Chương 14: Hoa Hồng Đen dịu dàng

Năng lượng bóng đêm nhanh chóng bị gạt phăng ra, thông đạo không gian bị cưỡng ép khép lại, cắt ngang bàn tay màu đen, khiến nó mất đi liên kết với cõi âm ty, lao thẳng về phía trước, bị chặn lại bởi một lá chắn ma pháp cổ ngữ màu xanh. Ezreal vẫy tay, nhẹ nhàng gạt phăng nó đi. Ánh sáng xanh từ hoa văn cổ ngữ trên cánh tay cậu dần tắt. Không gian xung quanh lại trở về tối đen, yên tĩnh, cùng tiếng thì thầm lao xao từ một nơi xa xăm.

Leblanc vốn người run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm vào tên Ác Quỷ vẫn ám lấy giấc ngủ của cô hàng đêm, tới khi thông đạo khép vào, lại ngước lên nhìn khuôn mặt thong dong trấn định của Ezreal, phòng tuyến cuối cùng trong cô liền vỡ tan. Không cần nói thêm một lời thừa thãi nào nữa, đôi tay Leblanc càng xiết chặt Ezreal, vùi đầu vào trong ngực cậu, ngửi thấy mùi hương ma pháp thơm nhẹ, dần mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cô không hề biết, sau lưng áo của Ezreal đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Trong vài giây ngắn ngủi đó, Ezreal đã thay Leblanc che lấy toàn bộ khí tức phẫn nộ kinh khủng đó. Cậu đoán chừng, nếu Mordekaiser quay trở lại dương gian, cậu có thể cầm cự được, nhưng nếu tới cõi âm ty trêu chọc hắn thì không thể nào toàn mạng trở ra. Thế mà trong ký ức cậu biết được không dưới 10 người không sợ hãi hắn. Ít nhất, cậu đã tận mắt gặp được 2 người: Pháp Sư Cổ Ngữ Ryze và đồ đệ sa đọa của ông, một người đã hấp thu trọn vẹn một viên Cổ Ngữ Thế Giới: Brand.

Thời gian Ezreal nghĩ miên man cứ dần trôi, không rõ bao lâu, lại thấy người nằm trong lòng nhúc nhíc. Đã bao lâu rồi, Leblanc mới cảm thấy mình ngủ an tâm đến thế. Cô tỉnh dậy, nhưng vẫn cứ nằm im như thế, Ezreal cũng không vạch trần. Lâu sau, Leblanc ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi:

“Giờ sao?”

Ezreal đứng dậy, nắm tay cô kéo về phía sâu trong không gian:” Đi thôi.”

Hai người cứ thế dắt nhau đi sâu vào trong bóng tối, dưới ánh sáng nhu hòa của Găng tay. Dần dần, luồng bóng tối thực chất ngày càng đậm đặc, tiếng thầm thì cũng dần rõ ràng từng tiếng đứt quãng.

‘Veigar’...’Ma pháp sư’...’Bóng tối’...

Hóa ra đây là một phong ấn không gian, ở trong góc phong ấn, có một sinh vật nhỏ bé đang co cụm, hòa lẫn với bóng tối. Ezreal chiếu ánh sáng vàng tới, cắt đứt bóng tối đang quẩn quanh sinh vật đó. Hóa ra đó là một Yordle tai mèo, toàn thân có lông màu đen, có vẻ đang bất tỉnh. Đây có vẻ như một pháp thuật phong bế trí óc, bởi vì khi bóng tối vừa bị xua tan, sinh vật kia liền tỉnh lại. Ezreal liền lập tức dùng ma pháp chấn động, xua tan ma pháp âm thanh đang thì thập xung quanh trước khi sinh vật kia nghe được.

Lúc này, Ezreal đã lờ mờ đoán ra được lí do tại sao, trong nguyên tác, ‘Veigar’ lại trở nên điên điên khùng khùng. Veigar vốn là một Yordle, bị Mordekaiser nhốt vào phong ấn không gian đề phòng cậu ta trốn trở về Thành phố Bandle. Yordle là một sinh vật thể Linh Hồn kì diệu, thích giao du, và không thể chịu đựng được sự cô độc. Veigar đã bị giam giữ quá lâu, dần dần bị bóng tối quấn thân, mất đi trí nhớ. Để đề phòng mình phát điên, Ezreal đoán cậu ta đã phong bế linh hồn, và dùng ma pháp nhắc nhở mình đại loại như:

‘Tôi là Veigar, một ma pháp sư chống lại bóng tối.’

Tuy nhiên, qua thời gian dài, không có ai duy trì, ma pháp bị hư hao. Phỏng chừng sau này, ‘Leblanc’ hoặc ‘Swain’ sẽ mở phong ấn ra. Lời nhắc nhở tai quái cùng tính cách quái dị của người mở phong ấn đã khiến cho tính cách của ‘Veigar’ trở nên vặn vẹo. Lúc này tỉnh dậy, Veigar chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh. Thứ mà cậu ấn tượng nhất, chính là ánh sáng chói lòa mà ấm áp từ tay Ezreal. Chần chừ một lúc, Veigar mới mở miệng hỏi bằng một giọng Yordle đặc trưng, chứng tỏ chưa bị bóng tối chiếm lấy tâm trí:

“Tôi là ai? Đây là đâu?”

Leblanc rõ ràng cũng lờ mờ đoán ra được đây là ai, nhưng cũng không nắm quá rõ thông tin, dù gì cũng quá lâu rồi. Hơn nữa, cô cũng nhìn Ezreal, tỏ rõ ý mọi sự theo ý cậu. Ezreal cũng lựa lời một lúc rồi mới nói:

“Cậu không nhớ gì sao? Cậu chính là ma pháp sư Yordle vĩ đại, đã lật đổ tên Ác Ma Thiết Giáp xấu xa, chính là vị anh hùng tên là Veigar!”

“Tôi chính là anh hùng sao?” – Veigar tò mò hỏi.

“Đúng vậy. Đáng tiếc là cậu bị giam ở đây quá lâu rồi, đã có thể không còn ai nhớ!” – Ezreal tặc lưỡi.

Cảm thấy sự chân thành của Ezreal, bản năng của Yordle Veigar nhào đến ôm lấy cậu, dụi dụi đầu. Đã quá lâu rồi Veigar không được tiếp xúc với ai. Không ngờ khi không bị bóng tối ám ảnh, Veigar lại tỉnh táo hơn rất nhiều, từng chút từng chút trí nhớ dần trở về. Tuy phải mất thời gian không ngắn nữa mới có thể phục hồi được hết, nhưng cũng đủ dùng. Suy nghĩ một lúc, Veigar liền vui vẻ reo lên:

“Không quan trọng, đảm bảo nếu trở về Thành phố Bandle tôi sẽ biết mình là ai!”

“Trở về Bandle? Bằng cách nào? Nơi đây không phải là phong bế không gian ư?” – Lần này đến Leblanc vẫn trầm mặc nãy giờ lên tiếng hỏi.

“Người khác thì không thể nào rời khỏi đây, nhưng nếu là tôi kết hợp cùng Veigar thì lại khác!” – Ezreal cười phá lên. Rõ ràng, cậu cũng không nghĩ tới phương án đi tới Thành phố Bandle, vì điều đó quá nguy hiểm, nhưng trong trường hợp này lại là lựa chọn khả thi nhất.