea, suffer misery (Trên biển, chịu đựng những đau khổ). Thay vào đó, Sadie đã nói cái gì đó đại loại là: In the sea, suffer moss! (Trên biển, chịu đựng rêu!)

May mắn là giọng Hy Lạp cổ đủ làm Serapis choáng váng. Vị thần nao núng, cây gậy ba đầu của hắn vẫn giơ lên. “Ngươi đang…”

“Isis, hãy lắng nghe tôi!” Sadie tiếp tục. “Athena, cứu trợ của tôi!” Cô bé huyên thuyên nhiều hơn - một vài câu Hy Lạp, một vài câu Ai Cập cổ.

Trong khi đó, Annabeth lặng lẽ lại phía sau vị thần, mắt cô nhắm vào con dao vẫn găm vào mai con quái vật. Giá mà Serapis hạ thấp cây trượng của ông xuống một chút…

“Alpha, beta, gamma!” Sadie khóc rống. “Gyros, spanakopita. Presto!” Cô bé rạng rỡ trong chiến thắng. ‘Đó. Ngươi xong rồi!”

Serapis nhìn chòng chọc cô bé, rõ ràng hoang mang. Những hình xăm đỏ trên da ông mờ dần. Vài ký hiệu chuyển thành dấu chấm hỏi và những khuôn mặt buồn thảm. Annabeth bò lại gần hơn… giờ cách ông ta sáu mét.

“Xong rồi?” Serapis hỏi. “Ngươi đang nói cái quái gì vậy nhóc? Ta sắp tiêu diệt ngươi đây.”

“Và nếu ngươi làm thế,” Sadie cảnh báo, “ngươi sẽ kích hoạt sợi dây chết chóc, cái mà mang ngươi vào lãng quên!”

“Sợi dây chết chóc? Chẳng có thứ gì như thế cả!” Serapis hạ thấp cây trượng của hắn. Ba cái đầu thú đang ngang tầm mắt của Annabeth.

Tim cô đập thình thịch. Ba mét nữa. Sau đó, nếu cô nhảy lên, cô có thể với tới con dao. Cô chỉ có duy nhất một cơ hội để kéo nó ra.

Những cái đầu của cây trượng dường như không chú ý cô. Chúng gầm gừ và đớp nhau, khạc hơi lung tung. Sói, sư tử, chó – quá khứ, hiện tại, tương lai.

Để gây tổn hại tối đa, cô cần biết cô phải tấn công cái đầu nào.

Nhưng tại sao tương lai lại là một con chó? Con Labrador đen đó ít nguy hiểm nhất trong ba cái đầu quái vật. Với đôi mắt vàng to và đôi tai mềm, nó làm cô nhớ đến rất nhiều con thú cưng thân thiện mà cô biết.

Nó không phải là một con vật thực sự, cô tự nói với mình. Nó là một phần của cây quyền trượng ma thuật.

Nhưng, khi cô tới khoảng cách tấn công, cánh tay cô trở nên nặng trĩu. Cô không thể nhìn con chó mà không cảm thấy tội lỗi.

Tương lai là một thứ tốt đẹp, con chó có vẻ như nói. Nó dễ thương và mờ nhạt!

Nếu Annabeth đánh vào đầu con Labrador, liệu cô có giết tương lai của chính cô - những kế hoạch cho đại học, những kế hoạch thực hiện với Percy…?

Sadie vẫn đang nói chuyện. Giọng cô bé trở nên khó khăn hơn.

“Mẹ của ta, Ruby Kane,” Sadie nói với Serapis, “bà ấy hi sinh để trói Apophis trong Duat. Apophis, nhắc cho ngươi biết - người mà già hơn ngươi cả ngàn năm tuổi và hùng mạnh hơn ngươi rất nhiều. Vậy nếu ngươi cho là ta sẽ để một vị thần hạng hai thống trị thế giới ư, nghĩ lại đi!”

Sự giận dữ trong giọng cô bé chẳng hề lừa gạt chút nào, và đột nhiên Annabeth mừng rằng cô đã giao cho Sadie công việc đối mặt Serapis. Cô bé trở nên đáng sợ một cách ấn tượng nếu cô muốn.

Serapis không dễ dàng gì thay đổi ảnh hưởng, “Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”

“Chúc may mắn,” Sadie đáp. “Ta sẽ trói ngươi với nhưng câu thần chú Hy Lạp và Ai Cập đầy sức mạnh, chúng sẽ rải từng phần nhỏ của ngươi đến các vì sao.”

“Ngươi nói dối!” Serapis hét lên. “Ta chẳng cảm nhận được câu thần chú nào trên người cả. Thậm chí người đã triệu hồi ta còn chẳng có loại ma thuật đó.”

Annabeth đang mặt đối mặt với con chó đen. Con dao chỉ ở trên đầu, nhưng mỗi phân tử trong cơ thể cô chống đối cái ý tưởng giết động vật… giết tương lai.

Trong khi đó, Sadie cố gắng thốt lên một tiếng cười can đảm. “Kẻ đã triệu hồi ngươi? Ý ngươi là tên họa sĩ già lừa bịp Setne?”

Annabeth không biết cái tên đó, nhưng Serapis rõ ràng có. Không khí xung quanh hắn khẽ lay động với hơi nóng. Con sư tử gầm gừ. Con sói nhe nanh.

“Ồ, có,” Sadie tiếp tục. “Ta rất thân quen với Setne. Ta cho là hắn ta không nói cho ngươi biết ai đã để hắn quay lại thế giới. Hắn ta chỉ sống bởi vì takhông cần đến hắn. Ngươi nghĩ pháp thuật của hắn mạnh mẽ ư? Thử với ta. Làm NGAY.”

Annabeth kích động. Cô nhận ra Sadie đang nói chuyện với cô, không phải vị thần. Trò lừa bịp trở nên cũ kĩ. Cô đã hết thời gian.

Serapis khinh bỉ. “Có cố gắng, pháp sư.”

Khi hắn giơ cây trượng lên để tấn công, Annabeth nhảy lên. Tay cô gần chạm tới cán của con dao, và cô kéo nó ra.

“Cái gì?” Serapis khóc rống.

Annabeth trút một tiếng nấc từ cổ họng và đâm con dao vào cổ con chó.

Cô mong chờ một vụ nổ.

Thay vào đó, con dao bị lôi vào cổ con chó giống như một xấp giấy bị hút vào máy hút bụi.

Annabeth chỉ có vừa đủ thời gian để rời đi.

Annabeth lăn tự do khi con chó tru lên, thu nhỏ và teo lại cho đến khi nó phát nổ trong cái mai của con quái vật.

Serapis gầm lên. Hắn lắc cây trượng nhưng dường như hắn chẳng thể bỏ nó xuống.

“Ngươi đã làm cái gì?” hắn ta khóc.

“Nhận lấy tương lai của ngươi,” Annabeth đáp. “Không có nó, ngươi chẳng là gì cả.”

Cây quyền trượng vỡ ra. Nó trở nên nóng đến nổi mà Annabeth cảm giác như lông tay cô bắt đầu cháy. Cô bò lùi lại qua bãi cát khi đầu sư tử và sói bị hút vào cái mai. Toàn bộ cây quyền trượng đổ sụp thành một quả cầu lửa đỏ trong tay của vị thần.

Serapis cố gắng để vứt nó đi. Nó chỉ tỏa sáng mạnh hơn. Những ngón tay của hắn cuộn vào trong. Bàn tay của hắn bị hấp thụ. Cả cánh tay co lại và bốc hơi khi nó bị kéo vào quả cầu lửa.

“Ta không thể bị tiêu diệt!” Serapis hét lên. “Ta là người đứng đầu của hai thế giới các ngươi kết hợp lại! Không có sự hướng dẫn của ta, các ngươi sẽ không bao giờ giành được vương miện! Các ngươi sẽ diệt vong! Các ngươi sẽ -”

Quả cầu lửa bừng sáng và hút vị thần vào cơn lốc xoáy của nó. Sau đó nó kết thúc như chưa bao giờ tồn tại.

“Ugh,” Sadie đáp.

Họ ngồi trên bờ biển dưới ánh hoàng hôn, ngắm thủy triều và nghe tiếng còi xe cứu thương phía sau.

Rockaway đáng thương. Đầu tiên một cơn bão. Sau đó một con tàu đổ nát, một tòa nhà sụp đổ và một vị thần điên cuồng tất cả trong một ngày. Một vài cộng đồng chẳng có lấy một ngày nghỉ.

Annabeth hớp một ngụm Ribena - một loại đồ uống của Anh mà Sadie triệu hồi từ “kho lưu trữ cá nhân” của cô trong Duat.

“Đừng lo,” Sadie cam đoan với cô. “Việc triệu hồi thức ăn nhẹ không phải là một phép thuật khó.”

Phải khát như Annabeth mới thấy Ribena còn ngon hơn cả rượu tiên.

Sadie dường như đã hồi phục. Bánh thánh đã hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ, thay vì trông như một người vừa ở cửa tử thần, cô bé chỉ trông như vừa chạy qua một đàn la.

Sóng vỗ liếm chân Annabeth, giúp cô thư giãn, nhưng cô vẫn cảm thấy dư âm không an tâm từ cuộc chạm trán giữa cô và Serapis – một tiếng ù ù trong cơ thể cô như thể là tất cả xương của cô trở thành những cái âm thoa.

“Em đã đề cập đến một cái tên,” cô nhớ lại. “Setne?”

Sadie chun mũi. “Câu chuyện dài. Pháp sư độc ác, trở về từ cõi chết.”

“Ồ, chị ghét việc những kẻ xấu xa trở về từ cõi chết. Em nói là… em đã thả tự do cho hắn?”

“À, anh trai em và em cần sự giúp đỡ của hắn. Lúc đó, tụi em không có nhiều sự lựa chọn. Dù sao đi nữa, Setne đã trốn thoát khỏi cuốn sách của Thoth, bộ sưu tập những câu thần chú nguy hiểm nhất trên thế giới.”

“Và Setne dùng phép thuật đó để đánh thức Serapis.”

“Hợp lý.” Sadie nhún vai. “Con quái vật cá sấu mà anh em và bạn trai chị đã chiến đấu không lâu trước đây, con trai của Sobek… Em sẽ không ngạc nhiên nếu đó là một trong những thử nghiệm khác của Setne. Hắn đang cố kết hợp phép thuật Hy Lạp và Ai Cập.”

Sau một ngày cô vừa có, Annabeth chỉ muốn đội lại cái mũ tàng hình, bò vào một cái hố và ngủ vĩnh viễn. Cô đã cứu thế giới đủ rồi. Cô không muốn nghĩ về một nguy cơ đe dọa nữa. Chỉ là cô không thể lờ nó đi. Cô sờ vào vành của chiếc mũ Yankees và suy nghĩ tại sao hôm nay mẹ cô trả nó lại cho cô – phép thuật của nó được phục hồi.

Athena dường như đang gửi đi một tin nhắn: Luôn luôn có những mối đe dọa khủng khiếp để phải đâm đầu vào. Con chưa xong với việc tàng hình đâu. Con phải cẩn thận hơn ở đây.

“Setne muốn trở thành một vị thần,” Annabeth nói.

Gió từ biển đột ngột trở nên lạnh. Nó ít có mùi trong lành của biển, nó giống đống đổ nát đang cháy hơn.

“Một vị thần…” Sadie rùng mình. “Một ông già gầy gò với khố và tóc Elvis. Thật là một ý nghĩ khủng khiếp.”

Annabeth cố gắng phác họa gã mà Sadie đang miêu tả. Sau đó cô quyết định mình cũng không muốn vậy.

“Nếu mục đích của Setne là bất tử,” Annabeth nói, “đánh thức Serapis sẽ không phải là trò cuối cùng của hắn.”

Sadie cười chẳng với sự hài hước nào. “Ôi, không. Hắn ta chỉ đang chơi đùa với chúng ta. Con trai của Sobek… Serapis. Em cá là Setne đã lên kế hoạch cho cả hai sự việc chỉ để xem điều gì sẽ xảy ra, các á thần và pháp sư sẽ phản ứng như thế nào. Hắn ta đang kiểm tra phép thuật mới của mình, và khả năng của chúng ta, trước khi hắn thực hiện cuộc đấu thầu thực sự của hắn cho quyền lực.”

“Hắn không thể thành công,” Annabeth nói một cách hi vọng. “Không ai có thể tự biến họ thành thần chỉ bằng thực hiện một câu thần chú.”

Biểu hiện của Sadie không chắc chắn. “Em mong là chị đúng. Bởi vì một vị thần biết cả phép thuật Hy Lạp và Ai Cập, người có thể điều khiến cả hai thế giới… Em thậm chí còn không thể tưởng tượng.”

Dạ dày Annabeth quặn lên như thể cô đang học một tư thế yoga mới. Trong bất kỳ trận chiến nào, những kế hoạch tốt thường quan trọng hơn sức mạnh tuyệt đối. Nếu Setne đã dàn xếp trận chiến của Percy và Carter với con cá sấu đó, nếu ông ta thiết kế sự trở lại của Serapis vì thế Sadie và Annabeth sẽ được đưa tới trước hắn ra… Một kẻ thù đã lên kế hoạch kỹ lưỡng sẽ rất khó để ngăn chặn.

Cô vùi những ngón chân vào cát. “Serapis đã nói điều gì đó khác trước khi hắn biến mất - ngươi sẽ không bao giờ giành được vương miện. Chị nghĩ ý hắn là nó giống một phép ẩn dụ. Sau đó chị nhớ những điều hắn nói về Ptolemy I, ông vua muốn trở thành thần -”

“Vương miện của sự bất tử,” Sadie nhớ lại. “Có lẽ là một pschent.”

Annabeth cau mày. “Chị không biết từ đó. Một shent?”

Sadie đánh vần nó. “Một vương miện Ai Cập, trông như một ky bowling[1]. Không chỉ là một tuyên bố thời trang dễ thương, mà pschent trao cho pharaoh sức mạnh thần thánh của mình. Nếu Setne đang cố tái tạo phép thuật tạo-thần của vị vua già, Em cá năm đô và một dĩa bánh nướng cháy của bà rằng hắn đang cố tìm vương miện của Ptolemy.”

Annabeth quyết định không chấp nhận cá cược. “Chúng ta phải ngăn cản hắn lại.”

“Đúng vậy.” Sadie hơp một ngụm Ribena. “Em sẽ trở về nhà Brooklyn. Sau khi đấm anh em vì không tin tưởng em để kể về các á thần như chị, em sẽ dùng hết các nhà nghiên cứu để làm việc và xem chúng ta có thể học được gì về Ptolemy. Có lẽ vương miện của ông ta đang có mặt trong một bảo tàng ở đâu đó.” Sadie chu môi. “Mặc dù em ghét bảo tàng.”

Annabeth phác họa ngón tay trên cát. Không thực sự nghĩ về nó, cô vẽ một biểu tượng chữ tượng hình cho Isis: tyet. Chị cũng sẽ tìm kiếm. Bạn chị ở nhà thần Hecate có thể biết gì đó về phép thuật của Ptolemy. Có lẽ chị có thể hỏi mẹ vài lời khuyên.”

Nghĩ về mẹ làm cô cảm thấy không dễ dàng.

Hôm nay, Serapis đã trên bờ tiêu diệt cả Annabeth và Sadie. Hắn ta đã đe dọa sử dụng họ như cánh cổng để kéo Athena và Isis vào sự diệt vong.

Đôi mắt Sadie như có bão, chắc là cô bé cũng đang nghĩ về cùng ý tưởng. “Chúng ta không thể để Setne tiếp tục thử nghiệm. Hắn sẽ xé thế giới của chúng ta thành từng mảnh. Chúng ta phải tìm cái vương miện, hoặc -”

Cô bé nhìn lên bầu trời và giọng cô ấp úng. “A, thuyền của em đây.”

Annabeth quay sang. Trong một chốc lát cô nghĩ đó là Argo II đang hạ cánh từ những đám mây, nhưng nó là một loại thuyền bay khác – một con thuyền buồm bằng sậy nhỏ với những con mắt được vẽ trên mũi và cánh buồm màu trắng duy nhất trang trí với biểu tượng tyet.

Nó đậu nhẹ nhàng tại mép nước.

Sadie đứng dậy và phủi cát khỏi quần. “Chị cần đi nhờ không?”

Annabeth cố tưởng tượng một chiếc thuyền như vậy lái đến trại Con lai. “Ừm, được rồi. Chị có thể tự về được.”

“Tùy chị.” Sadie đeo ba lô lên, sao đó giúp Annabeth. “Chị nói là Carter vẽ một chữ tượng hình lên tay bạn trai chị. Cũng tốt, nhưng em muốn giữ liên lạc trực tiếp với chị.”

Annabeth cười. “Em đúng đấy. Không thể tin tưởng đám con trai về việc giữ liên lạc.”

Họ trao đổi số điện thoại.

“Chỉ là đừng gọi trừ khi khẩn cấp,” Annabeth cảnh báo. “Điện thoại di động hoạt động thu hút quái vật.”

Sadie trông có vẻ ngạc nhiên. “Thật chứ? Em chẳng bao giờ chú ý. Em cho là không nên gửi chị bất kỳ gương mặt tự sướng hài hước nào trên Instagram vậy.”

“Có lẽ không.”

“À, hẹn gặp lại.” Sadie vòng tay ôm Annabeth.

Annabeth hơi shock khi nhận được một cái ôm từ một cô gái vừa mới gặp – một cô gái có thể dễ dàng gặp Annabeth như kẻ thù. Nhưng cử chỉ đó khiến cô cảm thấy tốt. Trong tình huống sinh tử, Annabeth học được rằng, bạn có thể kết bạn một cách nhanh chóng.

Cô vỗ vai Sadie. “Giữ an toàn nhé.”

“Hầu như không thể.” Sadie leo lên thuyền, và nó đẩy ra khỏi biển. Sương mù giăng trong hư không, dày hơn xung quanh con thuyền. Khi màn sương tan, con thuyền và Sadie Kane đã đi rồi.

Annabeth nhìn chăm chú vào đại dương trống trải. Cô nghĩ về Màn sương và Duat và chúng có liên hệ như thế nào.

Hầu như cô nghĩ về quyền trượng của Serapis, và tiếng tru của con chó khi cô đâm con dao vào nó.

“Không phải là tôi phá hủy tương lai của mình,” cô cam đoan với bản thân. “Tôi tạo nên tương lai của mình.”

Nhưng ở một nơi nào đó một pháp sư tên là Setne lại có những ý tưởng khác. Nếu Annabeth muốn ngăn chặn hắn, cô phải lên kế hoạch thực hiện. Cô quay người và rời khỏi bãi biển, khởi hành về hướng đông trên một chuyến đi dài trở về Trại Con Lai.